Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44223

Thái tử lần nữa tỉnh táo lại, nhìn thấy đôi mắt giận dữ của Vu Thức Vy, hắn liền tiếp tục cởi trói cho nàng, động tác hắn chậm chạp, cơ thể lại dần mất kiểm soát. Sau khi cởi được một tay cho nàng, cả người hắn lại nóng lên. Hắn nắm chặt lấy tay Vu Thức Vy, dùng ánh mắt nóng bỏng mê li nhìn nàng: “Thức Vy...”

Vu Thức Vy nổi hết gai ốc lên, cõi lòng lạnh lẽo. Cũng không phải nàng ghét bỏ thái tử, chỉ là tình huống hiện tại khiến nàng thấy ghê tởm.

Nàng giãy tay khỏi tay thái tử, tát thật mạnh vào mặt hắn, mong hắn tỉnh táo lại, nàng hét lên: “Thái tử! Tỉnh táo lại!”

Nhưng hắn đã bị chuốc thuốc rồi, không phải chỉ một cái tát là có thể đánh cho tỉnh. Hiện tại hắn đã hoàn toàn trèo lên giường, muốn cởi y phục của nàng ra. Vu Thức Vy càng lúc càng sốt ruột, vội rút một cây trâm bạc trên đầu ra đâm vào vai thái tử.

Cơn đau đột ngột này khiến thái tử khôi phục chút lí trí. Vừa nhìn thấy tay mình đang cởi y phục của Vu Thức Vy, hắn liền giật mình lùi lại, có chút xấu hổ nói: “Ta... ta...”

Nói thật, hắn không biết bản thân đang làm gì nữa. Giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang điều khiển hắn, mà hắn căn bản không có sức phản kháng, chỉ có thể làm theo suy nghĩ ẩn sâu trong lòng kia.

“Huynh trúng mị dược rồi, mau cởi trói cho ta rồi ta xem xem có cách nào giải cho huynh không.”

Cũng may hôm nay trên người nàng có mang theo mấy loại thuốc giải mị dược. Vốn dĩ là để đề phòng tiểu nhân, ai ngờ tiểu nhân này lại là Thượng Quan Cửu U.

Thái tử nghe thấy lời Vu Thức Vy liền biến sắc. Biết được chuyện này nghiêm trọng, cũng không kịp nghĩ là ai hại hắn mà vội vã cởi trói cho Vu Thức Vy.

Vu Thức Vy được tự do liền thở phào một hơi, cẩn trọng nói: “Khoan hẵng hỏi nhiều, ta bắt mạch cho huynh đã.”

Nói rồi đẩy thái tử ra ngồi ở bàn, nhanh chóng bắt mạch. Sau khi bắt mạch cho thái tử, sắc mặt nàng càng nặng nề tối tăm hơn. Quả nhiên, Thượng Quan Cửu U đã hạ loại thuốc mạnh nhất, căn bản không thuốc nào giải được.

Thái tử thấy sắc mặt nàng nặng nề, trong lòng lo lắng. Xem ra tình huống rất khó khăn. Cảm giác miệng đắng lưỡi khô lại kéo đến, hắn vươn tay rót cho mình một chén trà. Vừa định uống thì Vu Thức Vy đã ngăn lại: “Uống nước chỉ làm tăng thêm tác dụng của thuốc.”

Thái tử nhíu mày: “Vậy ta phải làm sao?”

Vu Thức Vy lạnh nhạt nói: “Trong cung của huynh có cung nữ, chỉ đành để cung nữ của huynh chịu uất ức thôi.”

Cái gì?

Thái tử trợn tròn mắt, có chút khó tin mà nói: “Không, ta không...”

Vu Thức Vy đứng dậy, mặt không cảm xúc: “Vậy huynh chỉ có thể chờ chết thôi.”

Nói xong thì chuẩn bị rời khỏi Thượng Dương Điện. Bỗng có một cơn gió mạnh thổi đến khi nàng lảo đảo lùi ra sau hai bước. Mắt thấy sắp ngã xuống đất thì được thái tử đỡ lấy.

“Thức Vy, muội không sao chứ?”

Cạch một tiếng, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh. Bên ngoài truyền đến nhiều tiếng cộc cộc rầm rầm. Vu Thức Vy vội đục một lỗ giấy trên cửa sổ nhìn bên ngoài thì thấy cửa lớn đang bị đóng vô số cọc gỗ chặn lại. Phía cửa sổ cũng truyền đến nhiều tiếng cộc cộc, không cần nhìn nữa, cũng bị chặn rồi!

Đáng chết!

Đáy mắt Vu Thức Vy lạnh băng, xem ra Thượng Quan Cửu U đã quyết tâm hãm hại nàng.

Hắn từng nhiều lần muốn đẩy nàng cho thái tử, cũng từng cài người bên cạnh nàng để theo dõi và nắm giữ hết mọi chuyện của nàng. Còn từng lén hạ Vong Tình Thủy cho nàng. Hạ độc nàng ở huyện Chu Lâm có lẽ cũng là ý của hắn. Lần đó mục đích của hắn có lẽ không phải là giết nàng mà chỉ là muốn xem nàng che giấu sâu đến mức nào.

Hắn hại nàng vô số lần, cũng cứu nàng vô số lần. Mà nàng chỉ phản kích hắn một lần, khiến hắn thành đôi với Trữ Tuyết công chúa thôi, không ngờ...

Ngay lúc này, rầm một tiếng, một cây đuốc nhỏ rơi xuống từ trên trần nhà, vừa hay rơi trúng màn giường, kéo một đường đầy dầu xuống đất. Vừa chạm đất thì bốc thành lửa lớn.

Vu Thức Vy và thái tử cùng ngẩng đầu lên trần nhà thì thấy miếng ngói xanh vừa bị gỡ ra đã được lấp lại, căn bản không kịp nhìn là ai đã phóng hỏa.

Nhưng Vu Thức Vy nghĩ chắc chắn không phải Thượng Quan Cửu U. Hắn chỉ muốn nàng gả vào hoàng gia chứ không muốn giết nàng.

Vậy là kẻ nào nhân cơ hội phóng hỏa, muốn khiến họ chết không toàn thây?

Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào!

Hai người không hề nghĩ nhiều mà khẩn cấp dập lửa. Nhưng thế lửa càng lúc càng lớn, chỉ dựa vào sức hai người họ căn bản không dập được.

Lửa cháy sáng cả Đông Cung, không biết ai là người đầu tiên hô: “Cháy rồi!” làm kinh động mọi cung nữ thái giám. Mọi người mau chóng lấy nước, cố sức dập lửa.

Trong phòng, thái tử và Vu Thức Vy dùng tay bịt mũi và miệng. Một người đứng ở cửa sổ, một người đứng ở cửa phòng dùng hết sức phá cửa để thoát ra.

Biển lửa sau lưng họ càng lúc càng bành trướng. Lửa đã cháy đến trần nhà, thiêu đốt những thanh xà ngang ở trên, tựa như một con rồng lửa đang nuốt chửng mọi thứ.

Bên ngoài truyền đến từng tiếng kêu dồn dập: “Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ!”

Thái tử đáp: “Mau phá cửa ra! Người... đâu...”

Thái tử đang hét thì bỗng im bặt. Vu Thức Vy quay đầu lại nhìn thì thấy thái tử nằm trên đất. Nàng vội chạy đến nhìn, thấy thái tử là do hít phải quá nhiều khói nên ngất đi.

Vu Thức Vy vội dùng trâm bạc của mình đâm vào huyệt nhân trung của thái tử. Dường như đâm mấy lần thái tử mới tỉnh lại: “Thức Vy, muội không sao... cẩn thận!”

Thái tử còn chưa kịp nói hết câu thì thấy một thanh xà nhà nhuốm lửa lớn đang rơi xuống, không kịp nghĩ nhiều liền đẩy nàng ra. Đợi đến khi hắn muốn trốn đi thì xà nhà đã rơi vào chân hắn.

“A!” Thái tử kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng đây không phải chuyện tồi tệ nhất. Chuyện tệ nhất là trên người thái tử bắt đầu bốc cháy. Vốn dĩ hắn đã mặc ít, chỉ một chút lửa thôi cũng hoàn toàn có thể thiêu đốt đến da thịt hắn, khiến hắn la hét thảm thiết.

Vu Thức Vy đứng một bên cố dằn xuống sự sợ hãi. Nàng tự nói với mình, càng vào những lúc thế này càng phải bình tĩnh!

Nàng quét mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng thấy được trong góc phòng có một chậu rửa mặt, bên trong còn lại một ít nước. Nàng ba bước biến thành hai bước bê chậu nước đổ ào lên người thái tử. Sau đó nhân lúc thế lửa càng lúc càng nhỏ, nàng không hề do dự nâng tay muốn đẩy xà ngang trên người thái tử ra.

Tay chạm phải lửa nóng đau đớn vô cùng, phát ra từng tiếng “xèo xèo”. Nỗi đau đớn cháy da cháy thịt thấu tận tâm can, khiến người ta khó mà chịu đựng, đau muốn phát điên!

Nhưng Vu Thức Vy là người đã từng chịu nỗi đau khổ lớn nhất thế gian, chút đau đớn bây giờ trước mặt nàng không là gì cả. Nàng cắn răng, dùng toàn lực đẩy, cuối cùng cũng thành công đẩy được xà ngang đang đè trên người thái tử xuống đất.

Thái tử kinh ngạc đến quên mất nỗi đau trên cơ thể mình. Hắn nhìm chằm chằm Vu Thức Vy. Nàng thế mà lại không sợ lửa, tay không mà dám đến cứu hắn. Khuôn mặt bình tĩnh không biến sắc ấy, khí thế trấn định như Thái Sơn ấy, cho dù tay nàng bị bỏng cũng không hề nghe nàng rên tiếng nào.

Đôi mắt thái tử hơi ươn ướt, đáy mắt có cảm động, có cảm kích, còn có đôi chút yêu thương quấn quýt. Rốt cuộc nàng là một nữ tử kiên cường đến mức nào mà dù bản thân đang ở trong biển lửa cũng có thể bình tĩnh đến vậy.

Thậm chí hắn còn có một loại ảo giác nằng nữ tử này đến từ địa ngục, đã chịu hình phạt đau đớn tàn khốc nhất ở địa ngục nên chẳng còn sợ bất cứ thứ gì trên đời này.

Vu Thức Vy cắn răng kéo thái tử sang một bên nghỉ ngơi. Sau đó lùi lại về sau mấy bước, rồi xông lên phá cửa. Cho dù da tróc thịt bong cũng phải phá được cửa.

Thái tử nhận ra ý đồ của nàng, vội hét lên: “Thức Vy! Không được!”

Vu Thức Vy bình tĩnh nói: “Đừng dư hơi nữa, nếu muốn sống thì phải liều thôi.”

Ầm một tiếng, Vu Thức Vy chạy ào đến tông vào cửa. Cú va chạm này khiến cửa rúng động, còn nàng thì xây xẩm mặt mày.

Nghỉ ngơi một lát, Vu Thức Vy lại lần nữa chạy lùi vài bước rồi xông tới tông cửa, tư thế hoàn toàn không cần mạng mình nữa. Nhưng chỉ có chính nàng hiểu rõ, muốn sống thì phải chịu đựng tất thảy nỗi đau này.

Thái tử vì bị xà ngang rơi ngay trúng chân, căn bản không cách nào giúp được Vu Thức Vy, chỉ đành ở một bên hét lên: “Thức Vy! Muội cứ mặc kệ ta! Muội phá cửa sổ mà ra đi. Cửa sổ dễ phá hơn, muội tông cửa sổ rồi chui ra đi, mặc kệ ta!”

“Muốn đi thì cùng đi!”

Nói rồi Vu Thức Vy dồn hết sức chuẩn bị tông cửa lần thứ ba. Ai ngờ còn chưa kịp lấy đà thì bỗng nghe “rầm” một tiếng lớn, cửa sổ đột nhiên bị phá ra, từ trong biển lửa xuất hiện một bóng người màu trắng.

Vu Thức Vy nhìn về phía ấy, thế lửa quá lớn khiến nàng không nhìn được rõ, chỉ lờ mờ thấy một bóng người đang xuyên qua biển lửa xông về phía nàng.

Vu Thức Vy tròn mắt, khóe miệng khẽ cười, nàng bắt đầu nảy sinh ảo giác rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK