Ánh mắt Vu Thức Vy chạnh lại, nhìn thấy bình sứ vượt qua chỗ của Thái tử, ném thẳng về phía nàng, nhanh như sao chổi rượt đuổi mặt trăng, muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể …
Trong chớp mắt, chỉ thấy nàng không tránh không né, đột nhiên giơ cánh tay lên, sức lực như ngàn cân, vững vàng giơ tay nắm lấy, trong lúc bình sứ sắp sửa đập vào mặt, bàn tay không của nàng nắm lấy rìa bình một cách chuẩn xác, hóa giải nguy cơ này.
Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, tất cả đều thẫn thờ nhìn Vu Thức Vy, ả ta có được thân thủ thế này từ khi nào?
Ai ngờ được nàng đã tu luyện công phu rất nhiều ngày, nếu ngay đến một bình sứ nhỏ cũng giải quyết không xong, vậy nàng thật sự sẽ không còn mặt mũi nào gặp giang đông phụ lão nữa.
Đức phi nhìn thấy Vu Thức Vy né được, kích động đến mức muốn vồ qua đó, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tiện nhân, thứ hạ tiện nhà ngươi, bổn cung biết là ngươi không đơn giản như vậy.”
Nói xong chồm người xuống, vượt qua Thái tử, xông thẳng tới trước mặt Vu Thức Vy, ngón tay sắc nhọn hướng thẳng vào mặt của Vu Thức Vy cào lên.
Vu Thức Vy bèn ném vỡ bình sứ xuống đất, dùng sức nắm lấy cánh tay của Đức phi, mạnh tay vặn, xoay một vòng, bèn áp chế được Đức phi.
Dẫu sao thì bọn chúng cũng đã nhận định nàng là hung thủ giết Thượng Quan Lăng, dù thế nào cũng sẽ không tha cho nàng, nàng cần gì phải khách sáo? Chi bằng giết được một người tính một người, giết được hai người tính một cặp! Mặc kệ thiên vương lão tử, hoàng đế vương gia gì, Vu Thức Vy đây không gánh oan ức này!
“A~A~” Tay của Đức phi bị vặn tới gân cốt rạn nứt, đau thét như mổ heo. Vu Vinh Mỹ vội giận dữ quát tháo: “Vu Thức Vy, ngươi thả mẫu phi ra!”
Hoàng đế thấy vậy, cũng nổi cơn giận dữ, ra tay đẩy Thái tử ra, trầm tiếng nói với Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy to gan, ngươi dám hỗn xược trước mặt trẫm!”
Nghe vậy, ánh mắt sắt lạnh của Vu Thức Vy dấy lên một cơn tức cười, nhẹ nhàng bảo: “Vậy ý hoàng thượng là ta không được đánh trả, cứ chờ bị đánh chết sao?”
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, giọng nói như kinh lôi, oai nghiêm vô cùng: “Ngươi dám buôn lời vô lễ với trẫm, miệt thị vương tôn! Người đâu, lôi Vu Thức Vy vào thiên lao, tước đi thân phận công chúa, bắt đầu từ ngày mai, tam bộ hội thẩm.”
Dư âm còn vang vọng, bên ngoài lập tức tràn vào một nhóm quân ngự lâm, bao vây lấy người đang điềm tĩnh đứng ngay cửa, họ bao vây chặt chẽ, có cánh cũng không thoát khỏi.
Thái tử liền sốt ruột, chắp tay nói: “Phụ hoàng xin người hãy suy nghĩ lại, nhi thần cho rằng chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, Tịnh Văn công chúa không thể nào giết ngũ ca được.”
Với trí thông minh của nàng, sao có thể làm ra chuyện không có đầu óc vậy chứ? Vả lại ngũ ca đã là một người tàn phế, sao có thể chọc tức nàng tới nỗi phải giết huynh ấy mới được?
Cho dù là nàng làm, nhưng chuyện xông thẳng vào nhà giết người như vậy, nàng đâu có ngốc, sao có thể nghĩ không đến hậu quả chắc chắn chỉ có một đường chết?
Nàng không có thù hằn gì với tính mạng của mình, đang yên đang lành cớ sao lại không cần đến tính mạng nữa? Cho nên … y hoàn toàn không tin là Vu Thức Vy đã giết Thượng Quan Lăng!
Y vẫn tin tưởng nàng một cách kỳ lạ như thế, cũng như cảm giác lúc lần đầu gặp nàng ta, yên lặng như tiên tử, vững vàng như thái sơn! Khiến người khác bất giác phải khuất phục.
Vu Vinh Mỹ nghe thấy Thái tử tiến ngôn, bèn trở nên vô cùng kích động, vết thương trên trán cũng chảy máu nghiêm trọng hơn, nhuộm đỏ cả khuôn mặt, y như được ngâm trong vũng máu, vô cùng đáng sợ.
Ả ta kích động phản bác lại lời của Thái tử, buôn lời cay gắt: “Ý của Thái tử là ta đã hãm hại ả sao? Vết thương trên đầu ta là giả sao? Vết thương trên người vương gia là giả sao? Nếu không phải tận mắt chứng kiến, sao ta có thể khẳng định mà tố cáo ả ta như vậy? Ả là tỷ tỷ ruột của ta, ta vốn nên bao che cho ả mới đúng, nhưng vương gia là phu quân của ta, ta đau nhiều hơn hận, nên mới chịu đau đại nghĩa diệt thân … các người tưởng là ta muốn vậy sao?”
Nói tới sau cùng, lời của ả đã biến thành sự căm phẫn, lời lẽ cô đọng đanh thép, khiến người khác bất giác bị cảm xúc của ả chi phối, trong lòng vô cớ xin ra một nỗi căm phẫn bất bình.
Đức phi đang bị Vu Thức Vy khống chế, ra sức vùng vẫy, tức giận lớn tiếng mắng quát: “Tiện nhân, mau thả ta ra, nếu không, ngươi đừng hòng toàn thây.”
Lực tay của Vu Thức Vy mạnh hơn, hờ hững mỉa mai nói: “Đức phi nương nương, người nên yên lặng chút đi, nếu không ta nghe tới bực mình, sẽ không khách sáo nữa đâu, trước sau gì cũng không ai tin ta, có thể kéo thêm một người chết chung, sao lại không chứ?”
“Ngươi …ngươi dám!” Đức phi khẽ giọng quát.
Vu Thức Vy không quan tâm đến bà ta nữa, mà là nhìn sang phía Vệ Trường Phong vẫn đang chiến đấu với đám ám vệ áo đen ở cách đây không xa, đã đánh một thời gian dài vậy rồi, mà chỉ giết được bốn người, có nghĩa là những ám vệ này đều là cao thủ hàng đầu, Vu Vinh Mỹ hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ, quyết đẩy nàng vào đường chết.
Nhưng mà nàng hơi hiếu kỳ, Vu Vinh Mỹ sao có thể nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời như vậy?
Tính đúng thời gian hoàng đế sẽ đến, cũng tính đúng thời gian nàng sẽ đến, thi thể của Thượng Quan Lăng không bị hoàn toàn nguội lạnh, càng tính chuẩn trạng thái máu chảy như nước của Thượng Quan Lăng, mà không phải trạng thái cô đặc đỏ thẳm sau khi thi thể nguội lạnh!
Nàng còn không rõ Vu Vinh Mỹ sao, ả có đập nát sọ não cũng không thể nào nghĩ ra kế hoạch chứa ẩn huyền cơ này, nhất định có ai đó, ai đó đã sai khiến ả.
Là ai? Sẽ là ai chứ?
Ánh mắt của Vu Thức Vy quét qua gương mặt của tất cả những người có mặt tại hiện trường, cuối cùng dừng lại trên người mà từ nãy tới giờ vẫn chưa từng lên tiếng, Thượng Quan Mặc, trên mặt hắn không có biểu cảm gì cả, vừa không có nỗi đau thương khi mất đi huynh đệ, cũng không có ý muốn thả đá xuống giếng đối với kẻ ‘hung thủ’ này, hắn hoàn toàn như một người ngoài cuộc.
Vu Thức Vy nhanh chóng phủ định, hắn và Thượng Quan Lăng tuy không thân thiết, nhưng chung quy không có xích mích, vả lại Thượng Quan Lăng cũng không uy hiếp đến con đường tranh ngôi của hắn, lại là người tàn phế, không cần thiết phải giết. Nếu như là vì hắn nợ nàng một khoản vàng lớn, mà sắp đặt một ván cờ to như vậy để hại nàng, vậy quả thật là thừa thải, hắn có thể thuê sát thủ giết nàng, mà không phải mạo hiểm đi giết huynh đệ.
Vậy là ai?
Hoàng đế? Hổ dữ không ăn con, hoàng đế tuy vô tình, nhưng lại có tình cảm nhụ mộ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện giết con trai ruột thịt của mình, nên tuyệt đối không phải y.
Thái tử? Thái tử tính tình hiền lành, tuy đã từng gặp thất bại một lần, nhưng thứ có trong cốt cách sẽ tuyệt đối không đánh mất, không thể nào làm ra chuyện bệnh hoạn như vậy.
Thượng Quan Diệp? Thượng Quan Diệp máu lạnh vô tình, nàng nhiều lần đả kích hắn, nên hắn rất có thể làm ra chuyện giết hại huynh đệ để gài bẫy hại nàng.
Thế nhưng nàng lại thấp thoảng cảm thấy có gì đó không đúng, ở đâu chứ?
Trong đầu Vu Thức Vy bỗng xuất hiện gương mặt lúc chết của Thượng Quan Lăng mà ban nãy nàng nhìn thấy, đó là một gương mặt nở nụ cười bình yên, hoàn toàn không giống như bị giết, mà lại giống như ….
Đột nhiên, Vu Thức Vy đã hiểu ra, cuối cùng nàng đã rõ…
Hơ hơ… đập nồi chìm thuyền đây mà … chết cũng phải kéo nàng xuống địa ngục…
Nói thì nhiều, nhưng chẳng qua chỉ là chốc thoáng, mọi người không biết rằng trong chốc thoáng, Vu Thức Vy đã nghĩ nhiều như vậy, cũng nghĩ ra được rốt cuộc ai đã giết Thượng Quan Lăng, chỉ tưởng rằng ý cười trầy đàn mỉa mai trên khóe môi nàng là đang cười nhạo họ.
Hoàng đế nổi cơn lôi đình, “Quân ngự lâm, còn không mau bắt ả ta~”
Quân ngự lâm cầm kiếm, một lần nữa tiến gần Vu Thức Vy, người đứng trên cùng còn chưa tiến gần người của Vu Thức Vy, đã bị nàng một chân đá ra, nàng lạnh tiếng quát, “Ai tiến lên trước ta sẽ giết ai.”
Hoàng đế thấy Vu Thức Vy ngông cuồng như thế, tức tới mức sợi gân trên trán nhảy giật, một lần nữa giận dữ quát: “Vu Thức Vy, ngươi dám kháng chỉ không tuân?”
Vu Thức Vy đứng trên bậc cửa, ánh nắng chiếu rọi trên gương mặt nàng, thắp sáng vẻ mỉa mai trên khóe môi nàng khiến nó chói mắt hơn nữa, nàng từng từ từng lời, ngạo cốt không phai, “Không dám, nhưng cũng sẽ không tuân!”
Cái gì?
Mọi người đều kinh ngạc, khoảng khắc đó, Vu Thức Vy trong mắt họ trở nên cao to đến kỳ lạ, cao to đến nỗi họ không thể không ngước nhìn nàng, nàng đâu ra phong cốt như thế, dám ngỗ ngược trước đấng chí tôn trên thế gian?
Uy nghiêm của hoàng đế có khi nào bị người khác thách thức như vậy? Cho dù là Thượng Quan Cửu U và Hàn Giang Nguyệt, quyền lực thấu trời, đến trước mặt y cũng phải cúi đầu xưng thần, Vu Thức Vy đâu ra gan lớn mà dám chống đối với thiên tử? Nàng chẳng lẽ không biết, chống đối với thiên tử, cũng đồng nghĩa với việc chống đối với cả thiên hạ sao? Nàng thật sự không sợ chết sao? Hay là cho rằng không ai có thể giết nàng?
“Quân ngự lâm nghe lệnh, Vu Thức Vy kháng chỉ không tuân, giết hại Lễ vương, đáng phải tru di cửu tộc, nhưng trẫm không nỡ liên lụy người vô can, nên sẽ xử quyết người phụ nữ độc ác này ngay tại đây, không cần bắt nữa.”
Quân ngự lâm nhìn biểu cảm vô cùng nghiêm túc của hoàng đế, không còn lo sợ nữa, giơ kiếm lên chém thẳng về phía Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy ra tay đẩy Đức phi ra, tránh né đường kiếm của quân ngự lâm, rồi cuối người, quay lưng chạy tới phía khuôn viên.
Vu Vinh Mỹ lo sợ Vu Thức Vy chạy trốn, vội vã hô to với bọn ám vệ còn đang chiến đấu với Vệ Trường Phong ở bên ngoài rằng: “Hoàng thượng có lệnh, giết chết Vu Thức Vy.”