Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44317
Muốn mua cũng không có bạc mua…
Lời nói phiền muộn này vang vọng mọi ngóc ngách trong điện Kim Loan.
Trong lòng hoàng đế và bách quan không khỏi cảm thấy chua xót, đường đường là thiên triều thịnh thế, lại cũng có lúc thiếu thốn đến mức đi đứng khó khăn, truyền ra ngoài thì đúng là sẽ khiến người ta cười đến rụng răng!
Nhưng tin chắc rằng mấy nước khác cũng không khá hơn là mấy, quốc khố của năm nước đều bị cái người tên là Cẩm gia đó vét sạch. Tên gian thương này nuốt nhiều bạc như vậy, thậm chí đã tới mức đếm không xuể rồi, chẳng lẽ không sợ vỡ bụng mà chết à?
Cái này thì thôi, nhưng điều đáng ghét hơn là còn không tìm được bóng dáng của hắn, như bốc hơi khỏi thế gian rồi vậy, muốn ra điều kiện với hắn cũng không biết phải làm gì!
“Tĩnh vương, trẫm sai ngươi tìm Bách Lý Tứ Cẩm, vẫn chưa tìm thấy sao?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Thượng Quan Mặc cũng kính trả lời: “Bẩm phụ hoàng, vẫn chưa, lính đi điều tra nói là hắn ra nước khác buôn bán, người của ta cũng đã thâm nhập vào các nước, nhưng đều không có tin tức gì.”
Nghe vậy, hoàng đế tức giận tới mức thở hổn hển, sắc mặt âm trầm: “Trẫm nghe nói hôm qua cha mẹ hắn tới phủ Mẫn quận vương, Lục An, ngươi đi tuyên chỉ bảo bọn họ vào cung yết kiến.”
“Nô tài tuân lệnh!”
Sau khi Lục An đi, Thượng Quan Mặc liếc mắt ra dấu với binh bộ thượng thư đứng đằng sau, binh bộ thượng thư hiểu ý ngay, hắn bước ra khỏi hàng chắp tay nói: “Hoàng thượng cũng không cần quá lo lắng chuyện lương thảo, vi thần nghe nói lương thảo của Nhu Nhiên đều cướp đoạt ở bản địa, chúng ta cũng có thể dùng cách này!”
Hoàng đế có ý dao động: “Cướp?”
Sắc mặt của binh bộ thượng thư trở nên nghiêm trọng: “Bẩm hoàng thượng, đây là tin tức mà trinh thám báo lại, người bên ngoài không biết chuyện này. Nghe nói đêm hôm trước Thượng Quan Cửu U đánh cướp một đội thương gia, đoạt được gần năm mươi vạn tấn lương thực, nên mới có lực lượng để đi thâu tóm Đột Quyết! Bây giờ quốc khố của Đột Quyết trống trơn, còn đang như rắn mất đầu, binh mã của Thượng Quan Cửu U lại hùng mạnh, e rằng chuyện thâu tóm lần này đã chắc như đinh đóng cột!”
Nghe vậy, hoàng đế trầm mặc một lát, có nên học Thượng Quan Cửu U đi cướp lương thảo không?
Đây là hành động ác liệt khiến người ta phải phỉ nhổ, nếu để dân chúng trong thiên hạ biết, chắc chắn sẽ làm dao động địa vị của hoàng quyền trong cảm nhận của dân chúng. Đến lúc đó mất lòng dân, thiên hạ lại càng loạn.
Nhưng trước mắt cũng chỉ có phương pháp này là hiệu quả nhất, để tướng sĩ biên quan được ăn no!
Vậy nên… không bằng âm thầm hành động…
Nghĩ tới đây, hoàng đế bỗng đứng bật dậy, sắc mặt lại trở nên u ám, nổi giận nói: “To gan, dám bảo trẫm đi cướp lương thảo, vậy có gì là khác so với những tên thổ phỉ cướp bóc? Cho dù có nghèo tới mức chỉ còn một hạt gạo, trẫm cũng tuyệt đối không đi cướp lương thực. Hôm nay nghị đến đây thôi, bãi triều!”
Sau khi bãi triều, trấn quốc công và Thượng Quan Mặc nghe theo thánh chỉ tới giáo trường điểm binh, khích lệ tinh thần, sau đó dẫn hai mươi vạn đại quân tiến về phía Nam Chiếu.
Lúc này đã là gần trưa, đại quân của Vu Thức Vy tới trấn Hồng Dương ở khu ngoại thành cách kinh thành hai trăm dặm. Thấy đại quân phía sau đã mỏi mệt, Vu Thức Vy ghìm cương ngựa ngừng lại, ra lệnh cho Lưu phó tướng ở phía sau: “Truyền lệnh của bổn tướng quân, nghỉ tạm ở đây khoảng hai khắc, sau hai khắc tiếp tục lên đường.”
Lưu phó tướng chắp tay nói “vâng”, sau đó liền đi truyền lệnh, đại quân ngừng lại, ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi.
Hàm Yên và Điểm Thúy mặc quần áo nam, hai người cầm nước và lương khô tới trước mặt Vu Thức Vy: “Tiểu thư, cũng đã nửa ngày rồi, người ăn chút đồ ăn uống miếng nước đi.”
Vu Thức Vy cũng không khách khí, nhận lấy rồi uống ừng ực, ăn lương khô ngấu nghiến, không có chút điệu bộ gì của một tiểu nữ nhi. Ngược lại trông nàng còn rất hào sảng, không nhã nhặn, nhưng cũng không thô lỗ, khiến người ta thấy rất thoải mái.
Có không ít binh lính phải ghé mắt, người tò mò, người cười chất phác, người thì thầm than trong lòng, sao trên thế gian lại có kì nữ tử như thế?
Cách ứng xử, khí độ không thua kém nam nhân chút nào!
Thấy binh lính xung quanh đều đang nhìn tiểu thư nhà mình, Hàm Yên và Điểm Thúy đều đỏ mặt, cuống quít kéo cánh tay Vu Thức Vy, nói ấp úng: “Tiểu thư… Người… Người… phải ưu nhã một chút…”
Vu Thức Vy cười “xùy” ra tiếng, gõ vào đầu hai người: “Bây giờ ta là tướng quân, không phải là nữ tử nơi hậu trạch, nếu ta ưu nhã, sẽ khiến những nam nhân đó cảm thấy ta lập dị, muốn tòng quân, thì phải làm chuyện giống bọn họ, sau đó trong khi làm chuyện giống bọn họ, thì phải làm cho xuất sắc, như vậy mới có thể khiến người ta tin phục, hiểu chưa?”
Hai người cái hiểu cái không, đang định nói chuyện thì trên trời có một con Hải Đông Thanh bay tới, không khỏi đứng lên hô to: “Tiểu Cửu, ở đây.”
Vu Thức Vy thấy là Sở Cửu, nàng đưa ngón tay lên thổi một tiếng: “Huýt…”
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Sở Cửu vỗ cánh dừng lại, cuối cùng đậu vững trên bả vai Vu Thức Vy, dùng đầu cọ vào mặt Vu Thức Vy tỏ ý thân thiết.
Vu Thức Vy dịu dàng vuốt bộ lông của nó, trấn an sự kích động của nó, cho tới khi nó hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nàng mới lấy tờ giấy trên chân nó xuống.
Mở tớ giấy ra, biểu cảm của nàng cũng từ bình tĩnh biến thành tức giận.
Đọc xong, Vu Thức Vy bóp nát tờ giấy, đáy mắt là lửa giận ngút trời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên Thượng Quan Cửu U đáng chết, thật là nham hiểm.”
Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn nhau, cũng cảm thấy chấn kinh: “Tiểu thư, Thượng Quan Cửu U lại làm gì rồi?”
“Hắn…” Nhắc tới hắn, lửa giận trong lòng Vu Thức Vy lại cháy lên hừng hực, nàng nói nhỏ: “Hắn đoạt số lương thảo chúng ta đang vận chuyển, tên cướp này, khốn khiếp!”
Nàng đã nói mà, vì sao đang yên đang lành Thượng Quan Cửu U lại có tiền vốn để tấn công Đột Quyết, thì ra là dùng thủ đoạn với nàng.
Chỉ có điều… tại sao bây giờ mới có tin truyền tới? Rõ ràng lương thảo đã mất từ tối hôm qua.
Không thể không có chút tin tức gì như vậy được, rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ… có người cố tình ngăn không cho tin tức truyền tới?
Hàm Yên và Điểm Thúy cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tin được đường đường là đại hãn lại cũng làm chuyện hèn hạ như thế này. Nhưng mà nghĩ lại, vào lúc cấp bách, con thỏ còn biết cắn người, huồng chi là người. Con người mà đến lúc cấp bách, chuyện gì chẳng làm được, cướp đồ cũng chẳng có gì là lạ.
“Tiểu thư, chúng ta có cần cho người giành lại không?” Điểm Thúy do dự hỏi.
Vu Thức Vy xua tay: “Không cần, có một sẽ có hai, hành động lần này của Thượng Quan Cửu U sẽ khiến mấy nước khác học theo, kế hoạch trước mắt là che chắn tai mắt của người khác, phải cẩn thận hết sức.”
“Vâng, tiểu thư, giờ nô tỳ đi báo cho chưởng quầy ở các nơi phải làm việc cẩn thận!”
Hàm Yên nói xong liền lấy giấy bút ra viết thư.
Vu Thức Vy nhìn về hướng Mạc Bắc , nói với Lạc Thanh Phong ở sau lưng: “Ra lệnh phải chú ý chặt chẽ đến Mạc Bắc , sau đó tung một tin ra ngoài…”
Mạc Bắc , hoàng cung Nhu Nhiên.
Tuyết rơi suốt đên, đọng trên cành cây, như một viên ngọc sừng sững giữa đất trời.
Các cung điện chằng chít đan xen nhau cũng bị băng tuyết bao phủ, ngói đỏ đá xanh, trong sự êm ả lại mang theo phong vận cổ xưa, quả thực là đẹp đến rung động lòng người.
Thượng Quan Cửu U đứng trong tuyết nhìn lên trời cao, áo choàng đen uốn lượn dưới đất, như hòa với đất trời thành một bức tranh.
Hắn lẳng lặng nghe thanh âm tuyệt diệu của bông tuyết khi chơi trò đuổi bắt, cảm nhận được sự thần kì mà đất trời mênh mông ban cho, trong lòng cũng lạnh như băng.
Rất lâu sau, hắn bỗng nở nụ cười tự giễu, ném tờ giấy trong tay lên trời, cùng với một chưởng đánh của hắn, tờ giấy nát vụn như tuyết bay đầy trời này.
Vu tướng quân, Vu tướng quân, tướng quân…
Hắn biết, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nữ nhân kia giương cánh như phượng hoàng, bay thẳng lên cửu thiên!
A Mông xuất hiện sau lưng Thượng Quan Cửu U như một âm hồn, chắp tay nói: “Đại hãn, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”
Thượng Quan Cửu U quay đầu lại, nói lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Bẩm đại hãn, đại quân của chúng ta đã công phá liên tiếp ba mươi tòa thành của Đột Quyết, thậm chí có mấy tòa thành còn chưa đánh đã nộp vũ khí đầu hàng, bằng lòng thần phục Nhu Nhiên chúng ta, phá thêm được ba mươi thành nữa, giang sơn của Đột Quyết sẽ rơi vào tay ta.”
Lời nói của A Mông khiến tâm trạng của Thượng Quan Cửu U tốt hẳn lên, hắn nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng trở nên tuấn mỹ khác thường: “Được rồi, lấy áo giáp của bổn hãn tới, bổn hãn muốn ngự giá thân chinh, tiến vào hoàng cung Đột Quyết.”
Sắc mặt A Mông thay đổi, hắn ngăn cản nói: “Đại hãn, không thể được, chuyện đánh giặc đã có tướng quân lo, bây giờ ngài đã là đại hãn, không thể rời khỏi hoàng cung tùy tiện như vậy được, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì? Ngươi biết bản hãn ghét nhất là nói chuyện không nói xong hết một lần.” Thượng Quan Cửu U không kiên nhẫn nói.
A Mông nghe vậy thấy hơi do dự, nhưng vẫn lấy can đảm nói: “Hơn nữa bây giờ khắp nơi đang lan truyền lời đồn đại hãn ngài hại chết Hách Liên Khanh, phá vỡ tình nghĩa láng giềng giữa Nhu Nhiên và Đột Quyết, hiện tại còn thâu tóm trên quy mô lớn, vô tình vô nghĩa, đáng bị người người phỉ nhổ.
Vô tình vô nghĩa, đáng bị người người phỉ nhổ.
Mấy chữ này như một tảng đá lớn rơi trên mặt đất, tạo thành một âm thanh vang dội.
Thượng Quan Cửu U chỉ cảm thấy nực cười, hắn nói dửng dưng: “Liên quan gì tới bản hãn? Rõ ràng là tự Hách Liên Khanh mất tích.”
A Mông gật đầu: “Chân tướng đúng là như thế, nhưng người đời lại không biết, bị lời đồn đãi dẫn dắt theo hướng khác. Bây giờ cả hoàng tộc của Đột Quyết đã đoàn kết lại tạo thành một thế lực, kích động dân chúng các nơi, thề chống lại Nhu Nhiên. Những tòa thành vốn là đầu hàng kia cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, dân chúng tụ tập gây chuyện, thi nhau yêu cầu đại hãn cho bọn họ một lời giải thích!”
“Giải thích?”
Thượng Quan Cửu U cười lạnh trào phúng: “Cá lớn nuốt cá bé, được làm vua thua làm giặc, có gì mà giải thích? Không cần quan tâm tới bọn chúng, tiếp tục công thành đi, thuận theo ta thì sống, làm trái với ta thì chết!”
A Mông chần chờ: “Đại hãn, ngài không biết, tâm trạng của những dân chúng đó rất kích động, nếu không trấn an có thể sẽ dẫn đến bạo động.”
Bạo động!
Ánh mắt của Thượng Quan Cửu U trầm xuống: “Nghiêm trọng như vậy thật sao?”
“Vâng, đại hãn, nghiêm trọng hơn những gì mà người tưởng tượng, thuộc hạ hoài nghi có người cố tình rải lời đồn nhằm vào Nhu Nhiên.”
“Ngươi nói đúng.” Thượng Quan Cửu U cũng không thể phủ nhận mà gật đầu, sau đó hắn cẩn thận ngẫm lại xem là kẻ nào đã rải lời đồn này.
Lúc đó, người sống sót ra khỏi cổ mộ chỉ có Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt và Vu Nhậm Hoằng. Vu Nhậm Hoằng không có xung đột lợi ích gì với hắn, vậy nên không phải hắn ta.
Từ xưa tới nay Hàn Giang Nguyệt luôn chính trực, vậy nên cũng không phải y, vậy thì.. chỉ còn lại Vu Thức Vy.
Đúng vậy, chắc chắn là nữ nhân kia biết hắn muốn thâu tóm Đột Quyết nên ngáng đường hắn.
Được lắm, vẫn cứ âm độc như vậy, không xuất chiêu thì thôi, xuất chiêu đều sẽ là những hành động kinh người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK