Thời gian trôi nhanh, thoát cái đã bảy này trôi qua, kể từ sau ngày hôm đó, Vu Vinh Hoa được đưa tới Thanh Liên Tự ngôi chùa của hoàng thất nằm ở ngoại ô thành xuống tóc xuất gia.
Trong cung, Thục quý phi ngã bênh, cả Hoàng hậu cũng ngã bệnh, đại phu nhân Đường thị ở bên ngoài nghe được tin Vu Vinh Hoa phải xuống tóc xuất gia, cũng suy sụp mà ngã bệnh theo. Chỉ trong một đêm, hình như tất cả những người Vu Thức Vy muốn báo thù đều bị đánh bại, trong cũng lẫn ngoài cung, mọi thứ trở lại trạng thái ban đâu, yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nàng biết, dưới vẻ bề ngoài yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra này là cả một loạt những âm mưu được tính toán cẩn thận kĩ lưỡng.
Nhưng Vu Thức Vy từ đầu tới cuối có một vài chuyện nghĩ không thông, sao Hoàng hậu nói bệnh là bệnh luôn được? Giống như phải chịu đả kích gì rất lớn vậy, ngày hôm đó bát công chúa dẫn nàng tới thỉnh an Hoàng Hậu, ánh mắt đó của Hoàng hậu giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng vậy, do đó nàng cũng không muốn tới đó nữa. Nàng lười đi làm mấy cái chuyện không đâu.
Mà Thục Quý phi, độc mà nàng hạ cho bà ta lẽ ra phải phát huy tác dụng rồi chứ……
Ngày hôm nay là mùng một tháng tư, trùng với lễ hội ở kinh thành, vừa mới sáng sớm, Bát công chúa đã tới năn nỉ phụ hoàng, cho nàng xuất cung đi tham gia lễ hội. Hoàng thượng vẫn là chịu không được bộ dạng nài nỉ ỉ ôi này của Bát công chúa, liền đồng ý cho nàng xuất cung. Mà Vu Thức Vy cũng nhân cơ hội này cầu xin hoàng thượng phê chuẩn cho nàng được trở về Phủ Thái sư. Hoàng thượng mỗi ngày đều nghe thái y bẩm báo, cũng biết được độc trên cánh tay nàng cũng được giải gần hết rồi, liền phê chuẩn yêu cầu của nàng, còn thưởng cho nàng rất nhiều vàng bạc châu báu.
Lúc này, Vu Thức Vy đang ở trong Cung Trường Thọ cúi đầu hành lễ nói lời cáo biệt với Thái hậu. Thái hậu lưu luyến không rời nắm lấy bàn tay của Vu Thức Vy, trong đôi mắt nhuốm đầy sự từng trải là một tình yêu thương vô bờ không hề che giấu, người nói: “Nhị nha đầu này, ngươi đi rồi, ai gia biết phải làm sao, ngay cả một người nói chuyện cũng không còn nữa rồi”.
Vu Thức Vy mỉm cười nắm lấy cánh tay của Thái hậu, đỡ người dậy, trước khi đi đi ra tới cửa, chỉ lên bầu trời trong xanh bên ngoài cười, nói: “Thái hậu người nhìn xem, thần thiếp cho dù có trở về Phủ Thái sư, nhưng vẫn cùng với thái hậu sống chung dưới ánh mặt trời, khoảng cách với mặt trời cũng giống nhau. Điều này cho thấy thần thiếp và Thái hậu vẫn ở bên cạnh nhau không phải sao?”.
Qua mấy ngày tiếp xúc, trong lòng Vu Thức Vy càng ngày càng thêm yêu quý Thái hậu, Thái hậu đối với nàng cũng rất tốt rất ân cần, điều này khiến nàng không khỏi nhớ tới Vu lão phu nhân quá cố.
Lúc Vu lão phu nhân còn sống, đối với nàng rất tốt, bình thường vẫn sai người tới thăm nàng, mang đồ ăn cho nàng, còn mang quần áo tới cho nàng nữa. Nhưng mỗi khi người vừa rời đi, Vương thị liền vơ hết tất cả đồ ăn, quần áo đó lén lút vứt đi, còn đánh đập nàng, bắt nàng phải biết an phận một chút, không cho phép có bất cứ suy nghĩ vớ vẩn nào khác.
Khi đó, người trông coi mọi việc trong nhà là đại phu nhân Đường thị, bởi vì không vừa mắt Vương Thị, nên bà ta làm mọi cách để Lão phu nhân không thể đem nàng ra khỏi cái con người Vương Thị đó, lão phu nhân có lòng mà cũng không biết phải làm sao. Nàng mơ hồ nhớ như in dáng vẻ lúc chết của lão phu nhân ba năm về trước, bà nằm trên giường bệnh, dáng vẻ tiều tụy. Nàng lén lút chạy đi thăm người, nhưng không muốn đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai người. Giờ phút hấp hối, bàn tay của Lão phu nhân nắm lấy bàn tay của nàng, khóc như một đứa trẻ, người nói điều người hổ thẹn nhất trong cuộc đời này chính là trơ mắt đứng nhìn nàng chịu khổ mà mình lại bất lực không thể làm được gì cho nàng, người không xứng làm bà nội của nàng.
Những quá khứ đau lòng đó hóa ra sớm đã ăn sâu vào trong xương tủy của nàng, Vu Thức Vy lau những giọt nước mắt trên khóe mắt, xoay người lại nhìn thái hậu vẻ mặt buồn bã, tiếp tục vỗ về người nói: “Thái hậu người quên rồi sao, thần thiếp còn có kim bài do bệ hạ ban thưởng, thần thiếp vẫn có thể thường xuyên vào cung thăm người mà”
Thái hậu nghe nàng nói những lời như vậy xong, trong lòng mới được an ủi phần nào, giờ vờ nghiêm túc nói: “Vậy là chúng ta thỏa thuận như vậy nhé, trong vòng một tháng này, nhất định phải tới thăm cái thân già ta đây tám lần đấy nhé, thiếu một lần ai gia cũng không tha”.
Vu Thức Vy bị dáng vẻ này của thái hậu chọc cười, dựa vào vai người, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Vâng vâng vâng, thần tiếp tuân chỉ”.
Sau lưng, Trần Ma Ma khẽ cười bước tới, trong tay cầm một hộp gấm, là Thái hậu đích thân tự tay chuẩn bị một ít điểm tâm mà Vu Thức Vy thích ăn, bà giao vào tay của Vu Thức Vy, nụ cười hiền từ nói: “Nhị tiểu thư, điểm tâm này là đích thân Thái hậu tự mình xuống bếp làm cho cô, trong cung ngoại trừ Bát công chúa ra, những người khác chưa có ai có được phúc phận như vậy. Ma ma tôi cả đời theo hầu Thái hậu, ngoại trừ Bát công chúa, chưa từng thấy người thương ai khác mà lại thương hết lòng như thế, cô thật may mắn lắm đó”.
May mắn?
Vu Thức Vy ngẩn ra, thẫn thờ nhìn Thái hậu, đúng, cuộc đời này của nàng quả thật rất may mắn, mới có thể gặp được một trưởng bối yêu thương nàng như Thái Hậu, dành cho nàng tình yêu thương, sự chiều chuộng giống như tổ mẫu đã từng.
Mà bản thân nàng, đối với Thái hậu cũng có cảm giác khó nói thành lời. Trước mặt người, nàng cũng không cần phải đề phòng trước sau, cũng giống như khi nàng ở trước mặt Hàn Giang Nguyệt vậy, được là chính mình.
“Đa tạ Thái hậu, thần thiếp cảm kích vô cùng, không biết phải lấy gì báo đáp ân đức của người”.
Thái hậu nhân từ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thức Vy, mỉm cười nói: “Cái con nha đầu này, rất giống ta hồi trẻ, tính cách này cũng giống, không tranh không đoạt, dịu dàng ôn nhu, nhưng trong lòng lại luôn có sự kiên trì cũng như sự quật cường của mình”.
Nói xong người đột nhiên ghé sát Vu Thức Vy, thần bí nói: “Thật ra Thái Tông hoàng đế lúc đó cũng sợ ta, sợ ta tìm cái chết, ta liền trừng mắt nhìn ngài dọa ngài ấy một trận, người ngoài đều biết rằng người rất yêu thương chiều chuộng ta, đây là sự thật, nhưng bọn họ đều không biết rằng Thái Tông Hoàng đế lại là một người rất sợ vợ”.
Cái gì?
Vu Thức Vy ngạc nhiên vô cùng mở to hai mắt nhìn Thái hậu, sau đó cả hai cùng cười một trận. Sau khi xuất cung, xe ngựa liền chở Vu Thức Vy và Bát công chúa tới trước cửa Phủ Thái Sư, Vu Văn Thanh biết Vu Thức Vy trở về, sớm đã sai ba người Hàm Yên, Điểm Thuý và Tiểu Đinh dọn dẹp sạch sẽ Thính Vũ Hiên nơi tinh tế hoa lệ nhất của phủ Thái Sư, để Vu Thức Vy vào ở.
Một vài di nương và thứ nữ nghe nói Bát công chúa đích thân tiễn Vu Thức Vy hồi phủ, đều chạy ra cửa nghênh đón.
Hiện giờ, Vu Vinh Hoa đã xuất gia, Vu Nhiệm Hoằng trở thành Thái giám, hệ chi chính đều đã bị sụp đổ, Vu Văn Thanh sớm đã báo lên bộ hộ, muốn đưa Vu Thức Vy lên làm đích nữ. Mọi người đều đoán được Phủ Thái Sư sắp đến ngày đổi chủ, cái gì mà Đường thị Vu Vinh Hoa con người này sớm đã trở thành quá khứ rồi, bây giờ Vu Thức Vy như hoa mới nở, lại được Thái hậu và Hoàng thượng sủng ái, sớm muộn cũng sẽ là phượng hoàng bay lên cành cao, phải cố gắng nịnh nọt tạo mối quan hệ tốt với đúng.
Sau khi Vu Thức Vy và Bát công chúa xuống ngựa liền nhìn thấy toàn bộ người của Phủ thái sư đều đang đứng ở cửa nghênh đón, mọi người trước tiên hành lễ với bát công chúa, sau đó mới đứng xung quanh.
“Nhị tiểu thư, cuối cùng con cùng trở về rồi, di nương ta đây rất nhớ con”. Tứ di nương Triệu thị có vẻ biết nịnh bợ nhất, cúi người, trên mặt nở một nụ cười tươi như hoa mẫu đơn, vừa nói vừa đụng vào người Vu Vinh Mỹ, ý bảo nàng ta mở miệng nói chuyện.
Đáy mắt của Vu Vinh Mỹ không can tâm, nhưng vẫn lộ ra ý cười, dáng vẻ uyển chuyển hành lễ: “đúng đó, nhị tỷ à, tỷ cuối cùng cũng trở về rồi”.
Tam Di nương cũng đi tới, cung kính cúi người với Vu Thức Vy “Chúng ta lại gặp lại, Nhị tiểu thư”.
Vu Vinh Nhược cũng cười cúi đầu, lanh lợi gọi một tiếng: “Nhị tỷ”.
Tuy việc thay đổi gia phả của bộ hộ vẫn chưa được thực hiện, nhưng Vu Văn Thanh sớm đã dặn dò mọi người trên dưới của phủ Thái sư phải cung kính với Vu Thức Vy như đích nữ thực sự, tất nhiên là chả có ai dám thất lễ.
Phía Lục di nương La thị được coi như là đồng minh của Vu Thức Vy, không cần đa lễ với nàng, nhưng nhiều người như vậy, cái gì nên làm thì vẫn phải làm, hành một lễ với Vu Thức Vy, thật lòng cười nói: “Trở về là tốt”.
Vu Thức Vy cười lại, ánh mắt lướt qua một lượt, nói: “Đa tự sự cân nhắc của chư vị Di nương cùng muội muội, Thức Vy được nhiều người quan tâm như vậy, thật lấy làm vinh hạnh vô cùng”.
Trong ánh mắt của mình, nàng nhìn thấy ba tiểu nha đầu đứng cách đó không xa, đôi mắt đỏ lên vì vui mừng, nhẹ nhàng nói: “Điểm Thúy, Hàn Yên, Tiểu Ninh, ba người các người đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy?”.
Ba nha đầu bị gọi tên, vội vàng chạy tới, lần lượt đứng xung quanh Vu Thức Vy, Điểm Thúy vui mừng nói: “Tiểu thư, bọn nô tỳ chúng em cuối cùng cũng được nhìn thấy cô trở về rồi”.
Vu Văn Thanh cũng đi tới, ra vẻ một người cha nhân từ, nói: “Tiểu Vy, chúng ta mau cùng Bát công chúa vào trong phủ thôi, chúng ta không thể thất kính với công chúa được”.
Bát công chúa được nhắc tới, vội vàng trừng mắt, vẫy tay nói: “Không đi không đi, ta và Vu tỷ tỷ còn phải đi tham gia lễ hội”.
Nói xong, nắm lấy cánh tay của Vu Thức Vy liền rời đi, đơn thuần không giả tạo, thẳng thắn dứt khoát, giống như những gì nàng ấy nói, không thích đeo mặt lạ ra ngoài.
Vu Thức Vy mỉm cười một lúc, sau đó bất lực nhìn đám người phía sau, giải thích với vọn họ: “Bệ hạ lệnh cho con gái cùng đi chơi hội với Bát công chúa, thánh mệnh không thể không tuân, con gái sẽ trở về muộn một chút, Hàm Yên, ba người các người còn không mau qua đây hầu hạ Bát công chúa”.
Ba nha đầu vừa nghe thấy gọi, mỗi người đều vui mừng vội vàng đi theo.
Vu Văn Thanh có chút bất lực, quay đầu nhìn đám di nương và thứ nữ, nói: “Đã là thánh lệnh, đương nhiên là không thể làm trái, chúng ta quay vào trước, đúng rồi, Vinh Nhược Vinh Mỹ, các con cũng đi theo đi, cố gắng thân thiết với Bát công chúa một chút”.
Lời này trực tiếp động chạm vào trong lòng của tứ Di nương Triệu Thị, nếu như Vu Vinh Mỹ cùng được Bát Công chúa yêu thích, vậy tiền đồ trước mắt có thể rộng mở hơn rồi, nghĩ tới đây, Triệu Thị vội vàng đẩy Vu Vinh Mỹ một cái: “Mau đi đi, còn đứng đó làm gì”.
Tam di nương cũng vì tiền đồ của Vu Vinh Nhược, không thể không thỏa hiệp, nói: “Nhỡ kỹ lễ nghi, không được mạo phạm công chúa”.
Vu Vinh Nhược gật đầu, sau đó nhìn Vu Vinh Mỹ, nói: “Tứ muội, chúng ta đi thôi”.