Thạch Quan Nhi là con trai của dưỡng tử Phí ma ma, chưa đầy sáu tuổi, đầu cạo trọc lốc, phía sau cổ có một bím tóc nhỏ. Cậu bé trông rất khỏe mạnh, kháu khỉnh, đáng yêu. Vừa nghe tiếng tổ mẫu, cậu đã lập tức reo lên: “Mẹ, con nghe tiếng của tổ mẫu. Tổ mẫu cũng ở đây nữa.”
Con dâu Lai Anh nắm chặt tay Thạch Quan Nhi, vội nói, “Thạch Quan Nhi, đừng chạy lung tung.”
Dưỡng tử Xuân Phúc có chút lo lắng: “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn luôn cảm thấy nơi này có gì đó không đúng nhưng do mắt không thấy đường nên cũng không biết nên nói gì.
Vu Thức Vy nhìn thấy cả nhà đoàn tụ đông đủ, không khỏi ngưỡng mộ Phí ma ma mà nói: “Thật tốt, trên lộ hoàng tuyền đã có người bầu bạn. Chỉ tiếc, đứa trẻ nhỏ thế này vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đã phải theo các người xuống hoàng tuyền rồi... ”
Phí ma ma mặt mày trắng bệch, môi run bần bật. Bà cảm thấy có lỗi với Thạch Quan Nhi, có lỗi với dưỡng tử của mình...
“Dù ngươi có xử bọn ta thế nào ta cũng sẽ không nói.” Phí ma ma nghiến răng, kiên quyết không nói dù phải hy sinh cả nhà!
Vu Thức Vy gật đầu, “Tốt lắm, có khí chất, nhưng ước gì bà luôn có khí chất như thế.”
Dứt lời, Vu Thức Vy búng tay, ám vệ lập tức hiểu ý, đem Thạch Quan Nhi đẩy lên ghế trói lại. Thạch Quan Nhi không biết xảy ra chuyện gì, sợ hãi khóc lớn, “Tổ mẫu, mẹ, con sợ quá... ”
Phí ma ma nhìn thấy, căng thẳng hét lớn: “Các người dừng tay, dừng tay... ”
Vu Thức Vy nhếch mép, mặt không chút nhân từ, thản nhiên phun ra ba chữ: “Dùng châm hình.”
Ám vệ lập tức mang hộp tú hoa châm đến, từng châm từng châm đâm vào đùi Thạch Quan Nhi. Lúc này một tiếng khóc vô cùng thê thảm vang lên: “Á... đau, đau... ”
Xuân Phúc và Lai Anh không nhìn thấy chuyện gì nhưng dự cảm chẳng lành, định chạy đến chỗ Thạch Quan Nhi nhưng bị ám vệ cản lại.
Lai Anh khóc lớn, “Các người làm gì vậy? Cầu xin các người, nếu có chuyện gì cứ tính với ta, đừng làm hại con trai ta.”
Xuân Phúc quỳ gối xuống, “Cô nương, xin cô đừng làm hại Thạch Quan Nhi, ta dập đầu xin cô.”
Lai Anh nghe xong cũng quỳ xuống, dập đầu trên đất.
Phí ma ma nhìn thấy họ dập đầu rồi lại thấy Thạch Quan Nhi khóc lớn, trái tim như vỡ nát. Bà ta đảo mắt hung hăng, trừng mắt nhìn Vu Thức Vy, gào thét: “Ngươi có bản lĩnh thì cứ tính với ta, ra tay với một đứa trẻ vô tội như vậy, ngươi còn nhân tính không?”
“Ta?” Vu Thức Vy chỉ vào người, cười nói: “Ta đương nhiên là không có nhân tính rồi. Nếu không bà tưởng ta bắt chúng về đây chỉ để hù dọa bà thôi à?”
Dứt lời, nàng lại nói với ám vệ: “Khi nào Phí ma ma nói thì các ngươi hẵng dừng lại. Còn không thì người nào cản ta giết người đó!”
Ám vệ lại vê lên một ngân châm đâm vào Thạch Quan Nhi một phát. Hắn chọn đâm vào nơi thịt nhiều, không gây thương tổn cũng như không phải xương mạch. Thạch Quan Nhi khóc đến xé lòng, tim Phí ma ma cũng rỉ máu, đau đớn tột cùng.
Trên nền đất, phu phụ Xuân Phúc vẫn không ngừng dập đầu cầu xin Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy không chút dao động, vẫn kiên định. Ám vệ thấy vậy liền cầm lên một ngân châm nữa đâm xuống. Lần này tiếng khóc của Thạch Quan Nhi lại càng thảm thiết. Phí ma ma nghe được cảm thấy lòng như lửa đốt, đấu tranh tư tưởng, nội tâm dằn vặt đến ngàn lần.
Cuối cùng…
Phí ma ma hiểu được để kết thúc cuộc chiến này, nói ra thì mới toàn thắng được. Bà ta hét lớn: “Dừng tay, ta nói, ta nói.”
Ám vệ dừng tay, lập tức lùi sang một bên.
Vu Thức Vy đến trước mặt Phí ma ma, nhìn xuống, nói nhỏ: “Tốt nhất là bà nói sự thật, bằng không thì…”
“Ta có thể nói cho ngươi biết nhưng ngươi phải thả Thạch Quan Nhi ra trước.”
Vu Thức Vy mắt lóe sáng, lạnh lùng nói: “Bà không có tư cách ra điều kiện với ta.”
Phí ma ma sững sờ, “Được rồi, ta nói.”
Vu Thức Vy kê tai vào miệng của Phí ma ma. Phí ma ma nhắm hai mắt lại, đè nén lại sự dằn vặt nội tâm, thì thầm hết tất cả bí mật đã che giấu nhiều năm qua cho Vu Thức Vy.
Mắt Vu Thức Vy vụt sáng, càng nghe càng cười thâm sâu. Đến cuối cùng nàng bật cười thành tiếng, “À à... thì ra là vậy, thảo nào... thảo nào... ”
Vu Thức Vy thu lại nụ cười, nói với ám vệ: “Người đâu, đem cả nhà Phí ma ma ra khỏi Đại Vân triều!”
Vừa nói, Vu Thức Vy một mình bước ra khỏi mật thất, đứng trước cổng Phi Vân các. Nàng bỏ lớp mặt nạ la sát ra, ngẩng đầu lên nhìn về ánh sáng chói chang phía trước, miệng nhoẻn cười, tâm trạng sảng khoái vô cùng.
Hàm Yên thấy Vu Thức Vy mỉm cười cũng cười theo, “Tiểu thư, có chuyện gì vui vậy?”
Vu Thức Vy chớp chớp đôi mắt giảo hoạt, “Chỉ là ta vừa phát hiện ra một bí mật rất thú vị... ”
“Tiểu thư, tiểu thư, tin tốt đây... ” Điểm Thúy vội vàng chạy vào, mặt hưng phấn: “Nô tì nghe nói tối qua Lễ vương uống say đụng phải Trần công tử con đại nhân tiểu bá vương kinh triệu doãn ở kinh thành, sau đó hai người ẩu đả với nhau một trận, cuối cùng “bất cẩn” cắt đứt chân và cánh tay của Lễ Vương. Bây giờ, hoàng thượng đang cho người điều tra chuyện này.”
Vu Thức Vy chau mày, khoan khoái, “Mặc kệ bọn chúng đi. Phải rồi, Điểm Thúy, ngươi đi giao cho Ly Hạ và Thấm Thủy công chúa, mỗi người một bức thư. Lần này đối thủ của họ là Vu Vinh Hoa, chúng ta chỉ cần... tọa sơn quan hổ đấu!”
Điểm Thúy cười cười trả lời, “Vâng, nô tì sẽ đi ngay.”
Đoan Vương phủ.
Thẩm Ly Hạ và tì nữ Thanh Hoa mang theo một chén thuốc bổ huyết đến Nghi Hương viên cho Cố Ngưng Hương. Nhìn thấy băng vải quấn quanh cổ tay bị đứt của nàng ta, Thẩm Ly Hạ không khỏi đau lòng rơi lệ: “Hương muội muội, muội đừng quá đau buồn. Cứ cho là mất đi cánh tay nhưng muội cũng phải ăn gì đi chứ. Mất máu nhiều như vậy mà còn không ăn nữa thì chắc chắn sẽ chết đó.”
Cố Ngưng Hương chán ghét, nhắm nghiền mắt lại, hữu khí vô lực quát lớn: “Ngươi đi đi. Ta không muốn gặp ai cả.”
Nói xong nàng ta cũng lùi lại, gối đầu lên gối, nằm nghiêng qua bên khác, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Thẩm Ly Hạ u sầu, bỗng nhiên miễn cưỡng đến đỡ Cố Ngưng Hương dậy, nghiêm túc nói: “Hương muội muội, muội cứ coi như không nhìn thấy ta nhưng muội phải uống hết chén thuốc bổ huyết này. Trong đây có a giao và táo đỏ, rất tốt cho bổ huyết. Muội phải uống đó.”
Thẩm Ly Hạ đón lấy chén thuốc trên tay Thanh Hoa, múc một thìa thuốc đưa trước mặt Cố Ngưng Hương, giả vờ tức giận nói: “Mau uống!”
Cố Ngưng Hương ngạc nhiên với bộ dạng ân cần của nàng ta. Tại sao nàng ta lại quan tâm đến mình? Nàng ta không phải là thiếp của Thượng Quan Diệp sao? Đáng ra phải xem mình là kẻ thù chứ? Sao lại đối tốt với mình thế này?
Chuyện dệt hoa trên gấm thì ai cũng có thể làm được, nhưng chuyện đưa than sưởi ấm trong tuyết này không phải ai cũng có thể làm được!
Cố Ngưng Hương nghi hoặc nhìn vào mắt Thẩm Ly Hạ, cố gắng tìm lấy sự giả dối của nàng ta, nhưng không có, không có sự giả dối nào cả, thay vào đó là sự chân thành, lo lắng và đau xót. Nàng ta thật sự quan tâm đến mình sao?
Như tìm thấy một tia sáng trong bóng tối, tìm thấy rồi nhưng lại mang người ném lại vào trong vực thẳm đen tối...
Trời xui đất khiến, Cố Ngưng Hương há miệng, ngoan ngoãn uống từng thìa thuốc Thẩm Ly Hạ đưa, cho đến khi cạn chén thuốc, Thẩm Ly Hạ lúc này mới nhoẻn miệng cười, “Như vậy mới phải chứ. Thân thể này là của mình, dù cho ai muốn đày đọa thì chúng ta cũng không thể đày đọa chính mình.”
Nói xong, Thẩm Ly Hạ như thấy mình lỡ miệng, vội vàng nói thêm: “Hương muội muội đã uống hết rồi thì ra tỉ cũng về đây. Để tỉ giúp muội nấu thêm một thang thuốc nữa, phải uống mấy lần mới khỏi được.”
Nàng nói xong rồi lại vội vàng đi nhưng bị Cố Ngưng Hương kéo tay lại, mặt mày u tối hỏi, “Ngươi lúc nãy vừa nói gì, ai đày đọa ta?”
Thẩm Ly Hạ che giấu nói: “Không có ai cả. Là muội nghe nhầm đó thôi. Tỉ không nói gì cả.”
Thanh Hoa đứng bên cạnh, không kiềm chế được, nói: “Hương di nương, di nương chúng tôi vì muốn ra mặt cho người mà bị Vinh di nương tát một bạt tai, Vinh di nương còn nói... còn nói Hương di nương là cái thá gì mà dám cướp đại phu với tiểu thế tử ... ”
“Bốp”một tiếng, Thẩm Ly Hạ nộ khí đằng đằng tát vào mặt Thanh Hoa một cái, “Nha đầu đáng chết này, đây là đâu mà đến lượt ngươi nói linh tinh như thế? Ngươi còn không cút đi cho ta... ”