Đường Thục phi bỗng ngã vào lòng Thượng Quan Diệp, vừa đau vừa kinh sợ ngất đi, Thượng Quan Diệp hô to, "Thái y, thái y..."
Lúc này Vu Thức Vy rốt cục cũng không chịu nổi nữa, thân thể lảo đảo, ngã xuống mặt đất. Nhưng ngay lúc thân thể sắp chạm mặt đất, liền rơi vào một vòng tay trầm ổn hữu lực, bên tai vang lên thanh âm hoảng sợ thất kinh của Thượng Quan Cửu U, "Vu Thức Vy~ "
Vu Thức Vy sắc mặt trắng bệch, vô lực ngước mắt nhìn Thượng Quan Cửu U, đáy mắt vẫn là thản nhiên bình tĩnh như nước , yếu ớt cười nói: "Vương gia rốt cục xem kịch đã xem đủ rồi?"
Thượng Quan Cửu U trong mắt đầy vẻ kinh hãi, quát to: "Nàng câm miệng, A Mông, lập tức đem thái y bắt đến cho ta."
Thanh âm hàn lệ như chấn động cả chín tầng trời dọa mọi người giật nảy mình, A Mông lắc mình một cái, một khắc cũng không dám trễ nãi, hướng đến thái y viện.
Trong phút chốc, thái y còn chưa tới, mà Lộc Nguyệt trên người bị trúng tên đột nhiên xông vào trong Ngự hoa viên, nhìn Ngự hoa viên khắp mặt đất đều là người, và sát nhân phong vô tư bay lượn, Lộc Nguyệt tâm trạng trầm xuống, biết chuyện chẳng lành, liền vội vàng tìm kiếm trong đám người, liếc nhìn một cái liền nhìn thấy Vu Thức Vy đang trong lòng Thượng Quan Cửu U, ôm chặt cánh tay, lao nhanh qua.
Bởi vì Vu Thức Vy bị thương ở sau lưng, cho nên Lộc Nguyệt không nhìn thấy, gương mặt vốn lạnh lùng kia lúc này đều là lo lắng và sợ hãi, "Vu tiểu thư, Vương gia bị trọng thương, Vu tiểu thư người mau đi cứu ngài ~ "
"Cái gì?"
Vu Thức Vy chỉ cảm thấy đầu “ong" một tiếng vang thật lớn, sau đó cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng nghe không được, bên tai chỉ quanh quẩn một câu nói "Vương gia bị trọng thương..."
Bỗng dưng, Vu Thức Vy liền đẩy Thượng Quan Cửu U ra, như là quên mất có cây chủy thủ đang cắm trên lưng mình, liền vội vàng lao nhanh ra ngoài, trong đầu không còn nghĩ gì khác, chỉ phát điên mà hét to trong lòng: Giang nguyệt, ngươi không thể xảy ra chuyện gì, chờ ta...
Lộc Nguyệt đứng dậy, há to mồm, sợ hãi nhìn sau lưng Vu Thức Vy đang cắm môt cây chủy thủ, lại còn vội vã lao nhanh như vậy. Chỉ thấy nàng chạy lảo đảo, đau đớn té ngã trên mặt đất, nhưng không có cứ như vậy mà ngã xuống, mà là đứng lên tiếp tục chạy.
Lộc Nguyệt sợ ngây người, nguyên lai Vu tiểu thư nàng...
Thượng Quan Cửu U nhìn Vu Thức Vy không quản tính mạng chạy đi tìm Hàn Giang Nguyệt, cũng kinh ngạc, không đợi mọi người hồi phục lại tinh thần trong sự khiếp sợ, hắn đã lắc mình một cái, thi triển khinh công đuổi kịp Vu Thức Vy , đồng thời ôm lấy nàng, vượt nóc băng tường, chỉ trong nháy mắt, liền ra khỏi hoàng cung.
Lộc Nguyệt mới phản ứng lại, nhớ đến bản thân còn chưa nói cho Vu Thức Vy biết Hàn Giang Nguyệt đang ở nơi nào, cũng vội vàng đuổi theo.
Ba người đến một khách điếm gần hoàng cung, Hàn Giang Nguyệt đang nằm ở một trong những gian phòng đó, khắp người đầy máu, hôn mê bất tỉnh.
Vu Thức Vy mâu sắc căng thẳng, chạy vội qua đó, không còn giữ được bình tĩnh nữa, hét lớn: "Hàn Giang Nguyệt, Giang Nguyệt, ngươi tỉnh dậy ~ "
Trên giường Hàn Giang Nguyệt sắc mặt gần như trong suốt, không có nửa phần phản ứng, Vu Thức Vy ngón tay run rẩy đặt lên tĩnh mạch giữa cổ y, sau khi cảm nhận được nhịp đập yếu ớt, đáy lòng đau đớn thắt lại, bỗng dưng quay đầu nhìn sang Thượng Quan Cửu U, cầu khẩn nói: "Thượng Quan Cửu U, ta cần thuốc, ngay trong phòng của ta, ngươi biết khinh công, ngươi hãy giúp ta đi lấy thuốc, van xin ngươi..."
Thượng Quan Cửu U bị vẻ khẩn cầu mãnh liệt trong đáy mắt nàng bức thối lui mấy bước, đáy lòng có ngạc nhiên, càng nhiều hơn chính là chấn động, nàng đang cầu xin hắn?
Luôn luôn lãnh huyết vô tình như nàng cư nhiên đang cầu xin hắn?
Du cho ngày ấy người nàng trúng mị dược, lại thà chết, cũng không chịu bỏ xuống sự lạnh lùng kiêu ngạo của mình xin hắn cứu nàng, mà bây giờ, nàng lại vì một Hàn Giang Nguyệt mà đi xin hắn...
Thượng Quan Cửu U đáy mắt hiện lên một tia buồn cười, hắn cười là sự bi thương ngay chính bản thân hắn cũng chưa từng cảm nhận qua, Vu Thức Vy.... Hàn Giang Nguyệt thực sự so với bản thân nàng còn quan trọng hơn sao?
"Vu Thức Vy, nếu ta không đi thì thế nào? Hàn Giang Nguyệt là đối thủ của ta, hắn đã chết, càng hợp ý của bổn vương, bổn vương dựa vào cái gì phải cứu hắn?"
Vu Thức Vy mâu sắc rét lạnh, sau đó nhìn sang Lộc Nguyệt trên tay bị trúng tên, trên người cũng có vài chỗ bị thương bên cạnh nói: "Lộc nguyệt, ngươi đi, nếu như ngươi chết, ta Vu Thức Vy nguyện một đời cung phụng."
Lộc Nguyệt ôm quyền, quỳ xuống, trên mặt hiện vẻ kiên định vạn chết không từ, "Vâng, tiểu thư."
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, ngay lúc sắp bước ra khỏi phòng, liền bị Thượng Quan Cửu U một chưởng đánh ngất đi.
Vu Thức Vy đứng lên, lạnh lùng quát: "Thượng Quan Cửu U, ngươi làm gì vậy?"
Thượng Quan Cửu U đem Lộc Nguyệt đặt lên ghế, hướng đến Vu Thức Vy, lạnh lùng nói: "Đáp ứng ta một điều kiện, ta liền cứu hắn."
Vu Thức Vy bị hắn ép lui về sau một bước, đáy mắt có chút khó chịu, không nghĩ tới hắn lại muốn thừa nước đục thả câu, "Điều kiện gì?"
"Điều kiện chính là..." Thượng Quan Cửu U tiến gần bên tai Vu Thức Vy, đem ba chữ cuối nhẹ nhàng thốt ra, "Gả cho ta."
Vu Thức Vy mâu sắc liền trầm xuống, liền đẩy hắn ra, "Thượng Quan Cửu U, ta sẽ không đáp ứng ngươi, tự ta đi."
Dứt lời liền lao nhanh ra ngoài, nhưng bị Thượng Quan Cửu U ôm lấy, ở sau lưng nàng hét gầm lên: "Trên người nàng còn có vết thương, Nàng... Thật sự vì y mà cả tính mạng cũng không cần sao? Nếu ngay cả tính mạng cũng không cần, thế thì gả cho ta thì có sao đâu chứ?"
Vu Thức Vy giơ ngân châm trong tay, liền hung hăng đâm vào tay của Thượng Quan Cửu U, lạnh lùng nói: "Ta nếu gả cho ngươi, y sẽ sống không bằng chết, vậy không bằng giết chết y."
Nàng không muốn lại nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng bi thương của Hàn Giang Nguyệt, không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của y, cho dù chết, không sao cả, chí ít còn có nàng bên cạnh y...
Thượng Quan Cửu U cả kinh buông Vu Thức Vy ra, hít sâu một hơi, ngay trước lúc Vu Thức Vy chạy ra ngoài, liền lách mình ra khỏi phòng trước nàng một bước, lạnh lùng vứt cho nàng hai chữ, "hãy đợi ~ "
Vu Thức Vy như là sụp đổ trong nháy mắt, liền ngã xuống khuông cửa, trên trán mồ hôi đầm đìa, đầu choáng váng từng đợt, nàng cắn răng tự nhủ với mình, cố gắng chống đỡ, liều mạng cũng phải cố chịu đựng.
Nghỉ ngơi một lát, nàng gian nan đứng dậy, vội chạy tới trước giường Hàn Giang Nguyệt, kiểm tra lại vết thương trên người y, trên bụng và ngực của y có hai vết kiếm trí mạng, những vết thương còn lại đều là vết thương ngoài da, nhưng cũng không ngừng chảy máu.
Nàng cầm khăn sạch, một bên giúp y băng vết thương, một bên nóng ruột mong mỏi Thượng Quan Cửu U nhanh chóng trở về.
Rốt cục, ước chừng gần nửa canh giờ, trong lúc Vu Thức Vy đang ngàn trông vạn trông đó, Thượng Quan Cửu U mang theo hòm thuốc, phong trần mệt mỏi trở về. Vu Thức Vy không nói lời nào, đoạt lấy hòm thuốc trong tay hắn, liền vội cứu chữa Hàn Giang Nguyệt.
Trải qua một hồi lau rửa, khâu lại, bôi thuốc, Vu Thức Vy lại tự mình đi sắc thuốc.
Thượng Quan Cửu U nhìn nàng cả mạng cũng không cần làm này làm nọ, đáy lòng đã tức giận đến sắp nổ tung rồi, nữ nhân ngu xuẩn này, chẳng lẽ không biết trên người mình còn đang cắm một cây đao sao?
Chờ sau khi tự mình đút thuốc cho Hàn Giang Nguyệt xong, bận rộn hơn nửa buổi tối Vu Thức Vy cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã nhào trên mặt đất, sau lưng của nàng, vết máu đã khô một tầng lại một tầng, toàn bộ y phục đã nhìn không ra màu sắc vốn có của nó nữa, đỏ chót một kiện huyết y.
Thượng Quan Cửu U dùng nước hất tỉnh Lộc Nguyệt, ôm lấy Vu Thức Vy, "Chăm sóc tốt Vương gia nhà ngươi."
Lộc Nguyệt hoảng sợ nhìn Vu Thức Vy hôn mê bất tỉnh đang được Thượng Quan Cửu U bế ngang trên tay, lại liếc nhìn Hàn Giang Nguyệt vết thương đã được băng bó nằm trên giường, cái gì cũng không nói, liện chặn trước mặt Thượng Quan Cửu U, "Ngươi muốn mang Vu tiểu thư đi đâu?"
"Ngu xuẩn, ta là cứu nàng."
Vòng qua Lộc Nguyệt, Thượng Quan Cửu U liền đi về hướng nhiếp chính vương phủ.
Một đêm này, trong hoàng thành lòng mọi người đều bàng hoàng, có tử có thương, một đêm tinh phong huyết vũ, nổi lên một trận kiếp nạn thật lớn.
Hoàng cung
Đức Chính điện
Lục An hết sức cẩn thận quỳ trước mặt hoàng đế, run rẩy sợ hãi hồi bẩm: "Hoàng... Hoàng thượng, đã chết hai mươi người, hơn trăm mạng người đang ngàn cân treo sợi tóc, hiện đang cố gắng cứu chữa, hiện tại tất cả gia quyến của mọi người đều đang ở ngoài cửa Chính Dương, cầu kiến hoàng thượng, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Tĩnh Văn công chúa."
"Phanh ~" hoàng đế sắc mặt biến thành màu đen, đem tất cả tấu chương trên án gập lại ném xuống đất, không kìm được hít sâu, lại hít sâu, toàn thân lửa giận đầy mình áp chế thế nào cũng áp không xuống, gầm hét lên: "Đi mang Vu Thức Vy đến cho ta, tìm nàng đến cho ta ~ "
Toàn bộ đại điện đều bị một tiếng rít gào này chấn kinh đến run rẩy, Lục An sợ đến té nhào bò lăn ra ngoài, "Dạ, dạ..."
Lúc này, Thượng Quan Diệp xông vào, quỳ trước mặt hoàng đế, đầy mặt bi phẫn, "Phụ hoàng, Vu Thức Vy chém đứt đôi tay của mẫu phi, xin phụ hoàng vì mẫu phi làm chủ a."
"Hoàng thượng ~ hoàng thượng, xin ngài vì thần thiếp làm chủ a ~" Đường Thục phi lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, quỳ trước mặt hoàng đế liền khóc lóc khẩn cẩu.