Xe ngựa của Phủ thái sư đi một lúc lâu, cuối cùng cũng tới Đoan Vương Phủ ở thành Nam.
Thượng Quan Diệp và Thẩm Thủy công chúa lúc này vẫn đang đi vòng quanh kinh thành một vòng một, ban phát tiền hỷ cho dân chúng ở trong thành, nên vẫn chưa hồi phủ, trước sau tới đều là người tham dự hôn lễ, trên là hoàng thân quốc thích, dưới có vương công đại thần, không một ai là không tới chúc mừng, nhìn lối vào của của Đoan Vương phủ người ra người vào đông như trẩy hội, nhộn nhịp náo nhiệt vô cùng.
Sau khi xuống xe ngựa, Hàm Yên và Tiểu Ninh giúp Vu Thức Vy sửa sang lại y phục và đầu tóc trên người.
Vu Thức Vy hôm nay mặc váy gấm màu đỏ trên đó thêu hoa văn Như Ý Vân tứ hỷ, đầu búi kiểu Triêu Vân Cận Hương kế vô cùng tỉ mỉ, giữa các búi tóc, cài ba đôi châm ngọc Ngũ phượng triêu dương, trên vầng trán trơn bóng trắng nõn đeo thêm một chiếc vòng làm bằng đá hồng ngọc, nhìn dáng vẻ trông vô cùng nho nhã, mà bản thân nàng vốn dĩ đã có sẵn khí chất đoan trang dịu dàng, cách ăn mặc trang điểm như vậy càng tôn lên vẻ cao quý bức người của nàng.
Ánh mắt của nàng nhìn lướt qua một vòng Đoan Vương phủ, cuối cùng rơi trên người ba người Vu Vinh Hoa, Vu Vinh Nhược và Vu Vinh Mỹ đang bước xuống xe ngựa ở phía sau.
Vu Vinh Hoa hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh lam hoa tiết hình vân song điệp cổ, vấn kiểu Thùy Vân kế đơn giản, cài một đôi tram màu bạc giản dị, hiển nhiên là đang chịu tang của Đường Thị. Sau bao nhiêu ngày không gặp, cô ta có gầy đi một chút, đôi mắt ảm đạm, quầng mắt thâm đen, cả người dường như không có chút sức sống nào. Một đệ nhất mỹ nhân của Đại Vân nhan sắc vang danh khắp nơi, bây giờ nhìn lại, vẻ đẹp đó đã không còn nữa rồi.
Sau lưng cô ta, Vu Vinh Nhược vận đồ và trang điểm nhẹ nhàng, giống như một đóa hoa vừa mới nở rộ, khiến cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy dễ chịu.
Lại nhìn sang Vu Vinh Mỹ, mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, để lộ ra thân hình mảnh mai, cách trang điểm tinh tế động lòng người, rõ ràng là cô ta rất chăm chút vẻ bên ngoài của mình.
Hôm nay nàng vốn dĩ chỉ muốn mang theo một mình Vu Thức Vy, nhưng Tứ di nương Triệu thị ngày hôm qua chạy tới Thính Vũ Hiên, sống chết cầu xin nàng mang Vu Vinh Mỹ theo, để Vu Vinh Mỹ cũng được lộ diện một chút, như vậy đối với nhân duyên tiền đồ của Vu Vinh Mỹ cũng có chút gọi là giúp đỡ. Nàng không lỡ từ chối, liền đưa cô ta theo.
Trước mắt, Đường thị đã chết, theo quy định trong một trăm ngày có thể thành thân để xung hỷ, nếu qua một trăm ngày này thì phải đợi tới ba năm nữa mới được thành thân. Tới khi đó, Vu Vinh Mỹ cũng 17 tuổi rồi, đã qua cái tuổi đẹp nhất của việc kết hôn, sẽ không tìm được nhà nào tốt để gả đi, cho nên Triệu thị mới sốt sắng hơn ai hết.
Vu Vinh Nhược là tự cô ta chủ động tìm tới cầu xin nàng chuyện ra mặt như vậy không thể để một mình Vu Vinh Mỹ độc chiếm được, nàng cũng không quên, kiếp trước của Vu Vinh Nhược được gả cho Tam công tử Chu gia Chu Đình Thâm, đến chết cũng rất là thảm.
Đang chìm trng suy nghĩ, Vu Vinh Nhược đã bước tới, kính cẩn cúi người hành lễ với nàng: “Thần thiếp tham kiến công chúa”.
Vu Thức Vy đỡ cô ta dứng dậy, dẫn theo cô ta cùng đi vào trong Đoan Vương phủ. Vu Vinh Mỹ thấy thế bỏ lại Vu Vinh Hoa, vội vàng chạy theo sau Vu Thức Vy.
“ Tĩnh Văn công chúa giá đáo ~” thái giám đi theo hô lên một tiếng, tất cả mọi người đều đứng lại, nhìn về phía Vu Thức Vy vừa bước vào cửa Vương phủ, chỉ thấy trên người nàng y phục lộng lẫy, cao quý vô cùng.
Mọi người đều cung kính chắp tay hành lễ, cao giọng hô: “Tham kiến Tĩnh Văn Công chúa”.
Bọn họ có thể đã nghe nói, hoàng thượng sớm đã thu nhận Vu Thức Vy làm nghĩa nữ, chỉ đợi Ngọc Điệp Soạn xong, sẽ chiếu cáo thiên hạ, ai có thể ngờ được rằng, một thứ nữ không đáng để mắt tới của một phủ Thái sư, vỏn vẹn ba tháng liền lên như diều gặp gió, trở thành Tĩnh Văn Công chúa, thật là hiếm có, hiếm có….
“Chư vị bình thân”.
Vu Thức Vy giơ tay ra, trên mặt nở một nụ cười thanh tao, nhất cử nhất động, đều vô cùng tao nhã, khiến người khác không tìm ra một khuyết điểm nào, mang phong thái của một nàng công chúa thật sự
Mọi người ngoài việc ngưỡng mộ nàng ra, còn có chút kinh ngạc, nữ nhi trong truyền thuyết này, từ đầu tới cuối dốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng ta có thể thay đổi triệt để như vậy?
Ngay sau đó, rất nhiều người chú ý tới hai cô em đứng bên cạnh nàng, kinh ngạc khi nhìn hai cô em gái của nàng lại có thể xinh đẹp tới như vậy
Sau đó, ánh mắt của mọi người rơi lên người Vu Vinh Hoa đang bày ra bộ dạng chán chường, đồng loạt lộ ra ánh mắt chán ghét khinh bỉ, mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Đây chính ả nữ nhân độc ác vừa được hoàng thượng sắc phong làm huyện chủ, nhưng rồi lại bị phế làm thứ dân hay sao”.
“Đúng, chính là ả ta, từng được gọi là đệ nhất mỹ nhân của Đại Vân, đường đường là đích nữ phủ thái sư, trong tay nắm quyền lực vô hạn, lại năm lần bảy lượt, hết nần này tới lần khác làm mấy chuyện bỉ ổi, thật là một con người độc ác”.
“đúng thế, cùng không biết cô ta nghĩ gì nữa, lại khiến bản thân biến thành bộ dạng độc ác như vậy, thật là tự tạo nghiệp chương mà, không muốn sống nữa đây mà”.
Lời bàn tán càng lúc càng nhiều, truyền tới tai người của phủ Quốc công đứng ở trong góc, Cố thị và cháu gái Đường Mẫn Nhi vừa xoay đầu lại, liền nhìn thấy Vu Vinh Hoa cả người trang nhã đang đứng ở giữa sân, nhìn cô ta đang bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, không nhịn được liền vội vã chạy qua đó, kéo cô ta vào đi tới nơi khác vắng vẻ hơn.
Ánh mắt của Cố thị tràn đầy vẻ đau lòng, có chút nghẹn ngào nói: “Hoa nhi, không phải là con đang bị giam lỏng hay sao? Sao lại tới đấy?
Vu Vinh Hoa trong lòng có chút hốt hoảng, giống như vừa nghe thấy những lời của Cố thị, mãi mới trả lời: “Ngoại tổ mẫu, người cũng tới rồi à”.
Cố thị nhìn dáng vẻ không đau lòng cũng không vui vẻ gì của Vu Vinh Hoa, nỗi đau từ tận đáy lòng lại càng thêm xót xa hơn, nhẹ nhàng ôm lấy Vu Vinh Hoa, vỗ vai cô ta nói: “Hoa nhi, con vẫn còn có ngoại tổ mẫu, sau này, có ngoại tổ mẫu ở đây, sẽ không có ai dám ức hiếp con nữa đâu”.
Đang nói, đôi mắt lạnh lùng hiểm độc của bà nhìn ném lên người Vu Thức Vy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngoại tổ mẫu nhất định sẽ giúp con báo thù này”.
Những giọt nước mắt nơi khóe mắt của Vu Vinh Hoa bắt đầu lăn xuống, cuối cùng cũng không khống chế được sự bị thương cố kìm nén trong những ngày qua, ngả vào trong lòng của Cố thị lặng lẽ khóc.
Đường Mẫn Nhi lấy khăn tay lau nước mắt, cũng nhìn về phía Vu Thức Vy, ánh mắt căm hận vô cùng nói: “Vu Thức Vy, ngươi dám hại Đường gia ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi”.
Vu Thức Vy mỉm cười đối đáp lại với các phu nhân và tiểu thư của các gia tộc tới chào hỏi, dư quang bắt gặp ánh mắt không can tâm của Đường Mẫn Nhi, không nhịn được nở nụ cười mỉa mai, tỏn ánh mặt mang theo sự khiêu khích, bộ dạng đó của nàng giống như đang muốn nói: ta ở đây, xem ngươi có thể làm gì được ta?
Đường Mẫn Nhi nhìn thấy Vu Thức Vy vẫn là vẻ mặt đó, trong lòng đột nhiên nổi hồi chuông cảnh báo, cánh cáo bản thân không được mắc lừa cô ta, tuyệt đối không được kích động hành sự.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người cao giọng thông báo hai tiếng “Mẫn Thân vương tới, Cửu U Vương tới ~”.
Giọng hô còn chưa ngưng, Hàn Giang Nguyệt trên người mặc y phục trắng, Thượng quan Cửu U mặc y phục đen, một trái một phải đi vào trong Đoan Vương Phủ.
Hau người giống như nội bạch song sát, biểu cảm lạnh lùng trên mặt như muốn nói “người nợ ta một mạng”, vừa đi vào trong liền hạ thấp bầu không khí náo nhiệt của cả Vương phủ, biến nơi đây trở lên lạnh lẽo vô cùng, rõ ràng là đang giữa mùa hạ, nhưng mọi người lại cảm thấy lạnh lẽo giống như có tuyết rơi vậy.
Haizzz….
Mọi người lo lắng một trận, hai vị hoàng thúc này, vừa nhìn liền biết sẽ có chuyện không hay xảy ra. Bọn họ như vậy ở chỗ khác đã đành, đằng này còn ở trước mặt bọn họ ra vẻ như vậy, nếu không phải bọn họ có trái tim khỏe mạnh, có lẽ sớm đã bị hai người bọn họ dọa chết mấy lần rồi cũng nên.
Hàn Giang Nguyệt và Thượng quan Cửu U lại không biết mình không được chào đón ở đây nhiều như nào, sau khi nhìn một lượt, mỗi người bỏ qua dáng vẻ làm quá của mình đi, “Hàn Giang Nguyệt, bổn vương bây giờ sẽ đi về hướng nam, ngươi tốt nhất đừng có đi theo ta”.
“Ta theo ngươi? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó, ta đi về hướng bắc”. nói xong, Hàn Giang Nguyệt liền đi về phía đám người đứng ở phía bắc của sân.
Thượng Quan Cửu U hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía đám người ở phía nam, lại không để ý chợt nhìn thấy Vu Thức Vy đang cùng với hai thiếu nữ khác nói chuyện.
Vừa nhìn thấy nàng, trong đầu của Thượng quan Cửu U lập tức xuất hiện cảnh tượng mỹ nhân trong bồn tắm ngày hôm đó, cảm thấy đầu nóng bừng, vội vàng gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu, đáng chết, hắn lại có thể nghĩ tới dáng vẻ của nàng tắm hôm đó? Thật là đáng chết mà!
Bên này, Vu Thức Vy lại không biết trong đầu ai đó đang nghĩ tới cảnh nàng tắm, chỉ mỉm cuời nhìn Diệp Hề Tương và Từ Thái Vy ở trước mặt. “Từ tỷ tỷ, Diệp tỷ tỷ, đã lâu không gặp”.
Diệp Hề Tương vui vẻ nắm lấy cánh tay của nàng, nói: “Đúng vậy, lần trước gặp mặt khi đó là trước tết Đoan Dương rồi”.
Từ Thái Vy nhìn thấy Vu Thức Vy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Thức Vy, ta và Hề Tương nhớ muội, nhớ muội vô cùng”.
“Nói như vậy, hai vị tỷ tỷ không trách muội việc ngày hôm đó phải không?” Vu Thức Vy chờ đợi cơ hội hỏi.
Diệp Hề Tương và Từ Thái Vy nhìn nhau, vội vàng nói: “Đương nhiên là không trách muội rồi”.
Từ Thái Vy thành khẩn nói: “Thật ra, ngày hôm đó là bọn ta không tốt, không nên nghi ngờ sự quan tâm của muội dành cho chúng ta. Nếu không phải tại bọn ta, muội sẽ không phải mạo hiểm như vậy”.
Nghe xong lời này, Vu Thức Vy nói: “Như vậy thì tốt, muội…”.
Lời của nàng còn chưa nói xong, bị giọng hô to của thái giám chặt đứt: “Hoàng thượng giá đáo, Thái hậu giá đáo, Hoàng hậu giá đáo, Thục phi giá đáo….”.