Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44246

Không cách nào động phòng?

Trữ Tuyết công chúa nghe xong đầu óc mông lung khó hiểu, nghĩ tới quan hệ phát sinh đêm đó, gương mặt xinh đẹp nóng lên, "huynh nói láo, rõ ràng đêm hôm đó huynh có thể......"

Thượng Quan Cửu U thở dài, ngày tháng như này đến bao giờ mới kết thúc?

Đột nhiên, bàn tay hắn lật lên, một nắm thuốc mê bay lên không trung, khiến Trữ Tuyết công chúa ngất đi, hắn giao nàng cho ám vệ bên ngoài, "đưa nàng ta về phòng."

"Vương gia, xảy ra chuyện lớn rồi, sòng bạc của chúng ta......bị người ta hủy rồi~"

Thượng Quan Cửu U chưa kịp bước chân vào phòng, liền truyền tới âm thanh bẩm báo của ám vệ sau lưng, khiến Thượng Quan Cửu U kinh ngạc dừng bước, “ngươi nói gì?”

"Mấy sòng bạc của chúng ta đều đồng thời bị người ta hủy rồi!"

"Người phụ nữ chết tiệt......."

Hoàng cung

Điện Đức Chính

Hoàng đế phê duyệt hết các bản tấu sớ, vươn dãn gân cốt một cái, liền gọi ra bên ngoài, "Lục An, bãi giá tới cung Phi Loan."

Lục An từ bên ngoài đi vào, cúi người nói: "Hoàng thượng, xe kiệu đã chuẩn bị xong."

"uhm!"

"Hoàng thượng, hôm nay nô tài nhận được tin báo, Vu Thức Vy sống tại Xạ Nguyệt Cư ở thành tây, quận chúa Lan Y, Cửu U vương, tiểu thư Diệp gia, công tử Chu gia, còn một nam nhi tên là Khương Sở đều tới thăm hỏi rồi...... "

Hoàng thượng nghiêng mặt nhìn Lục An một cái, "theo dõi nàng ta, chỉ cần không có hành động gì vượt quá quy tắc, thì tạm thời không cần quan tâm nàng ta. "

“Vâng hoàng thượng.”

Khi sắp tới cung Phi Loan, từ xa văng vẳng truyền tới tiếng sáo du dương, trầm bổng thê lương, như một bản ca đang kể ra một câu chuyện buồn, nghe mà khiến lòng người cảm thấy buồn man mác.

Đây là......khúc nhạc hoa mai thất truyền đã lâu? khi còn trẻ người đã từng rất thích khúc nhạc này!

"Dừng" Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng.

Xe kiệu dừng lại, hoàng thượng lại nói: "Lộc An, ngươi có nghe thấy tiếng tiếng sáo không?"

Lộc An đứng vững, nghiêng tai nghe kĩ, “hình như có người đang thổi sáo, âm thanh truyền đến từ Dịch Đình.......”

“Trẫm đi xem sao, các ngươi ai cũng không được phép đi theo!”

Lộc An như một lão hồ ly cười cười, "vâng thưa hoàng thượng!"

Hoàng thượng lần theo tiếng sáo, đi tới Dịch Đình.

Lúc này, đêm tối yên tĩnh, cung nữ nô tài trong Dịch đình đều đã yên giấc, nhưng tiếng sáo, thì lại được truyền ra từ nơi sâu nhất của một căn phòng.

Trên cánh cửa sổ có chút cũ kĩ hiện lên một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp, trên tay cầm một cây sáo, tiếng sáo có hàm ý sâu xa, mềm mại truyền tới, như tiếng khóc như lời tâm sự.

Hoàng thượng bước tới gõ cửa, "cốc cốc cốc~"

Tròng phòng truyền tới một âm thanh quen thuộc, “ai?”

Hoàng thượng hơi lâng người, không ngờ là phế hậu Diệp thị, khúc nhạc hoa mai vừa rồi là do nàng ta tấu thổi, khúc nhạc này đã thất truyền trăm năm rồi, sao nàng ta lại biết?

Trong đầu lập tức hiện lên cảnh khi ở Kim Loan điện nàng ta nhận hết tội lỗi về mình, trong lòng bất giác cảm thấy áy náy, bà ta vì người mà gánh hết tội danh, mà người lại quên đi bà ta!

"Là ai đang ở bên ngoài?" trong phòng lại vang lên tiếng nói của Diệp thị, trong tiếng nói rõ ràng kèm theo sợ hãi.

Hoàng thượng thu lại sự áy náy vừa nãy, trầm giọng nói, "là trẫm!"

Khắc sau, cửa phòng được mở ra, lộ ra gương mặt mộc không phấn son, thanh tú vô cùng, trên mặt kèm theo nét vui mừng khôn xiết, còn chưa chờ hoàng thượng nhìn rõ, đã vùi đầu vào lòng hoàng thượng, "hoàng thượng, cuối cùng người cũng tới thăm thần thiếp, thần thiếp mong chờ mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ được hoàng thượng."

Đối mặt với tình thâm nghĩa nặng như vậy, vốn dĩ Hoàng thượng trong lòng đã cảm thấy áy náy thì sao có thể chống cự lại được, chỉ do dự một chút, liền ôm chặt lấy Diệp thị, vỗ vỗ lưng bà ta nói: "Tương Nghi, trẫm đến thăm nàng đây."

“Hoàng thượng, hoàng thượng, thần thiếp rất nhớ người......”

Lục An đứng trực ở ngoài thấy hoàng thượng rất lâu mà vẫn chưa đi ra, liền phẩy tay, nói: "đều trở về đi, hoàng thượng hôm nay không đi cung Phi Loan nữa, ngươi đi bẩm báo quý phi nương nương đi."

"Vâng!"

Sáng hôm sau, trên triều và hậu cung đều phát sinh một sự việc rất lớn, sau một đêm Diệp tài nhân từ tài nhân thăng liền hai cấp lên làm tiệp dư, đồng thời chuyển tới ở tại điện Kinh Hồng, tất cả mọi người sau hậu cung đều biết, đến lúc Diệp thị trở mình rồi!

Một chuyện lớn khác, Thượng Quan Diệp đã cứu chữa thủy hoạn thành công, đồng thời bình an trở về kinh thành, đã diện kiến hoàng thượng.

Trên Kim Loan điện, trước mặt văn võ bách quan hoàng thượng phong hán làm Đoan thân vương, và ra chỉ xây lại phủ Đoan thân vương, thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu, khiến hắn vô cùng nở mày nở mặt.

Các đại thần trong triều đình đều biết, trời sắp đổi thế rồi......

Phủ Đoan vương

Thượng Quan Diệp cả một thân áo mãng bào màu tím nhạt, đầu đội mũ quan vàng tím, khí phách uy nghiêm.

Thấm Thủy công chúa, Cố Ngưng Hương và Thẩm Ly Hạ đều quỳ trước đại đường, đồng thanh nói: "thần thiếp chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia trở thành thân vương."

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Thượng Quan Diệp lộ ra ý cười, giữa hai hàng lông mày lướt qua vẻ ngạo mạn, "đều đứng dậy cả đi, đúng rồi, Vu Vinh Hoa đâu? sao nàng ta chưa tới?"

"Cái này......."Thẩm Thủy công chúa trên mặt hiện lên chút do dự, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Ánh mắt Thượng Quan Diệp động động, hỏi: "có phải nàng ta lại gây ra chuyện gì rồi không?"

"Vương gia......Vu muội muội, muội ấy......."

Tính cách Cố Ngưng Hương thẳng thắn nhất, thấy bộ dạng ngập ngập ngừng ngừng của Thẩm Thủy công chúa, không nhịn được nhanh chóng nói: "vương gia, thôi để thiếp nói đi, Vu Vinh Hoa phái sát thủ tới giết Vu Thức Vy, kết quả ngược lại bị Vu Thức Vy bắt được thóp, báo lên điện Kim Loan, sau đó......sau đó nàng ta bị kết tội mười năm ngồi thiên lao, rồi sau đó, nghe nói nàng ta vượt ngục chạy trốn rồi......"

"Vượt ngục?"

Thượng Quan Diệp trợn to mắt, lúc hắn không ở đây không ngờ xảy ra chuyện lớn tới vậy?

Đồ ngu đấy, sao không khôn lên được chút nào chứ? dựa vào bộ dạng đó của nàng ta cũng đòi đấu lại Vu Thức Vy?

Thẩm Thủy công chúa nói tiếp: "không những thế, Diệp hoàng hậu cũng phái sát thủ đi giết Vu Thức Vy, kết quả......kết quả bị phế hậu, giáng làm tài nhân, mới qua vài ngày hình như lại được phong làm Diệp tiệp dư......"

Thượng Quan Diệp bỗng dưng đứng dậy, trầm giọng nói: "Vu Thức Vy ở đâu?"

Trong mắt Thẩm Ly Hạ lướt qua ý cười nguy hiểm, vội nói: "vương gia, Vu Thức Vy sống tại Xạ Nguyệt Cư ở tây thành!"

“Xạ Nguyệt Cư.......”

Trong Xạ Nguyệt Cư, Vu Thức Vy đang luyện kiếm pháp, một thân y phục vải lụa đỏ bồng bềnh, thanh thoát gọn gàng, chiêu thức của nàng như gió to sấm lớn, không hoa lệ, nhưng cũng rất có lực, lần lượt đều là các chiêu thức chết người.

Ở chỗ không xa, Điểm Thúy đang cắn răng luyện đứng tấn, mối nối trong lòng biến mất hoàn toàn sau khắc nàng nhìn thấy Vu Vinh Hoa. Thật lòng nói, nàng sợ phát khóc rồi, trước giờ nàng chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ nào như vậy, Vu Vinh Hoa bị mất tứ chi, cũng không còn tóc, nằm trên đất như một con giun, mắt trừng trừng nhìn tứ chi của mình đang trong trum nuôi kiến nuôi ong......

Cảnh tượng đó khiến da đầu nàng tê dại, không nhịn được cơn buồn nôn, đêm qua còn ngủ mơ thấy cơn ác mộng!

Sáng sớm nay, sau khi tỉnh lại nàng ta nghĩ thông rồi. Nàng ta không còn cố chấp với bất kham trong quá khứ nữa, mà quyết tâm, muốn khổ luyện công phu giống như Hàm Yên và Tiểu Ninh, không dễ dàng để người khác bắt nạt nữa, cũng muốn bảo vệ tốt tiểu thư của bọn họ.

"Điểm Thúy, có mệt không, mệt rồi thì nghỉ một tí đã, luyện công không phải chuyện ngày một ngày hai, phải luyện từ từ."

Điểm Thúy cắn răng cười cười, hai chân đã mỏi tới mức run lẩy bẩy, nhưng vẫn không chịu đứng dậy, "nô tì không mệt, nô tì vẫn có thể tiếp tục được."

Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên người nàng ta xeo vẹo ngã xuống đất, "a~"

Mắt Vu Thức Vy nghiêm lại, lộn một vòng, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay cạnh Điểm Thúy, vươn tay một cái, ngay trong khắc nàng ta sắp ngã xuống đất, kéo nàng ta lên.

Điểm Thúy kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, nghĩ lại mà thấy rùng mình, "tiểu thư, thân thủ của người thật là nhanh à."

Vu Thức Vy cong môi, "từ việc này có thể minh chứng, bình thường luyện nhiều đến mấy cũng chỉ là lí luận suông, để thực sự có hiệu quả, thì phải chiến đấu thực tế, đương nhiên, việc này không thể rời khỏi tốc độ và sự nhạy bén cao siêu."

Điểm Thúy chớp chớp mắt, “tiểu thư, ngươi nói thật huyền bí sâu sắc ô.”

Vu Thức Vy đỡ nàng ta dậy, cười nói: "có gì mà huyền bí sâu sắc, từ ngày mai, lúc ngươi luyện công cơ bản đồng thời ta yêu cầu ngươi, Tiểu Ninh, Hàm Yên ba người không quyền thực chiến, trong lúc thực chiến giành lấy độ nhạy bén và tốc độ."

Điềm Thúy ngơ ngác gật gật đầu, "vâng, nô tì nghe lời tiểu thư."

Lúc này, Đại Phúc vội vàng đi vào, nắm tay bẩm báo: "tiểu thư, Đoan thân vương tới."

“Đoan thân vương?”

Đôi mắt trong veo của Vu Thức Vy chớp chớp kèm theo ý cười, quả nhiên đến rồi.

“Mời hắn vào đây.”

Vu Thức Vy quay về khuê phòng, thay bỏ bộ y phục đỏ ban nãy, thay lên một thân váy màu đỏ khói, cài lên cây châm Phi Vân thanh nhã, mới dần dần bước tới tiền đình, Thượng Quan Diệp đã chờ ở đó được một lúc.

"Dân nữ tham kiến Đoan thân vương!"

Thượng Quan Diệp quay mạnh người lại, trong mắt có chút kinh ngạc, nàng từ khi nào đã tới sau lưng hắn, không ngờ một chút hắn cũng không phát hiện ra, đây chứng tỏ điều gì?

Người luyện công, bước đi càng nhẹ, công lực càng cao!

Còn hắn, căn bản không hề phát hiện ra tiếng bước chân của nàng......

Rất nhanh, Thượng Quan Diệp thu về ánh nhìn kinh ngạc đó, gương mặt tuấn tú lạnh lùng lộ ra chút phức tạp nói: "Thức Vy, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK