Nghe thế, Vu Thức Vy lập tức lập tức quắc mắt, sau đó ngắt một cành liễu nhẹ nhàng đưa lên môi, thản nhiên nói một câu: “Vứt ả ta ra ngoài.”
Tiểu Ninh lắp bắp hỏi lại: “Nhưng mà tiểu thư, Đoan Vương… Đoan Vương cũng đi cùng với ả ta.”
“Đi cùng…” Vu Thức Vy cười nhạt, hai người ấy có lẽ là muốn gặp nàng để cùng đòi cả nợ cũ lẫn nợ mới, nàng ta làm thế có phải là chó cùng rứt giậu không?
“Thế thì cứ cho họ vào đi.”
Sắc mặt Tiểu Ninh có hơi sợ sệt, do dự một lúc rồi nói: “Nhưng mà tiểu thư, khí thế của họ rất hung hãn, nô tì lo họ sẽ gây bất lợi cho tiểu thư.”
“Cào cào sau mùa thu còn phải búng mấy lượt nữa thì mới chết hết.”
“Vâng, nô tì hiểu rồi.”
Hàm Yên nhìn ra phía sau lưng Tiểu Ninh, sau đó lại đưa mắt nhìn bốn tì nữ mà đại phu nhân đưa đến đang dọn dẹp hoa viên ở phía xa rồi khẽ nói: “Tiểu thư, việc này mà để họ nhìn thấy chắc là không thích hợp lắm?”
Ánh mắt Vu Thức Vy sáng lên, lạnh lùng nói: “Đuổi họ ra đi, nói với họ Đoan Vương và Thấm Thủy công chúa sắp đến, để tránh gặp nguy hiểm thì bảo họ nấp xa một chút.”
“Nói với họ sao?” Hàm Yên khẽ nhướn mày, thắc mắc hỏi, “Tại sao vậy tiểu thư?”
“Cứ làm theo lời ta nói, sau đó phái Điểm Thúy trông chừng họ.”
Hàm Yên hơi hiểu ý, khẽ nheo mắt rồi quay người hô to, “Thái Mai, Thái Lan, Thái Trúc, Thái Cúc, bốn người các ngươi mau rời khỏi đây, một lát nữa Thấm Thủy công chúa và Đoan Vương sẽ đến, tiểu thư muốn các ngươi mau chóng rời đi.”
Bốn a đầu vừa nghe thế thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng phủi hết bùn đất trên chân tay rồi chạy ra khỏi đình. Hàm Yên chạy ra ngoài tìm Điểm Thúy, phát hiện nàng ta đang cho cá ăn bên hồ, liền chuyển lời của Vu Thức Vy lại cho nàng ta, còn mình thì lại chạy ra sương phòng sau đình tìm Vệ Trường Phong…
Một khúc nhạc du dương chợt vang lên từ trong đình, triền miên như gió tuyết, chưa cần đến gần, Thượng Quan Diệp đã biết là Vu Thức Vy đang thổi, gương mặt vốn đang lạnh lùng nay càng trở nên khó coi hơn.
Vu Thức Vy đáng chết, đã hại họ thê thảm thế này mà còn có tâm trạng thổi nhạc.
“Vu Thức Vy, con tiện nhân này, không ngờ người thổi nhạc lại là ngươi.”
Thấm Thủy công chúa vừa bước vào liền trông thấy Vu Thức Vy đang đứng cầm cành liễu trong tay. Nàng mặc một bộ váy mười hai dải rất nho nhã, cổ áo có thêu hoa văn mây bạc, làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến tà váy bay phấp phới, khí chất thần tiên.
Còn khúc nhạc ấy do chính nàng thổi, kết hợp với dáng vẻ của nàng lại càng thêm thoát tục.
Ánh mắt Thấm Thủy công chúa toát lên vẻ đố kị, lạnh lùng xông đến. Vu Thức Vy đặt lá liễu xuống, khó chịu nhìn nàng ta, “Thấm Thủy công chúa và Đoan Vương đến thăm, bổn công chúa không nghênh đón từ xa, rất mong lượng thứ.”
Thấm Thủy công chúa trông thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch ấy của nàng thì giận dữ định cho nàng một bạt tai, nhưng Vu Thức Vy đã mau chóng giữ lấy tay nàng ta rồi đẩy mạnh nàng ta vào trong lòng của Thượng Quan Diệp, khóe môi nhếch một nụ cười mỉa mai, “Lẽ nào bản lĩnh của công chúa chỉ xứng với một bạt tai này sao?”
Thấm Thủy công chúa quắc mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Thức Vy, ngươi thật sự cho rằng mình vô pháp vô thiên, không ai có thể làm gì ngươi sao?”
“Ta chưa bao giờ nghĩ như thế cả.”
“Ngươi…”
Thượng Quan Diệp thấy Thấm Thủy công chúa vừa trông thấy Vu Thức Vy đã liền mất hết lí trí thì liền ngăn lại, ánh mắt băng giá nhìn Vu Thức Vy rồi lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy, chúng ta người ngay không nói việc mờ ám, cô rốt cuộc muốn thế nào?”
Muốn thế nào ư?
Ánh mắt Vu Thức Vy ánh lên tia lạnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, thể hiện hết nỗi hận trong lòng mình, cơn giận ấy như một trận hồng thủy, khi đã trào lên rồi sẽ nhấn chìm tất cả, phá hủy tất cả.
Vẻ hận thù ấy còn lạnh hơn cả hồ băng, chói chang hơn cả ánh dương, khiến Thượng Quan Diệp cảm thấy mắt mình như bị gai đâm.
Sắc mặt Thượng Quan Diệp trở nên trắng bệch, bị ánh mắt căm hận ấy làm cho bất giác lùi lại một bước, thân người lảo đảo, suýt nữa đã ngã ra đất.
Nàng ta… nàng ta…
Nàng ta sao lại dùng ánh mắt căm phẫn ấy mà nhìn hắn? Cứ hệt như hắn là kẻ thù huyết hải của nàng vậy, cứ hệt như nàng cho dù có tan xương nát thịt, cho dù có hóa thành ma dưới vực sâu vạn trượng cũng phải tìm hắn để đòi mạng vậy.
Thượng Quan Diệp định thần lại, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, phát hiện ra mình vừa rồi ngay khoảnh khắc ấy thật sự đã bị Vu Thức Vy dọa sợ chết khiếp.
Hắn lấy lại vẻ bình thường, bước lên một bước, áp sát người Vu Thức Vy, đưa tay nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng lại phía mình rồi nghiến răng hỏi, “Vu Thức Vy, rốt cuộc tại sao cô lại hận ta như thế? Ta rốt cuộc đã làm gì chọc giận cô?”
“Làm gì sao?”
Vu Thức Vy lạnh lùng cười một tiếng, hất tay Thượng Quan Diệp ra rồi nở nụ cười bí hiểm, “Bí mật này ngươi mãi mãi cũng không biết được.”
Dứt lời, nàng vung tay tát thẳng một bạt tai vào mặt Thượng Quan Diệp rồi nhẹ nhàng nói: “Cút ra ngoài.”
Thấm Thủy công chúa thấy Vu Thức Vy hống hách như thế thì giận không kiềm nổi nữa, liền rút roi ở thắt lưng ra vung về phía Vu Thức Vy, hét to: “Thượng Quan Diệp, ngươi tránh ra, ta phải giết ả.”
Sợi roi múa vun vút sắp đánh vào người Vu Thức Vy, nhưng nàng lại không hề động đậy, hệt như không nhìn thấy, sắc mặt không đổi, thong dong khác thường.
Thượng Quan Diệp giật mình gọi to một tiếng “công chúa”, muốn ngăn nàng ta lại, nhưng đã không kịp nữa, sợi roi quất thẳng về phía Vu Thức Vy.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một tia sáng sắc lạnh chợt lóe lên, một tiếng xoẹt vang lên, sợi roi của Thấm Thủy công chúa liền bị cắt làm hai, biến thành một mớ rác rưởi, rơi xuống trước mặt Vu Thức Vy.
“Ai? Ra đây.” Thấm Thủy công chúa gầm lên.
Ngay sau đó, một loạt tiếng động vang lên, phía sau Vu Thức Vy vang lên xoạt xoạt mấy tiếng, tám chín người mặc áo đen người nào người nấy cao to lực lưỡng xuất hiện đồng loạt thỉnh tội, “Tiểu thư, thuộc hạ đến muộn.”
Vu Thức Vy nở nụ cười nhạt, chỉ vào Thượng Quan Diệp và Thấm Thủy công chúa nói: “Đến rất đúng lúc, mau vứt chúng ra ngoài.”
Đám hắc y nhân lập tức chắp tay nói: “Vâng.”
Dứt lời, họ liền phóng lên không rồi nhảy xoạt xoạt xuống trước mặt Thấm Thủy công chúa và Thượng Quan Diệp, rút trường kiếm trong tay ra, mặt đằng đằng sát khí nhìn hai người họ.
Lúc này, Vệ Trường Phong cũng xuất hiện, mau chóng lách ra phía trước đám hắc y nhân, cũng rút kiếm ra lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn sống mà rời khỏi đây hay là muốn bọn ta tiễn các ngươi?”
Thượng Quan Diệp và Thấm Thủy công chúa trợn tròn mắt nhìn đám người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện này, người nào người nấy dáng vẻ lạnh lùng, trên người tỏa ra một sát khí của kẻ luyện võ đã lâu, hơn một nửa hẳn là sát thủ, ai cũng có võ công cao cường, cho dù là Thượng Quan Diệp cũng không dám đảm bảo đánh thắng bất kì một ai trong số đó.
Hắn không chỉ lại một lần nữa mở rộng tầm mắt với Vu Thức Vy mà còn không ngờ bên cạnh nàng lại có nhiều tuyệt thế cao thủ thế này, thảo nào vừa rồi không thèm né tránh, thì ra đã có dự tính trước.
Biết hôm nay không thể đối phó được, Thượng Quan Diệp đành phải bỏ cuộc, kéo tay Thấm Thủy công chúa rời đi, còn buông một câu hằn học, “Vu Thức Vy, bổn vương không tha cho cô đâu, ngày khác nhất định sẽ chính tay băm cô ra trăm ngàn mảnh…”
Vu Thức Vy dùng ánh mắt chế giễu nhìn hai người người họ rời đi đến tận cuối hành lang mới thu lại tầm nhìn, đúng lúc ấy lại chợt trông thấy đại phu nhân Đường Thị xuất hiện từ xa, trên mặt Đường Thị nở một nụ cười xuân phong đắc ý. Ngay khi Vu Thức Vy trông thấy bà ta, bà ta cũng nhìn thấy nàng, liền gọi to từ xa: “Thức Vy.”
Vu Thức Vy bước ra khỏi đình, bước đến nghênh đón cười nói: “Mẫu thân gọi con?”
Đường Thị khom người, cung kính hành lễ với Vu Thức Vy, “Thần phụ bái kiến Tĩnh Văn công chúa.”
Vu Thức Vy đỡ bà ta dậy, nở một nụ cười tự tin, “Mẫu thân không cần đa lễ, phải rồi mẫu thân, sao người lại đến đây? Không phải người đang ở hoàng cung chăm sóc trưởng tỉ sao?”
“Trưởng tỉ của con… vừa rồi đã về phủ rồi, hoàng thượng đã đặc biệt căn dặn bảo con đi thay thuốc cho trưởng tỉ con, cho nên mẫu thân mới đến đây tìm con.”
“Thì ra là thế.” Vu Thức Vy quay sang nhìn Hàm Yên dặn dò: “Hàm Yên, đi lấy hộp thuốc của ta đến đây.”
“Vâng, tiểu thư.” Hàm Yên mau chóng đi lấy hộp thuốc.
Vu Thức Vy mỉm cười quay đầu lại, nhưng ngay khi quay lại chợt bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Đường Thị, bà ta nói bằng giọng rất kiên quyết: “Ngươi… không phải là Vu Thức Vy, ngươi rốt cuộc là ai?”
Một đứa con gái ti tiện suốt ngày ru rú sau phủ từ lúc nào lại biết thổi nhạc, lại còn biết cả y thuật nữa?
Tuyệt đối không thể!