“Ôi trời ơi.” Thái y ngã lăn ra sàn đầy mảnh vỡ, tay chống xuống đất ngay lập tức tóe máu, đau đớn vô cùng.
Như Mộng sợ hãi tái mặt, vội vàng chạy đến dìu Lý thái y, “Ông không sao chứ?”
Lý thái y run run bàn tay đầy máu rồi liếc nhìn sang Vu Vinh Hoa đang điên loạn bất thường, trong lòng lo lắng, nữ nhân điên này sao lại càng ngày càng điên thế này? Đã thế lại còn là nghĩa nữ của hoàng hậu, hoàng hậu hết mực thương yêu như thế, ôi…
Lý thái y rút một chiếc khăn sạch từ trong hòm thuốc ra nói: “Như Mộng cô cô, trong này có thuốc mê, cô bịt miệng nàng ấy một lúc, nàng ấy sẽ hôn mê, sẽ có thể tạm thời yên tĩnh một lát, nếu không lão phu không thể nào bắt mạch được.” Như Mộng lập tức quay sang nhìn hoàng hậu, thấy hoàng hậu cay đắng gật đầu thì liền nhận chiếc khăn, leo lên ghế rồi bước lên bàn.
“A… Tiện nhân, ngươi cút xuống cho ta, cút xuống, tiện nhân…” Tiếng kêu thảm thiết bị Như Mộng dùng khăn bịt lại dần dần tắt đi.
Diệp hoàng hậu liền bước đến đỡ, hợp lực với Như Mộng đặt Vu Vinh Hoa nằm lên giường, sau đó gọi rất nhiều thái giám và cung nữ vào dọn dẹp đống hỗn độn trên sàn.
Lý thái y bắt mạch xong, vuốt râu một lúc rồi nghiêm mặt nói: “Kì lạ, kì lạ, vi thần hành y đã mấy chục năm, trước nay chưa bao giờ gặp chứng bệnh lạ thế này.”
Diệp hoàng hậu căng thẳng hỏi, “Nói, rốt cuộc là thế nào?”
Lý thái y đứng dậy đáp: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, công chúa không sao cả.”
“Cái gì? Không sao?” Nét mặt Diệp hoàng hậu có chút không tin được, “Người không sao thì tại sao lại có bộ dạng như thế? Vừa rồi Lý thái y cũng tận mắt nhìn thấy rồi đấy, sao có thể không sao được?”
Lý thái y lắc đầu thở dài: “Vi thần đúng là tận mắt nhìn thấy, nhưng nàng ấy thật sự không sao, nếu nương nương không tin thì có thể mời hết tất cả thái y của Thái Y viện đến đây là sẽ biết ngay thôi.”
Diệp hoàng hậu đương nhiên không tin, liền phẩy tay tỏ ý bảo Như Mộng đi mời tất cả thái y đến.
Lát sau, tất cả thái y của Thái Y viện đều đến, sau khi chẩn bệnh cho Vu Vinh Hoa thì đều đồng loạt đáp: Không sao!
Sắc mặt hoàng hậu lập tức sa sầm, cả người toát ra một hơi lạnh đáng sợ, khiến tất cả thái y đều toát mồ hôi, run lẩy bẩy, không dám ho he.
Một lúc lâu sau, Diệp hoàng hậu cuối cùng cũng không kiềm được cơn giận nữa, đập bàn một cái rồi quát lớn: “Đám lang băm các ngươi nếu không trị khỏi cho Hoa Nhi thì đừng làm thái y nữa, cứ cáo lão hồi hương hết đi!”
Đám thái y lập tức sợ hãi quỳ rạp xuống, liên tục thỉnh tội, khiến hoàng hậu nghe mà đau cả đầu, liền phẩy tay nói: “Lui xuống, tất cả lui xuống hết cho bổn cung!”
Các thái y liền lũ lượt cáo lui, Như Mộng rót một li trà an thần bước đến nói: “Nương nương, người cả ngày đã không ăn gì rồi, người uống ngụm trà nóng đi.”
Hoàng hậu nhíu mày, vẻ mặt tiều tụy, nhìn người đang ngủ trên giường mà lòng đau như cắt, “Như Mộng, ngươi nói xem bổn cung phải làm sao?”
Như Mộng cũng rất lo lắng, nghĩ ngợi một lúc, trong đầu chợt nảy ra một ý, “Nương nương, danh y thường đều ở trong dân gian, chi bằng nương nương lộ diện, xin hoàng thượng treo hoàng bảng, dùng ngàn vàng để tìm danh y đi.”
Ánh mắt Diệp hoàng hậu sáng lên, khóe môi nở nụ cười, “Đây đúng là một ý rất hay, có điều… hoàng thượng hiện giờ đã chán ghét Hoa Nhi cùng cực, bổn cung chỉ có thể…”
Canh ba nửa đêm, sương rơi rất lạnh, hoàng đế đang nghỉ ngơi ở Phi Loan cung của Chu nhàn quý phi thì chợt bị một loạt âm thanh huyên náo làm cho tỉnh giấc, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương bệnh nặng, các thái y đều bó tay hết cách, khẩn xin hoàng thượng treo bảng tìm danh y!”
Hoàng đế trợn trừng đôi mắt ngái ngủ, bật dậy khó chịu hỏi: “Lục An, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lục An mở cửa bước vào bẩm báo: “Hồi hoàng thượng, là Như Mộng bên cạnh hoàng hậu nương nương, nói hoàng hậu nương nương đột nhiên mắc trọng bệnh, tất cả các thái y của Thái Y viện đều bó tay hết cách, xin hoàng thượng hãy treo bảng vàng để tìm danh y.”
Hoàng đế đang đau đầu dữ dội nên không muốn suy nghĩ nhiều, liền nói: “Lục An, việc này giao cho ngươi làm, trẫm hôm nay thật sự quá đau đầu, ngày mai mới có thể đi thăm hoàng hậu.”
Dù sao cũng không còn mấy canh giờ nữa là trời sẽ sáng.
Lục An khom người đáp: “Vâng.”
“Hoàng thượng, thần thiếp xoa đầu cho người.” Một giọng nói lạnh lùng có xen một chút quan tâm vang lên.
Chu nhàn quý phi từ từ ngồi dậy, đưa đôi bàn tay ngọc ngà mềm mại của mình lên hai bên thái dương của hoàng đế, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hoàng đế ngẩn người nhìn gương mặt đẹp tựa thiên tiên nhưng lạnh tựa băng sương trước mặt mình, cảm thấy mê đắm, chính gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy đã khiến ông thật lòng yêu thích. Phi tử của ông không nhiều, nhưng người mà ông thật lòng yêu thì chỉ có một, đó chính là Chu Tĩnh Tuyết ở trước mặt đây.
Chỉ có điều nàng quá lạnh lùng, lạnh tựa như tiên tử ở chốn Cửu Thiên Diêu Đài, chỉ có thể nhìn mà không thể với đến, khiến ông cứ phải ngày đêm theo đuổi một cách dè dặt. Nếu hỏi rằng trên thế gian này có thứ gì mà hoàng đế không thể có được thì chính là trái tim của mỹ nhân này đây, ông có được con người nàng nhưng mãi mãi không bao giờ có được trái tim nàng!
Hoàng đế chợt đưa tay ôm chặt lấy Chu Tĩnh Tuyết vào lòng rồi nói: “Tĩnh Tuyết, nếu có một ngày trẫm cũng đột nhiên mắc trọng bệnh thì nàng có đau lòng vì trẫm không?”
Chu Tĩnh Tuyết mặt không cảm xúc, nhưng trong ánh mắt như gợn lên từng đợt sóng, nhìn thấu hồng trần: “Thần thiếp đương nhiên sẽ rất đau lòng.”
Hoàng đế sững người, trong lòng chợt bừng lên cơn giận, đứng phắt dậy xé toạc chiếc áo trên người Chu nhàn quý phi rồi đè lên người nàng…
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì trong kinh thành đã lan đi hai tin tức động trời, bùng nổ như pháo hoa, khắp hang cùng ngõ hẻm đều hay biết. Tin thứ nhất chính là Thượng Quan Cửu U cuối cùng cũng động lòng trước mỹ nhân, đã chịu ngủ cùng với Trữ Tuyết công chúa vất vả đeo đuổi hắn suốt hơn ba tháng qua, một mối lương duyên đã thành.
Còn tin thứ hai chính là bảng vàng tìm danh y, giúp trị bệnh cho hoàng hậu.
So với tin đầu tiên thì tin thứ hai rõ ràng không được bàn luận nhiều bằng. Mọi người vẫn quan tâm đến chuyện giữa Thượng Quan Cửu U và Trữ Tuyết công chúa hơn.
Tại một quán trọ, nhân vật chính của chuyện bàn tán lần này đang mơ màng thức dậy.
Thượng Quan Cửu U ôm đầu, từ từ mở mắt, ai ngờ vừa mở mắt ra đã trông thấy một đôi mắt to tròn long lanh đang chăm chăm nhìn mình, trong ánh mắt ấy vừa có vẻ xấu hổ lại vừa có nét vui mừng.
Thượng Quan Cửu U giật bắn mình, hốt hoảng kêu lên: “Ngươi làm gì thế?”
Hắn vừa hỏi xong thì chợt phát hiện chuyện có vẻ không ổn, bởi Trữ Tuyết công chúa đang… đang không một mảnh vải che thân nằm bên cạnh hắn, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng, còn hắn thì…
Hắn mau chóng nhìn lại bản thân mình, nhận ra bản thân cũng đang trong tình trạng tương tự, hơn nữa còn đang cùng đắp chăn với nàng, sắc mặt lập tức sa sầm, vội giở tấm chăn lên nhìn vào trong, hai mắt lập tức trợn tròn, họ… họ đã…
Trong đầu hắn lập tức nhớ lại cảnh tượng cả hai đã mây mưa cùng nhau, hắn vô cùng tàn bạo, nàng mừng đến rơi lệ, nhưng lúc đó người trong mắt hắn không phải là nàng, mà là…
Thượng Quan Cửu U nhắm chặt mắt, sắc mặt tái xanh, khi mở mắt ra thì trong ấy bừng lên một ngọn lửa, hừng hực như bão táp chực chờ nuốt chửng tất cả, “Vu, Thức, Vy, bổn vương phải giết ngươi!” Trữ Tuyết công chúa nghe thế thì cả người run lẩy bẩy, chợt cảm thấy có hơi sợ dáng vẻ này của hắn, “Thượng Quan Cửu U, huynh…”
Lời nói còn chưa dứt thì cửa phòng chợt bị người ta đẩy rầm một cái mở toang ra, gió lạnh ùa vào, một người mặc áo trắng, gương mặt vốn ôn văn như ngọc nay toát lên một vẻ giận dữ, dùng ống tay áo che mặt lại gằn giọng hỏi: “Trữ Tuyết, Cửu U vương, hai người… hai người làm thế này còn ra thể thống gì? Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…”
Trữ Tuyết trông thấy Trữ Ấp đến tận đây thì vội vàng rúc người vào trong chăn, vừa xấu hổ vừa hốt hoảng, “Trời ơi, hoàng huynh, sao huynh lại vào đây? Mau ra ngoài!”
Trữ Ấp quay lưng đi, liên tục ho sù sụ, “Còn không mau mặc y phục vào, đúng là xằng bậy, xằng bậy! Khụ khụ…”
Thượng Quan Cửu U sa sầm nét mặt khoác y phục lên người, mang giày xong liền bước ra cửa, nhưng bị Trữ Ấp gọi lại: “Đứng lại, Cửu U vương, lẽ nào ngươi không nói được câu nào sao? Không thể cho bổn vương và hoàng muội một câu trả lời sao?”
Thượng Quan Cửu U khựng lại, sa sầm nét mặt khó chịu nói: “Bổn vương bị người ta hạ thuốc, ngươi tưởng bổn vương muốn sao?”
Sắc mặt Trữ Ấp cũng trở nên lạnh lùng, “Cho dù thế nào thì công chúa Tây Lương chúng ta cũng đã bị ngươi… Bổn vương tuyệt đối không để yên như vậy! Bổn vương nhất định sẽ bẩm báo lên đương kim thánh thượng, để thánh thượng làm chủ.”
Thượng Quan Cửu U hoàn toàn không quan tâm, “Tùy ngươi.”
Dứt lời hắn sát khí phừng phừng bước ra ngoài cửa, xông thẳng đến Vân Hương lầu, muốn tìm Vu Thức Vy tính sổ, nhưng Vu Thức Vy đã bỏ chạy từ lâu, không để lại một chút tung tích gì.
“A! Vu Thức Vy, bổn vương phải giết ngươi, nữ nhân chết tiệt, thối tha…” Thượng Quan Cửu U không tìm được Vu Thức Vy, đành phát tiết bằng cách đập phá hết đồ đạc trong căn phòng mà Vu Thức Vy từng ở tại Vân Hương lầu.
Còn Vu Thức Vy lúc này đã đến chỗ hoàng bảng ở sau cổng cung, mặc bộ cẩm bào màu trắng, đầu đội mũ ngọc, nhưng gương mặt không còn giống lúc đầu, bởi nàng đã dị dung thành một gương mặt khác. Nàng có hơi chần chừ, sau đó đưa tay xé bảng vàng xuống…