Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44292

Quần thần cũng đầy tức giận, ồn ào mắng mỏ: “Đâu chỉ vô sỉ, rõ ràng là bỉ ổi đến cùng cực.”

“Đúng thế, đám chuột nhắt này mà cũng dám hết lần này đến lần khác khiêu khích Đại Vân, nên cho chúng một bài học thích đáng!”

“Thần kiến nghị phái tướng giỏi, đánh cho đám Nam Man kia ôm đầu chạy trối chết, không dám xâm phạm biên cảnh Đại Vân ta nữa.”

Lời này vừa ra, các quần thần đều phụ họa: “Xin Hoàng thượng phái tướng giỏi…”

Hoàng đế nhíu mày, đáy mắt lướt qua tia ưu sầu. Sao ông không nghĩ đến chứ, nhưng Đại Vân và các nước biên cương lâu năm không có chiến sự, trước mắt căn bản không tìm ra được tướng giỏi hành quân đánh trận như Hàn Giang Nguyệt! Bên cạnh thái tử cũng có nguyên soái Cố Ngọc có kinh nghiệm chiến đấu. Tuy thắng bại đều có, nhưng chưa từng thất bại quá lớn.

Bây giờ trong triều chỉ có Trấn quốc công Chu tướng quân là có kinh nghiệm chiến sự, như Chu tướng quân đã tuổi cao sức yếu, nếu xông pha sa trường chỉ sợ có lòng như không có lực. Cần phải có một đại tướng trí dũng song toàn để gánh vác, ông ta đã chọn trong đám võ tướng mấy lần nhưng không tìm được một người như vậy.

Đột nhiên, Hoàng đế cảm thấy buồn cười. Đường đường là đại thiên triều thế mà không có lấy vài mãnh tướng có thể dùng!

Lúc này, chỉ thấy Trấn quốc công Chu tướng quân đứng ra, khí thế lớn mạnh, âm thanh vẫn rất có lực: “Hoàng thượng, lão thần mang binh xuất chinh, liều cao thấp với cái đám Nam Man kia.”

Thanh âm còn chưa dứt thì các bá quan đã tán đồng: “Chu tướng quân từng đem binh đánh trận, hiếu dũng thiện chiến, nhất định có thể đánh lũ xâm lược kia tè ra quần.”

“Thần tán thành.”

Hoàng đế nhìn văn võ bá quân đồng ý để Chu tướng quân xuất chinh thì trong lòng sốt ruột: “Chu tướng quân dĩ nhiên là có năng lực dẫn binh, nhưng trẫm định phong Chu tướng quân là nguyên soái, và vẫn cần có hai mãnh tướng xông pha trận địa nữa.”

Chúng quan nghe đến đây lại liếc nhìn Chu tướng quân một cái, bừng hiểu ra. Đúng thế, tuy Chu tướng quân từng đánh trận, nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi, hơn nữa lâu rồi không đánh, một người đi căn bản không đủ để đánh lùi địch, sự lo lắng của Hoàng đế không phải không có lý.

Mặt Chu lão tướng quân nóng bừng, ai… tuổi tác không tha ai mà…

“Vậy nên phái ai đi?’

“Đúng thế, ai thích hợp nhất đây?” Chúng thần lại lần nữa nghị luận sôi nổi.

Tĩnh Thân vương Thượng Quan Mặc quét cả triều đình, lại nhìn Hoàng đế đang lo lắng, đột nhiên trịnh trọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý xông trận giết địch, bảo vệ lãnh thổ Đại Vân ta.”

Cả triều đình nhất thời yên lặng, không một tiếng động.

Tĩnh Thân vương muốn đi đánh trận?

Hắn từng đi đưa lương thảo ở tiền tuyến, nhưng cũng chỉ đưa qua thôi… được không đây?’

Hoàng đế cũng nhìn về phía Thượng Quan Mặc, ánh mắt ra chiều suy tư. Đứa con trai này của ông thâm trầm lão luyện, làm việc ổn trọng, nhưng không biết có năng lực hành quân đánh trận hay không. Nếu có, ông ta đương nhiên hi vọng các con trai của mình có thể đảm đương một phía, nhưng…

Đánh trận không phải trò đùa, thái tử dù gì cũng từng dẫn binh tiêu diệt sơn tặc, còn đứa con trai thứ ba này…

Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lô Minh Đạt chắp tay nói: “Hoàng thượng, thần cảm thấy Tĩnh thân vương văn thao võ lược, nổi bật hơn người nhưng không cao không ngạo, xử sự khiêm tốn, lại có Chu nguyên soái dẫn dắt, nhất định có thể quét sạch Nam cương, giương danh thiên hạ!”

Nhạc Lâm cũng nói: “Vi thần cho rằng Tĩnh Thân vương rất xuất sắc, nhưng để đảo bảo chắc chắn, thần đề cử thêm một người cùng xuất chinh nữa.”

Mắt Hoàng đế sáng lên: “Thái sư muốn đề cử ai?”

“Thần đề cử Thành môn lĩnh Diệp Hiên Diệp tướng quân. Mưu lược và võ nghệ của Diệp tướng quân thần từng được thấy, đây là một người có tài.”

“Chuyện này…”

Đại Lý Tự Thiếu Khanh lại nói: “Chuyện này có thể tạm hoãn. Hoàng thượng, việc gấp bây giờ là cần chuẩn bị lương thực, nhanh chóng đưa đến Nam cương và Tây Cương.”

Vấn đề lại được vòng về, Hoàng đế thẳng người trầm giọng nói: “Chuyện này do Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lô Minh Đạt đi làm, Thái Úy Lý đại nhân, binh bộ thượng thư Trần đại nhân, Trấn quốc công Chu tướng quân, Tĩnh Thân vương, Thành môn lĩnh Diệp tướng quân, các ngươi đến Ngự thư phòng một chuyến. Bãi triều!”

Mẫn Thân vương phủ

Vu Thức Vy đang thử quần áo mới làm xong, phát hiện xiêm y không lớn không nhỏ rất vừa người, nhịn không được tán thưởng nói: “Hàm Yên, không ngờ ngươi không cần đo đã đoán được số đo đại khái của ta.”

Hàm Yên che miệng cười: “Ánh mắt nô tỳ chuẩn xác lắm.”

Điểm Thúy từ bên ngoài vội vã đi vào, vẻ phức tạp hiện lên trên sắc mặt: “Tiểu thư, trên triều xảy ra chút chuyện.”

Vu Thức Vy vừa chỉnh lý váy vừa hờ hững nói: “Chuyện gì?’

“Lương thực Tây Cương thiếu thốn, lương thực Nam cương cũng bị cướp…”

Nghe lời này, Vu Thức Vy ngẩng đầu, nhướn mày. Lương thực Nam Cương bị cướp?

“Bị ai cướp?” Điểm Thúy nhíu mày: “Là bộ lạc Nam Man, cụ thể là ai thì không biết. Nô tỳ đoán là các bộ lạc hợp lại cùng cướp. Dù sao thì một bộ lạc mà muốn nuốt hết nhiều lương thực như thế thì những bộ lạc khác cũng phải đồng ý đã…”

Vu Thức Vy mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh, Điểm Thúy nói không sao, một đóa bọt nước không thể làm lên sóng lớn, các bộ lạc sẽ không cho phép một bộ lạc nhỏ độc chiếm!

“Vậy Hoàng thượng có nói để ai đi xoay sở lương thực không?”

“Bẩm tiểu thư, là Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lô Minh Đạt, còn có một chuyện nữa… Hoàng thượng đã phong Trấn quốc công Chu lão tướng quân làm Bình Nam đại nguyên soái, phong Tĩnh Thân vương Thượng Quan Mặc làm Tả tướng quân, Nhị công tử Ninh quốc công Diệp Hiên là Hữu tướng quân, bây giờ đã hạ lệnh chiêu binh mãi mã, thanh niên khỏe mạnh cách nơi phải báo danh tòng quân.”

Vu Thức Vy nghe xong, cười nhẹ, dường như chuyện lớn này đến chỗ nàng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Sự trầm ổn chỉ điểm giang sơn trong nụ cười nhẹ đó đến nhật nguyệt cũng khó che lấp được.

“Hai biên cương đều thiếu thốn lương thực, Hoàng gia có lẽ rất nhanh sẽ tìm đến cửa. Mau truyền tin rằng Cẩm gia đến kinh thành rồi, ở chỗ hoa khôi trong Hương Vân lầu trong thành.”

Ngừng một lát, Vu Thức Vy tiếp tục nói: “Còn có mấy lô vũ khí được đúc trước đó, cũng đến lúc mang ra bán rồi. Không chỉ Đại Vân, Tây Lương, Đột Quyết, Nhu Nhiên mà cả bộ lạc Nam Man đều sẽ cần, như thế… Các ngươi truyền tin cho Ngô Dũng, Trần Lượng và Lý Tẩu, nếu có người muốn mua số lượng lớn lương thực và vũ khí thì phải nâng cao giá thành, ít nhất phải gấp ba bốn lần. Nếu không sẽ không bán.”

“Ba lần!” Hàm Yên và Điểm Thúy trừng to mắt, “Trời ơi, tiểu thư, không bằng người đi cướp đi.”

Vu Thức Vy cười như một con cáo già: “Nghĩa của cướp và tặng không giống nhau… Nói với người phụ trách trông coi lương thực, cần tăng cường bảo vệ. Nếu có ai dám ra chiêu đen tối đến cướp thì trực tiếp bắn chết họ.”

Nàng muốn Hoàng gia phải nghèo rớt mồng tơi. Bách tính vì chiến tranh mà lưu lạc tha hương, thậm chí có người còn không có cơm ăn. Hoàng gia dựa vào đâu mà cơm no áo ấm?

Điểm Thúy Và Hàm Yên nhìn nhau, độc, tiểu thư nhà các nàng quá độc, đây là muốn Hoàng gia tức nước vỡ bờ đây mà!

Đột nhiên vào lúc này có một âm thanh chua chát vang lên trên đỉnh phòng: “Ôi chao… giỏi quá ta, xem ra bạc khắp thiên hạ đều thu vào túi Cẩm gia, đại sư huynh ta đây lại phải phong trần mệt mỏi uống gió tây bắc. Thiếu Quán, chúng ta phải làm sao đây? Hay là chúng ta về nhà sinh con cho xong.”

Tiếp đó là một âm thanh đầy ghét bỏ: “Cút đi, ai muốn sinh con với ngươi. Bản công tử bây giờ bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi. Trước đây bản công tử tùy tiện đi trên đường cái đều có thể nhận được hoa tươi và túi thơm, sao dạo gần đây không ai tặng nữa?’

Nghe được âm thanh này, ba người Vu Thức Vy trong phòng nhìn nhau cười: “Hàm Yên, dựa theo phân phó lúc nãy của ta đi làm. Điểm Thúy, ngươi cũng không nhàn rỗi được đâu, thực thi phương án đã ra trước đó của ta đi, bắt đầu mở Xuân huy Đường nào.”

“Vâng, tiểu thư, bọn nô tỳ bây giờ đi làm ngay.”

Sau khi Hàm Yên và Điểm Thúy đi thì Vu Thức Vy thong thả đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên nhìn đôi thần tiên quyến lữ ngồi sóng vai trên đỉnh phòng, cười tươi như hoa, một cái đạp chân liền bay lên trên đỉnh.

“Đại sư huynh và Lê công tử khi nào tới kinh thành vậy? Sao không nói cho muội biết, để muội sai người quét tước nghênh đón.”

Lê Thiếu Quán nghe thấy Vu Thức Vy xưng nàng là Lê công tử thì nhất thời vui vẻ, một tay lắc lư chiếc quạt, tay còn lại đập lên đùi, hào sảng nói: “Nào, mỹ nhân, ngồi lên đùi bản công tử đây.”

Vu Thức Vy đón gió mà đứng, váy dài hoa lệ bay bay, như một con bướm đỏ sải cánh nhảy múa. Nghe được lời này thì ánh mắt đượm ý cười, nói: “Muội không dám đâu, lỡ đại sư huynh ăn dấm, không thoải mái thì lần kiếm ngân lượng này của muội không được yên ổn đâu!”

Nghe xong, mi tâm Công Tôn Vị khẽ động, đáy mắt lướt qua sắc thái chanh chua, cười nhẹ nói: “Đệ muội à đệ muội, trước nay Công Tôn Vị ta nhận gian thương thứ hai thiên hạ thì chưa ai dám nhận thứ nhất. Nhưng bây giờ, ta không thể không thừa nhận, muội còn gian hơn ta. Giá tiền gấp ba, giống như tỳ nữ của muội nói đấy, sao muội không đi cướp luôn đi?”

Vu Thức Vy mỉm cười ngồi xuống, nhìn mặt trời phía đông nam phủ một tầng màu sắc huyền ảo mơ hồ, hời hợt nói: “Đại sư huynh, Thiếu Quán, hai người nhìn mặt trời kia xem. Mỗi ngày lặn rồi lại mọc, tuần hoàn không bao giờ dứt, như dã tâm của những người trên cao, đứng núi này trông núi nọ, vĩnh viễn không bảo giờ biết đủ. Cho nên muội nghĩ, nếu bọn họ nghèo đến mức một miếng cơm cũng không ăn được thì còn để ý đến quyền lợi lãnh thổ nữa không?”

Nghe lời này, Công Tôn Vị và Lê Thiếu Quán trầm mặt xuống, đây là một vấn đề hiện thực với người nghèo nhưng không hiện thực với người trên cao. Chuyện này đối với người đứng trên cao mà nói là không thể nào. Nhưng nếu thực sự có một ngày như vậy, có một ngày họ nghèo đến mức không ăn được một miếng cơm, vậy họ có còn để ý cái gọi là vật ngoài thân không?

Có lẽ là có, nhưng nhiều hơn vẫn là mạng của mình đi, dù mạng như giun dế, nhưng vẫn muốn được sống tiếp.

Vu Thức Vy nhìn như bướng bỉnh, không quan tâm đến phồn hoa trong thiên hạ. Nhưng thực tế rất hiền lành, vẻ ngoài ác độc vô tình, nhưng dù sao cũng có tình người.

Nhất thời, hai người cảm thấy kính nể, vì lòng dạ hiền lạnh dưới vẻ mặt vô tình kia!

Công Tôn Vị nghiêm túc nói: “Nhưng đệ muội à, muội trị họ được một lần, nhưng sao chắc chắn họ sẽ không lấy lại một lần từ bách tính nhân dân? Tuần hoàn ác tính, không có điểm dừng.”

Vu Thức Vy mỉm cười: “Tim người mọc từ thịt mà ra, có tình cũng có nghĩa. Bách tính lại không phải kẻ khờ, Hoàng gia sẽ không thể vĩnh viễn được như ý đâu. Đến lúc đó, vì lòng dân, Hoàng gia sẽ thỏa hiệp thôi.”

Lòng Công Tôn Vị khẽ động: “Cho nên muội đang đợi cái thời cơ này đúng không?”

Vu Thức Vy cười đến mức cao thâm khó dò, trong đó còn mang theo sự giảo hoạt: “Cơ hội để Công Tôn huynh phổ độ chúng sinh đến rồi, không định kiếm mấy trăm vạn lượng vàng cứu tế bách tính sao?”

Công Tôn Vị lập tức biến sắc, kinh hoảng nói: “Muội ngay cả đại sư huynh mà cũng tính kế ư?”

Lê Thiếu Quan nghe hiểu vế trước, nhưng không hiểu được vế sau, ai, một công tử phong lưu đường đường như nàng quả nhiên không thích hợp nói chuyện với đám cáo già này mà. Chơi trò tính kế nhân tâm gì chứ, rõ ràng như thành tinh còn kêu không có người hiểu. Đủ lắm rồi. Nàng vẫn nên đi trêu chọc phụ nữ nhà lành thôi.

Nghĩ đến đây, Lê Thiếu Quán đứng dậy, lắc lư cây quạt nói: “Hai người trò chuyện đi, nghe nói Vân Hương lầu đệ nhất nơi phong nguyệt trong kinh thành có một lô mỹ nhân, người nào cũng quốc sắc thiên hương. Bản công tử phải đi trêu chọc một phen.”

Vu Thức Vy cũng đứng dậy, vứt cho Lê Thiếu Quán một Mai Hoa Lệnh tinh xảo: “Đeo nó lên, các cô nương ở lầu Vân Hương sẽ thỏa sức cho huynh trêu chọc.”

Lê Thiếu Quán nhận lệnh bài, hơi đờ ra: “Ý gì? Cái gì gọi là cho ta trêu chọc? chẳng lẽ Vân Hương lầu là của nhà muội hả?”

Mắt lạnh Vu Thức Vy cong lên, nhe răng: “Lê công tử quả nhiên thông minh.”

Khụ…

Khóe miệng Lê Thiếu Quán giật giật, nàng chỉ tùy tiện nói chơi, ai ngờ nơi đó thực sự là do Vu Thức Vy mở. Thế mà dám mở thanh lâu, nam nhân của nàng biết không vậy?

Nhanh chóng cất lệnh bài, Lê Thiếu Quan bay lên tường đối diện: “Vậy ta đi đây, đừng tìm ta. Ta chơi chán sẽ tự về…”

“Này, đừng…” Vu Thức Vy vội vàng hô.

Lê Thiếu Quán tưởng Vu Thức Vy hối hận, liền nhanh chóng lật người muốn bay đi, nhưng không ngờ trong lúc lật người lại đâm vào trên cây to đằng sau lưng, sau đó ngã thẳng xuống đất.

Ánh mắt Vu Thức Vy lấp lánh, thực ra nàng muốn nói có cây to sau lưng nàng ấy, cần cẩn thận…

Công Tôn Vị đã đứng dậy bay đến chố đó, ôm Lê Thiếu Quán lên, trách móc nói: “Sao cứ hấp ta hấp tấp vậy hả, đã lớn chừng này rồi…”

Lê Thiếu Quán sụt sùi: “Còn nói nữa, sao hai người không nói cho ta biết, hai người thật xấu xa, hứ.”

“Này, Thiếu Quán, đợi ta, đừng tức giận mà, phu quân biết sai rồi còn không được ư?”

“Phu quân cái gì? Đừng tự mình đa tình, chưa thành thân thì ngươi không là gì cả!”

“Được, được, muội nói gì cũng được, được chưa…”

Trong tiếng gió truyền tới hai người đang nói chuyện, sau đó dần dần biến mất. Ánh mắt hâm mộ của Vu Thức Vy cũng thu về, nàng đón gió đứng trên đỉnh các, quan sát kinh thành. Dưới đáy mắt dần dần lướt qua sự sắc bén, bá đạo. Thiên hạ, quyền lợi… Nàng phải để cho đám nam nhân đứng trên đỉnh quyền lợi kia biết, cái gì gọi là nữ tử không thua nam!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK