Vu Thức Vy đi vào liền thấy một màn cãi nhau vô cùng ác liệt, Triệu thị chống nạnh trợn mắt, ngửa mặt lên trời, Chu lão phu nhân ở đối diện tức đến mức cả người run lẩy bẩy, như kiểu sắp xảy ra đụng độ đánh nhau, mái tóc lão phu nhân trắng như tuyết, đứng ở một bên có phần tang thương yếu đuối hơn, mà Vu Văn Thanh đang ở cạnh bà ấy không ngừng khuyên bà ấy không nên tức giận.
Ấn đường Vu Thức Vy nhăn lại, Triệu thị này quả thực rất quá đáng, không biết điều như con gái mình vậy.
Vu Thức Vy đi lên phía trước, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Phụ thân."
Tiếng gọi đó cũng đã làm ngừng thế giằng co giữa Chu lão phu nhân và Triệu thị. Triệu thị nhìn thấy Vu Thức Vy, như là tìm được ngọn núi để dựa vào vậy, đi tới bên cạnh Vu Thức Vy, dáng vẻ vênh váo hống hách: "Công chúa, người tới thật đúng lúc, lão phu nhân này muốn dùng cái chết để đe dọa phủ chúng ta, mau đuổi bà ta ra ngoài đi."
Khuôn mặt Vu Thức Vy càng trở nên lạnh lùng hơn, quay đầu lại nhìn Điểm Thúy. Điểm Thúy lập tức hiểu ý, đi tới trước mặt Triệu thị, đưa tay lên tát Triệu thị một cái bạt tai, tức giận nói: "Triệu di nương, Chu lão phu nhân là đương triều nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, địa vị tôn kính, không thể tùy tiện làm càn như vậy."
Triệu Thị bị Điểm Thúy cho một cái bạt tai ngây người ra, không phải, đây là ý gì vậy? Dựa vào cái gì đánh bà?
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn Điểm Thúy với vẻ mặt nghiêm nghị, ngọn lửa tức giận trong lòng như bùng cháy, tức giận mắng: "Điểm Thúy, tiện tì nhà ngươi, ngươi dám đánh ta?"
Vu Thức Vy trầm giọng nói: "Bổn công chúa lệnh cho nàng ấy đánh. Người đâu, Triệu thị nói năng vô lễ, xúc phạm gia pháp, lôi bà ta đi đánh hai mươi roi cho ta, sau đó đưa vào hậu viện từ đường, đóng cửa cho suy nghĩ lại."
Bên ngoài lập tức có hai tên gia đinh đi tới, giữ lấy Triệu thị vẫn còn đang ngây ra đó, lôi ra ngoài.
"Công chúa, ngươi điên rồi, Vu Thức Vy, tại sao ngươi lại không phân biệt được vậy? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không suy nghĩ lại đâu, không bao giờ, ta phải cứu con trai ta..."
Cuối cũng tiếng ồn ào cũng biến mất, trả lại một bầu âm thanh yên tĩnh. Vu Thức Vy lúc này mới nhìn về phía Chu lão phu nhân, cung kính cúi người chào: "Tiểu nữ cung kính chào Chu lão phu nhân."
Chu lão phu nhân vừa rồi được Vu Thức Vy tới cho Triệu thị một trận, bây giờ thấy nàng tao nhã lễ phép như vậy, cũng không nói mấy lời khó nghe: "Ngươi chính là Tĩnh Văn công chúa?"
Vu Thức Vy không kiêu ngạo đáp lại: "Dạ vâng."
Vừa nói nàng vừa liếc nhìn sang đống đồ ăn thừa trên bàn, ngước mắt nhìn Hàm Yên với Điểm Thúy, hai nha đầu đã hầu hạ Vu Thức Vy gần một năm, bây giờ trình độ ăn ý đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, chỉ cần nhìn ánh mắt, liền biết Vu Thức Vy muốn có ý gì, lật đật đem đống cơm thừa đó lui xuống.
Vu Thức Vy lúc này mới lại gần khoác tay Chu lão phu nhân, đỡ bà ngồi xuống, trong đáy mắt hiện lên vẻ đồng tình: "Lão phu nhân, người mất đi cháu trai, ta với cha ta đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc và đau lòng, nhưng chuyện này thật sự không phải là nhị ca ta làm, dĩ nhiên là ta nói những lời này cũng vô ích, dù sao chứng cứ cũng đã bày ra đó. Nhưng thưa lão phu nhân, người đã trải qua rất nhiều chuyện, đôi khi những thứ mà nhìn thấy tận mắt chưa chắc đã là thật, chứng cớ cũng có thể là giả, người tới Vu phủ làm ầm ĩ lên, có từng nghĩ, e rằng sẽ làm người thân càng thêm đau lòng, và khiến cho kẻ thù càng thấy vui vẻ?"
Với những lời nói nhẹ nhàng, thành khẩn, đã làm cho cơn giận của Chu lão phu nhân bị dập tắt trong nháy mắt, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn trong phút chốc như già đi mười tuổi.
Bà ta nhìn sang Vu Văn Thanh đứng ở bên cạnh với vẻ mặt rất tán thành hài lòng, tiếp đó lại đưa mắt nhìn Vu Thức Vy, thấy được sự chân thành trong mắt của nàng, nỗi đau buồn trong lòng đột nhiên dâng lên, nước mắt bị đè nén hai ngày qua như cuối cùng cũng tìm được nơi để thổ lộ ra, nước mắt trào ra, lớn tiếng khóc: "Thâm nhi của ta, chết thật oan uổng..."
Vu Thức Vy nhẹ nhàng vuốt lưng lão phu nhân, nhẹ giọng thở dài, trong lòng cũng không biết phải làm sao. Cái tên Chu Đình Thâm trời sinh tính dâm đãng, nhìn thấy gái đẹp là không bước nổi nữa, thân là con nhà quyền quý đứng đầu kinh thành, sớm đã có không ít kẻ thù.
Lần này là bởi vì chiếm đoạt Thẩm Thị - nữ nhân xinh đẹp của một đồ tể, sau lại bị người khác giết chết, mà sáng sớm mùng một đầu năm đã bị đồ tể Thẩm Thị hạ độc, cũng chính là sáng sớm ngày hôm qua.
Sáng sớm hôm qua, Hàm Yên và Vệ Trường Phong vốn là cùng đi đến Tiên Khách lầu để đặt mấy bàn ăn, muốn thăm hỏi huynh đệ trong liên minh sát thủ một chút. Không ngờ đúng lúc đó Vệ Trường Phong lại bắt gặp Thẩm Thị lén la lén lút từ trong phòng Chu thị đi ra, cảm thấy kỳ lạ, nên nhìn thêm một cái.
Không ngờ liền nhìn thấy cảnh Chu Thị đã bị hạ độc chết, vì vậy vội quay về bẩm báo chuyện này với nàng, lúc đó nàng cũng vừa mới từ trong cung về, đang rầu rĩ phải làm như thế nào để chuyện hôn sự giữa Chu gia và Vu gia không thành, liền lợi dụng chuyện này, liền phái người đến làm người hầu của Chu Đình Thâm hôn mê trước, sau đó lại sai người cải trang thành người hầu của Chu Đình Thâm, hẹn hắn ra ngoài gặp mặt, sau đó đem chuyện này vu oan giá họa lên người Vu Nhậm Hi.
Cứ như vậy, hai nhà Chu Vu tự nhiên sẽ không kết thành thông gia được, sau đó nàng muốn đưa Từ Thái Vy đi thăm Vu Nhậm Hi, để Vu Nhậm Hi thấy mình đang giúp người gặp nạn, để mai mối hai người, nhưng không ngờ... Nhưng không ngờ chuyện này lại bị người khác đi trước một bước, lại thành tội danh của Vu Nhậm Hi bởi vì bị Chu Đình Thâm bắt gặp lén lút qua lại với Diệp Hề Tương mà giết người...
Hôm qua lúc mà Trần Bộ đầu phái người tới bắt, nàng cũng không ngăn lại, là bởi vì trong tay nàng có đồ tể Thẩm Thị tự ra đầu thú, có thể nắm giữ toàn bộ, mà bây giờ, Thẩm Thị mất tích, vụ án của Vu Nhậm Hi lại dính dáng tới Diệp Hề Tương...
Vu Thức Vy càng nghĩ trong lòng lại càng nghẹn lại, chẳng lẽ là hắn đã xen vào chuyện này sao?
Chu lão phu nhân khóc một hồi, cuối cùng cũng dừng lại, lúc này hai tỳ nữ Điểm Thúy và Hàm Yên đã bưng đồ ăn ngon lên rồi, bày ở trên một chiếc bàn lớn, sơn hào hải vị, cái gì cũng có.
Vu Thức Vy lấy khăn tay cho lau nước mắt cho Chu lão phu nhân, sau đó bưng bát cháo lên, cầm lấy muỗng, thổi thổi một chút, rồi đưa tới trước mặt Chu lão phu nhân, thành khẩn nói: "Lão phu nhân, ăn một chút gì đi ạ."
Chu lão phu nhân thấy Vu Thức Vy hiểu chuyện như vậy, nỗi đau trong lòng lại không kìm được mà tới, nhớ đến Chu Đình Thâm, đứa nhỏ này mặc dù danh tiếng bê bối, nhưng ở trước mặt tổ mẫu như bà hắn cũng là đứa hiếu thuận nhất, mỗi ngày về nhà, cũng sẽ đem cho bà món bánh hoa quế mà bà thích ăn nhất, chỉ có hắn mới để tâm đến bà già này...
Nhìn Chu lão phu nhân lại khóc, Vu Thức Vy vội vàng để cháo lên bàn, cầm tay bà nói: "Lão phu nhân đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, ta sẽ rất buồn đấy."
Buồn?
Chu lão phu nhân bất ngờ nhìn Vu Thức Vy, bà đau lòng nàng sẽ buồn sao? Bà thử nhìn xem có thấy sự giả tạo trong mắt của Vu Thức Vy không, nhưng không có, một chút cũng không có, lời nàng nói là sự thật.
Một đứa bé hiểu chuyện như vậy, trọng tâm câu chuyện lúc này lại biết được nàng hết sức né tránh Thâm Nhi, thật khiến bà không thể đau lòng hơn được nữa. Trước kia bà đã được nghe danh của Tĩnh Văn công chúa, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là một người thông minh lanh lợi.
" Được rôi, ta ăn là được chứ gì, cho dù là Vu Nhậm Hi thật sự đã sát hại cháu trai ta, cũng là ân oán cá nhân giữa hai đứa nó, đã có Hình bộ lo, là do bà già này đã quá kích động rồi."
Vu Thức Vy lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Lão phu nhân đau buồn vì mất đi người thân, đau lòng khổ sở, tình cảm giữa con người là lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc để đau buồn, việc chúng ta phải làm là tìm ra hung thủ, không được để cho hung thủ có thể ung dung ngoài vòng pháp luật được, vậy mới có thể an ủi vong linh người đã mất."
Chu lão phu nhân liền bị ngữ khí căm phẫn của Vu Thức Vy cuốn vào: "Ngươi nói đúng, lần này trở về, ta sẽ xử lý hậu sự cho Thâm Nhi trước."
Vu Thức Vy để Chu lão phu nhân ngồi xuống, rồi bưng lên cháo, đưa tới miệng của bà: "Lão phu nhân ăn trước đã, ta sẽ phái người đưa lão phu nhân về, người với vãn bối lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vãn bối lại không mời lão phu nhân ăn được một miếng cơm, nếu truyền ra ngoài người ta còn tưởng vãn bối cố ý."
Chu lão phu nhân nghe nàng nói ra những đau khổ trong lòng, liền há miệng ra ăn.
Hàm Yên với Điểm Thúy vô cùng ngạc nhiên nhìn Vu Thức Vy, không ngờ tiểu thư còn có thể ôn nhu đến như vậy, giống như... Giống như kiên nhẫn dỗ một đứa con nít vậy, Chu Thị ban nãy còn lấy cái chết ra để đe dọa, bây giờ đã biến mất hết rồi.
Vu Văn Thanh vui vẻ yên tâm nhìn Vu Thức Vy, đây mới là cách xử lý tốt nhất, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết sự việc, như Triệu Thị gây chuyện ầm ĩ như vậy, chỉ khiến cho mâu thuẫn càng lớn thêm, không giúp ích được gì, ngược lại còn có thể hại đến Vu Nhậm Hi.
Sau khi Vu Thức Vy đút cháo cho Chu lão phu nhân ăn xong, dặn dò Hàm Yên và Điểm Thúy, đưa Chu lão phu nhân về phủ, còn mình thì quay lại Thính Vũ Hiên, không ngờ là Thượng Quan Diệp vẫn ở đó, lúc này vẫn đang ngồi ở trên núi nhân tạo, nhìn chằm chằm bốn con chó đang ở dưới đất.
Thượng Quan Diệp thấy Vu Thức Vy quay lại, lập tức đứng dậy quát lên: "Vu Thức Vy, ngươi cuối cùng cũng quay lại rồi."