“phụ thân cô ư…” Vu Thức Vi giả sợ sệt nhìn Đường Mẫn Nhi, “ôi ta sợ quá, Hàm Yên, phụ thân cô ta lợi hại lắm à.”
Hàm Yên phối hợp trả lời một cách cẩn thận:” Đúng vậy đấy, tiểu thư, phụ thân của Đường đại tiểu thư là ca ca ruột của đương kim quý phi nương nương Thục quý phi, là tỷ phu của hoàng thượng, con trai trưởng của phủ Đường Quốc Công, hơn nữa còn là chính nhị phẩm binh bộ thượng thư, thực sự rất là lợi hại, cho nên chúng ta vẫn là đừng nên đắc tội với Đường đại tiểu thư thì hơn.”
“thì ra là lợi hại đến vậy.” Vu Thức Vi tán đồng:”phụ thân và tổ phụ cô ta nếu đã lợi hại như vậy, thì tốt hơn chúng ta không nên đắc tội với cô ta rồi.”
Điểm Thúy một bên nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang nói hưu nói vượn này của các nàng, thiếu chút nữa là không nhịn được lâu mà cười. Thầm nghĩ: tiểu thư thật đúng là có tâm, nếu đổi lại là mình, sẽ không như vậy đâu, giống như đang làm xiếc cùng khỉ ấy. Nếu như là mình thì sẽ trực tiếp “qua qua lại lại” chọc nàng ta một bữa, kêu nàng ta cười đến, khóc đi.
Đường Mẫn Nhi trên núi giả không thể nào hiểu được tính cách của Vu Thức Vy, giờ phút này thấy nàng ta nghiêm túc phân tích lợi hại với Hàm Yên như vậy, tưởng rằng nàng ta thật sự sợ, nội tâm kiêu ngạo lông bông lập tức lộ ra, khóe mắt ánh lên một tia mỉa mai thật sâu.
Hừ, nãng đã biết rõ điều làm cho hội Vu Thức Vy sợ rồi, quyền quý thiên kim của cả cái kinh thành, còn chưa thấy ai nhìn thấy nàng là không sợ, đợi tí nữa nàng nhất định sẽ làm cho Vu Thúc Vy quỳ gối dưới chân nàng sám hối cầu xin tha thứ, nghĩ đến hình ảnh đó, thật là mát lòng mát dạ.
Thu lại tưởng tượng, Đường Mẫn Nhi nói mỉa với Vu Thức Vy “Sao thế Vu Thức Vy, còn không thức thời mau mau bắt mấy con chó dữ này lại, nếu không bổn tiểu thư nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Vu Thức Vy rất hoảng sợ gật đầu nhẹ, ôn tồn nói một câu, “Được,ta dắt cho đi, Đường đại tiểu thư người nhất định phải ta cho ta đó.”
“Tha cho ngươi?” Đường Mẫn Nhi nhìn dáng điệu thành khẩn của Vu Thức Vy, không khỏi trở nên càng không coi ai ra gì, giống như Duy Ngã Độc Tôn nói: “Cái này còn phải xem tâm tình của bổn tiểu thư.”Rõ ràng như vậy mà còn muốn nàng tha cho nàng ta, thật đúng là não bị úng rồi!
Vu Thức Vy nhìn điệu bộ tự cao tự đại này của nàng ta, trong đáy mắt xẹt qua một tia nhàn nhạt trào phúng, nàng yên lặng tính toán một thời gian, cảm thấy người của đại phu nhân không lâu nữa sẽ đến, đùa giỡn với loại tôm tép nhãi nhép này cũng nên xong chuyện rồi, thế là liền âm thầm nhìn Hàm Yên, ra hiệu Hàm Yên trả chó về. Hàn Yên nhận lệnh, lấy mấy khối thịt sớm đã được chuẩn bị chin, lại dẫn con chó ra sân nhỏ chờ giao lại cho Đại Phúc Tiểu Phúc.
Đường Mẫn Nhi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, từ trên ngọn núi giả nhẹ nhàng trèo xuống, nhưng khi bàn chân đặt trên viên đá cuối cùng thì dưới chân đột ngột lảo đảo vấp té, cuối cùng ngã xuống, nhìn sao cũng thấy chật vật "Tiểu thư, Đại tiểu thư, ngài sao vậy?" Bốn tỳ nữ của Đường Mẫn Nhi náo loạn, nhao nhao vây quanh nàng. "Ai u, đau chết ta rồi, các ngươi làm cái gì không biết, vì sao lại không đỡ lấy bổn tiểu thư hả đám phế vật chết tiệt này" Đường Mẫn Nhi hùng hùng hổ hổ để các tỳ nữ đỡ lấy mình, sau đó ẩn các nàng ra, lớn tiếng quát: “Còn không cút?”
Bốn tỳ nữ sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất, "Tiểu thư thứ tội."
“Giờ ta tạm tha mấy con nhãi các ngươi, trở về thì chịu phạt” Đường Mẫn Nhi khập khiễng bước tới trước mặt Vu Thức Vy, nghiến răng rít lên: "Tiện nhân, không có kẻ nào đắc tội bổn tiểu thư mà còn bình yên vô sự, ngươi chờ đó cho ta."
“Đợi đó?” Vu Thức Vy cả cười, không hề e ngại ánh mắt đối phương như muốn xé nát nàng, đáy mắt lạnh lẽo âm u giống như bây giờ mới là dáng vẻ thật sự của nàng, chỉ nghe được nàng lạnh lùng mắng lại: "Đường đại tiểu thư không biết nói cái khác sao? Mấy lời này ai mà chẳng nói được?”
“Ngươi…” Đường Mẫn Nhi vung tay định tát lên mặt Vu Thức Vy lần nữa, lần này cũng bị Điểm Thúy mắt tinh tay lệ cản được, Điểm Thúy nắm cánh tay Đường Mẫn Nhi thật chặt, bất bình nói: “Đường đại tiểu thư, ngài nghĩ tiểu thư nhà chúng ta là loại dễ bị khi dễ vậy sao? Xin ngài đừng quên đây là nơi nào?”
Đường Mẫn Nhi thấy nô tài bên cạnh Vu Thức Vy cũng dám khách khí với nàng thì lập tức máu nóng tràn tới tức giận đến mức mặt đen xì lại, nâng tay kia lên muốn hủy dung Điểm Thúy thì cũng bị Hàm Yên đứng ở sau lưng bắt được.
Hàm Yên cười nhẹ: “ Đường đại tiểu thư, nơi đây cũng không phải Đường gia, ngài muốn trừng phạt chúng nô tỳ thì trước đó cũng phải xem xem tiểu thư nhà nô tỳ có nguyện ý không đã, nếu như tin này mà truyền đi, Đường đại tiểu thư ở nơi này khi dễ đích nữ Vu gia vậy thì danh dự Đường tiểu thư có vẻ không hay lắm rồi”
Mấy lời nói làm Đường Mẫn Nhi sửng sốt, danh dự? Nàng cũng bởi vì điêu ngoa chanh chua có tiếng thế nên không có quý công tử nào dám đến cửa cầu thân mặc cho nàng cũng đã 15 tuổi rồi. Đương nhiên, đối với nàng mà nói, với tư sắc và gia thế của Đường Mẫn Nhi nàng, nàng còn khinh thường những người kia không để đâu cho hết, nàng phải gả cho Diệp ca ca, ngoài Diệp ca ca ra, chẳng có ai xứng đáng với nàng.
“Cẩu nô tài, thả ta ra”. Đường Mẫn Nhi xoay người một cái nhưng lại không thể thoát được hai tỳ nữ đang giữ chặt lấy nàng, đáy lòng bực bội khiến khẩu khí càng thêm lớn, quay về phía sau hét ầm lên: “Mấy người các ngươi thất thần nhìn cái gì, nhanh lôi hai con tiện tì này ra cho ta…”
Lời của nàng ta vừa dứt thì hồng môn mở ra, một đám người hùng hùng hổ hổ theo đó mà xông vào, phía trước là Đường thị và đại đại a đầu Hồng Lăng, ánh mắt dán lên người Đường Mẫn Nhi, đến lúc thấy rõ bộ dạng chật vật của nàng ta mới cả kinh, tất tả chạy tới: “Đường đại tiểu thư, người làm sao thế này?”
Không nhắc tới thì tâm tình của Đường Mẫn Nhi còn tốt, bây giờ được hỏi tới thì chẳng khác gì tát vào mặt nàng ta một cái, phẫn nộ chỉ thẳng vào Vu Thức Vy: “Là do con tiện nhân này này, chính nó khiến ta thảm hại thế này đây.”
Hồng Lăng nghe xong, sắc mặt liền lập tức trở nên âm lệ, “"Nhị tiểu thư, Đường đại tiểu thư là khách quý của phủ ta, ngươi sao có thể đối với nàng như vậy được?"
Ngữ khí của nàng nóng nảy, không hề có nửa điểm nào cung kính ý tứ của nô tỳ khiến cho Điểm Thúy có chút không vừa mắt, lạnh lung nói: “Hồng Lăng nhà ngươi chỉ là tỳ nữ lại dám lớn tiếng chỉ trích tiểu thư, hình như ngươi đã quên mất thân phận của mình rồi thì phải.”
Hồng Lăng tự nhiên bị Điểm Thúy chỉ trích có chút kinh ngạc, hôm nay không có gì khác lạ sao tì nữ bên cạnh Nhị tiểu thư ngược lại lại dám to tiếng, nàng ta đi tới hung hang nhìn Điểm Thúy, sau đó vung tay tặng nàng một cái bạt tai: “Nhà ngươi chỉ là nhị đẳng nha đầu mà cũng dám chỉ trích người bên cạnh Đại phu nhân cơ à, ta cho ngươi biết ngươi là ai…”
Hồng Lăng còn chưa nói xong đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Vu Thức Vy truyền đến, “Đại Phúc Tiểu Phúc, dẫn cả Hồng Lăng lẫn thủ phạm kia xuống dưới, đánh hai mươi roi răn đe.”
Đại Phúc Tiểu Phúc nghe xong không có nửa điểm chần chờ lập tức kéo Hồng Lăng rời đi, mặc cho ả la hét thế nào cũng vô dụng, một lúc sau bên cạnh nội viện truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết của Hồng Lăng. Tất cả mọi người trông vậy đều sợ ngây người, Đại phu nhân cùng với nha đầu bên cạnh mụ căn bản không hề nghĩ Vu Thức Vy nói đánh liền đánh không chút do dự. Cái bộ dáng lạnh bạc tự ý làm theo ý mình, thậm chí nắm cả quyền sinh sát trong tay này khiến cho bọn nàng sợ hãi, không có ai dám đứng ra mắng Vu Thức Vy hành sự hồ đồ.
Đường Mẫn Nhi cũng cả kinh, “Vu Thức Vy, tiện nhân nhà ngươi thật sự là không muốn sống nữa đúng không, các ngươi còn không mau trói ả ta lại đi gặp cô cô”
“Không cần, ta vốn dĩ là muốn đi thỉnh an mẫu thân”
Lâu như vậy không gặp, ngược lại lại khiến cho nàng thật sự muốn gặp Đườgn thị rồi.
Vu Thức Vy xoay người rời đi, không để cho Đường Mẫn Nhi có chút mặt mũi, chờ đến lúc Đường Mẫn Nhi đuổi kịp nàng thì hai người đã đi tới cảnh viên của Đại phu nhân.
Đại phu nhân Đường thị miễn cưỡng nằm dựa trên giường Quý phi, trên đầu đội mũ lông chuột, sắc mặt tái nhợt, làn da gần đây không được bảo dưỡng kĩ lưỡng khiến chúng mất hết sức sống, nhìn sao cũng ra người bệnh tật đầy mình, hoàn toàn không còn bộ dáng chủ mẫu uy nghiêm phong phạm.
Nhìn thấy Vu Thức Vy đến, ánh mắt Đường thị vốn đang ảm đạm thoáng sáng lên, trong ánh mắt lập tức tràn ngập hận ý, nàng cắn răng, oán hận nhìn Vu Thức Vy, gằn giọng: “Vu Thức Vy”
Vu Thức Vy nhún mình phúc thân, cười nói: “Con gái bái kiến mẫu thân.” Đường thị sắc mặt lạnh lẽo, chỉ tay ra cửa: “Cút ra ngoài, ta không muốn gặp ngươi.”
Vu Thức Vy nghe không không giận mà ngược lại còn cười: “Như mẫu thân nói, con gái cũng không phải muốn đến thăm mẫu thân, con gái đến đây chỉ để nói cho mẫu thân biết, trưởng tỷ từ sau khi vào Thanh Liên tự không chịu tu hành theo thánh chỉ mà lại trốn đi hai lần, hiện tại đã bị đám ni cô kia nhốt vào một am gỗ nhỏ sau chùa, mà hình như cũng bị đám thợ săn đi ngang qua đó làm nhục rồi…”
“Vu Thức Vy, ngươi nói hươu nói vượn cái gì?” Đường Mẫn Nhi từ đằng sau chạy đến vừa vặn nghe được câu nói cuối cùng của Vu Thức Vy, không khỏi lớn giọng trách cứ.