Sáng ngày hôm sau, Vu Thức Vy ngủ đến khi mặt trời mọc lên cao, mới từ từ tỉnh giấc, Điểm Thúy cung kính đứng bên cạnh giường, đang đợi nàng thức dậy.
“Điểm Thúy, vết thương trên người em vẫn còn, sao lại đến hầu hạ ta, để mấy người Thái Mai làm được rồi. “Vu Thức Vy vừa lười biếng ngồi dậy, vừa lấy tay vén tóc mái vì ra mồi hôi mà dính trên trán của nàng.
Điểm Thúy vừa đỡ nàng ngồi dậy, vừa vui vẻ chớp chớp mắt, cười vui nói: “Nô tỳ da thô thịt dày, mới không sợ đấy, để họ làm, nô tỳ không yên tâm, Hàm Yên và Tiểu Ninh thân thể hơi yếu, những chuyện phải suy nghĩ nhiều, cứ để họ làm, còn những việc phải dùng sức, để nô tỳ.”
Trong lòng trống rỗng của Vu Thức Vy được lấp đầy bởi một câu nói này, mỉm cười để cô ta dìu vào trong bức bình phong, cởi bỏ áo trong, bước vào trong chậu tắm hoa đã được chuẩn bị trước đó.
Điểm Thúy vừa lau lưng cho Vu Thức Vy, vừa vui mừng nói: “A, tiểu thư, vết sẹo trên lưng người hình như đã mờ đi rất nhiều, nếu như nhìn từ xa, sắp nhìn không thấy rồi.”
“Ừ, bách trùng cao đó là loại thuốc trị sẹo tốt nhất, ngày nào cũng bôi, hiệu quả tất nhiên lại càng cao, đúng rồi, Đường Thị sao rồi?”
Vừa nhắc đến Đường Thị, ánh mắt Điểm Thúy liền sáng lên, bộ dạng ‘đã sớm không thể nhịn phải nói ra’, hớn hở nói: “Tiểu thư, người không biết đó thôi, tối hôm qua sau khi Vu Vinh Hoa trở về, liền bị lao gia giam vào trong từ đường ở hậu viện, còn Đường Thị sau khi chịu 20 đại bản, suýt chút nữa thì ngất đi, cũng bị đưa về Quan Cảnh Viên rồi.
“Chỉ vậy thôi sao?” Vu Thức Vy khẽ chau mày, không phải nói để La Thị thừa cơ hành sự sao?
Điểm Thúy lại cười nói: “Đương nhiên không chỉ có vậy, nửa đêm tối hôm qua, Lục di nương đột nhiên đau ngực khó chịu, miệng trào máu tươi, khiến cho lão gia đang ở đó giật mình hoảng sợ, liền vội vàng đi tìm đại phu đến xem, đại phu nói, di nương khí hư tinh nhược, gặp phải tà khí rồi.
“Lục di nương thừa cơ nói bản thân gần đây không phải chỗ này đau thì là chỗ kia đau, suốt ngày đau nhức, đại phu âm thầm nhắc đến thuật yếm thắng. Lão gia nổi trận lôi đình, hạ lệnh lục soát toàn bộ thái sư phủ, sau đó ở trong phòng Đường Thị tìm thấy một con người gỗ ở trên có viết sanh thần của Lục di nương, bên trên cắm đầy kim châm, lúc đó lão gia tức giận đến nỗi giam Đường Thị vào trong đại lao của hình bộ, sáng nay, người của em nghe ngóng được, Đường Thị sốt cao cả đêm không hết, cũng không có ai đi cứu chữa bà ta, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu sẽ mất mạng...”
“Không bao lâu sẽ mất mạng?”
Vu Thức Vy đang gội đầu, cười nhạt một cái, “Ta hy vọng một canh giờ sau sẽ nghe thấy tin tức Đường Thị sợ tội tự sát.”
Một canh giờ sau?
Điểm Thúy mở to mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia vui mừng, tiểu thư cuối cùng cũng ra tay rồi, bà phù thủy Đường Thị đó năm lần bảy lượt ức hiếp lên đầu của Đường Thị, cuối cùng phải chết rồi.
Ánh mắt Điểm Thúy tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Vu Thức Vy, cái gì mà trong lúc cười nói sát nhân vô hình chứ? Cô ta sớm đã được chứng kiến ở trên người Vu Thức Vy, nhưng lần nào cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tiểu thư nhà cô ta thật sự là đại đại đại đại uy vũ a!
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi ngay.”
Sau khi Điểm Thúy rời đi, Thái Mai và Thái Cúc đi vào, thần sắc hai người hoảng loạn, có chút tùy tiện không để tâm.
Vu Thức Vy nhìn bọn họ cười nói: “Sao mới sáng ra mà sắc mặt như đưa đám vậy? Bổn công chúa có chỗ nào bạc đãi các ngươi hay sao?”
Thái Mai và Thái Cúc vừa nghe xong, “Bụp” một tiếng quỳ xuống, hớt hải thành khẩn nói: “Tiểu thư tha mạng, không, công chúa, công chúa tha mạng a.”
Vu Thức Vy từ dưới nước chậm rãi đứng dậy, chân trần bước ra, lấy tấm khăn dài ở bên cạnh quấn lấy cơ thể, đáy mắt lóe lên một tia khinh bỉ, nhỏ nhẹ nói: “Ta lại không trị tội hai người, hai người cầu xin ta tha cái gì chứ?”
Thái Mai và Thái Cúc nhìn nhau, lập tức cúi đầu xuống đất, lo sợ nói: “Công chúa, thật sự bốn người nô tỳ là do đại phu nhân phái đến bên cạnh người để giám sát người.”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, nhanh như vậy đã mượn gió đưa thuyền đến nhờ vào nàng rồi ư? Nàng đang phiền não không biết làm cách nào để mấy người bọn họ có thể nói hết sự thật ra, bây giờ không đánh mà tự khai sao?
Nàng còn tưởng rằng bọn họ trung thành lắm chứ!
Đường Thị a Đường Thị, cuối cùng ngươi cũng không tính được lòng người...
Đáy lòng mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng sắc mặt Vu Thức Vy lại lộ vẻ ‘kinh ngạc’, không dám tin nhìn bọn họ, “Các người cư nhiên là do mẫu thân phái đến để giám sát ta ư?”
Nói xong liền lấy tay nắm lấy lồng ngực, bộ dạng thương tâm hiện trên mặt, “Trời ơi, sao số ta lại khổ đến như vậy, khó khăn lắm mới được hoàng thượng nhận làm nghĩa nữ, nhưng lại không thoát được kiếp bị người thân hãm hại....”
Nàng khẽ khóc vài tiếng, Vu Thức Vy làm bộ dạng phẫn nộ nhìn Thái Cúc và Thái Mai, “Các người... các người nói đi, các người muốn làm cách nào để chuộc tội đây?”
Thái Mai và Thái Cúc vội vàng khấu đầu, nói: “Tiểu thư muốn chúng nô tỳ làm gì, chúng nô tỳ sẽ làm đó, chỉ cần tiểu thư không tính toán tội lỗi của chúng nô tỳ, chúng nô tỳ ngàn lần chết cũng không từ.”
Vu Thức Vy cũng không muốn nói nhiều với họ, liền nói: “Vậy thì tốt, bổn công chúa yêu cầu các ngươi lập tức đi đến hình bộ tự thú, các ngươi có làm được không? Chỉ cần các ngươi làm theo, bổn công chúa đảm bảo các ngươi sẽ không chết.”
Thái Mai và Thái Cúc nhìn nhau, trong đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, đi đến hình bộ rồi, nàng thật sự có thể đảm bảo bọn họ không chết sao?
“Các ngươi không tin? Các ngươi không tin, bổn công chúa ngay bây giờ sẽ trị tội chết khi chủ phạm thượng của các ngươi, các ngươi muốn chịu tội trước lập công sau, hay là một chết không chỗ chôn thây, các ngươi tự chọn lựa.”
Hai người nghe xong liền có một cảm giác lo sợ trước giờ chưa từng có, sao bọn họ lại có cảm giác bản thân dường như đang bước lên sai thuyền rồi? Nhị tiểu thư vốn dĩ không phải là một chủ tử dễ chơi đùa, bây giờ đã cưỡi lên lưng cọp lại khó xuống, không đi cũng phải đi rồi.
“Nô tỳ đi liền đây, mong tiểu thư nhất định phải giữ lời.”
“Bổn công chúa trước giờ không nói lời thừa.”
“Được, chúng nô tỳ bây giờ sẽ đi tự thú.”
Sau khi Thái Mai và Thái Cúc rời đi, Hàm Yên đi vào, có chút khó hiểu nói: “Tiểu thư, thật sự muốn tha cho bốn người họ hay sao?”
“Bốn người họ chỉ là nghe lệnh hành sự, mục đích của chúng ta là Đường Thị, đúng rồi bên Ly Hạ sao rồi?”
Vẻ mặt Hàm Yên nghiêm túc, lập tức nói: “Hồi tiểu thư, Thượng Quan Diệp tối qua không về vương phủ, sáng hôm nay cũng không thấy ra ngoài.”
Vu Thức Vy vừa mặc y phục vừa nhàn nhạ nói: “Tiêu hồn hương của Lục di nương đúng là món đồ tốt, có thể khiến một nam nhân bình thường tiêu hồn thực cốt, quên hết mọi chuyện, chìm đắm trong nữ sắc.”
“Tiểu thư, chúng ta có nên nói chuyện này cho Thấm Thủy công chúa không, để bọn họ tự đấu đá lẫn nhau?”
Vu Thức Vy vẫy vẫy tay, “Không, bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, phải đợi đến khi Thượng Quan Diệp nạp Ly Hạ vào phủ rồi tính.”
Hàm Yên có chút do dự nói: “Nhưng không đến nửa tháng là đại hôn của bọn họ rồi, Thấm Thủy lại là công chúa của Đột Quyết, Thượng Quan Diệp hắn dám sao?”
Vu Thức Vy cười một nụ cười ẩn ý, “Có thể nắm được trái tim của một nam nhân hay không, phải xem bản lĩnh của Ly Hạ rồi, Thượng Quan Diệp có thâm độc đến mấy, nhừng dù sao cũng là một nam nhân, chứ không phải là thánh nhân, hắn có thể không thật lòng, nhưng suy cho cùng hắn vẫn có dục vọng mà.”
Hàm Yên không nhắc đến chuyện này nữa, mà nghĩ đến một chuyện khác, có phần lo lắng nói: “Tiểu thư, nếu Đường Thị sợ tội tự sát, người của Đường gia nhất định đem món nợ này tính lên đầu tiểu thư, chúng ta nên chuẩn bị trước thì hơn.”
Vu Thức Vy đang chải tóc, thần sắc nghiêm nghị nói: “Tất nhiên rồi, phái người đi theo dõi tất cả người trong Đường gia, nhất là Đường Sùng Diễn, bất luận hắn làm gì, đều phải báo với ta.”
Tên ngốc Vu Vinh Hoa đó được phong làm Huyện chủ chưa được mấy ngày, liền bị tước đi phong thưởng, trong chớp mắt ngã từ chín tầng mây xuống tan xương nát thịt, lại trở thành trò cười trong khắp kinh thành. Tên Đường Sùng Viễn đó yêu sâu đậm Vu Vinh Hoa như vậy, tất nhiên là sẽ không cam tâm, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù nàng.
“Tiểu thư, tại sao chúng ta không giết hắn cho xong?”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đáy mắt dâng lên một làn nước lạnh, “Giết người chẳng qua chỉ là đầu chạm đất, chết rồi cái gì cũng không thể cảm nhận được, cho nên, đau nhưng không chết, đây mới là cách trả thù tốt nhất trên thế gian.”
Hàm Yên gật gật đầu, “Nô tỳ cuối cùng đã hiểu tại sao người lại không giết Vu Vinh Hoa rồi, bây giờ nô tỳ sẽ đi làm ngay, phái người theo dõi Đường Sùng Diễn và Vu Vinh Hoa.”
Vu Thức Vy gọi cô ta lại, “Còn có hai chuyện nữa, phái người đi Lộc Thành một chuyến, bí mật đem Phí ma ma về đây cho ta. Còn một chuyện nữa, phái người đi Đoan vương phủ điều tra xem có lão giả nào tên là Tiêu Dao lão tổ hay không.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay đây.”
Sau khi Hàm Yên đi khỏi, Vu Thức Vy che miệng ngáp một cái liền đi ngủ thêm một giấc, nhưng không ngờ một âm thanh lạnh lùng từ phía bên kia bình phong truyền đến, “Nữ nhân, bổn vương đã gặp rất nhiều người thâm độc, nhưng chưa từng gặp người nào thâm độc như ngươi, giết một người vẫn còn muốn người ta đau đớn gấp trăm lần mới chết, ngươi thật sự quá độc ác mà.”
Âm thanh quen thuộc đó khiến khuôn mặt Vu Thức Vy trong phút chốc tràn đầy sương lạnh, “Ra đây.”
Đáng chết, hắn đến từ lúc nào vậy? Ám vệ đều đi đâu cả rồi?