Thái tử vẫn tao nhã như ngọc, trên gương mặt hoàn toàn không có vẻ gì chán chường và chật vật vì bị gãy chân cả. Ngược lại, ánh mắt hắn lo lắng nhìn bàn tay của Vu Thức Vy giấu ở dưới ống tay áo, hỏi: "Tay nàng thế nào? Có thể cho ta xem một chút không?"
Từ sau ngày nàng được Hàn Giang Nguyệt cứu đi, hắn lại chưa từng gặp nàng, mấy ngày nay hắn căn bản chưa từng nghĩ tới chân của mình có thể khỏi được hay không mà chỉ lo lắng tay của nàng rốt cuộc thế nào.
Tạm thời không nói tới chuyện gì khác, chỉ dựa vào chuyện nàng không để ý tới an nguy của bản thân, cái tay của mình mà tới cứu hắn, hắn đã không thể không báo đáp lại phần ân tình này.
Khóe môi của Vu Thức Vy cong lên và thản nhiên nói: "Không có việc gì."
Thái tử nhíu mày lại. Nàng nói không có việc gì thì thật sự không có chuyện gì sao?
"Thức Vy, để cho ta nhìn qua một lát được không?"
Vu Thức Vy mỉm cười và đột nhiên nói, "Thái tử, ngài xem phía sau ngài là ai..."
"Sao?"
Thái tử không nghi ngờ gì nàng nên nhìn lại phía sau, nhưng hắn còn chưa quay đầu thì đã thấy trước mắt tối sầm và không còn ý thức nữa.
Hàn Giang Nguyệt đi đến rồi đỡ thái tử đến trên giường, sau đó đốt rất nhiều ngọn đèn khiến toàn bộ mật thất sáng như ban ngày, lúc này hắn mới đến trước mặt của Vu Thức Vy và ôm lấy thắt lưng của nàng, cọ sát ở bên tai của nàng. "Vi Nhi, ta ghen tị, hắn tự nhiên gọi tên nàng thân mật như vậy."
Vu Thức Vy cảm thấy buồn cười nên mới đẩy hắn một cái. "Chàng đừng náo loạn nữa, người ta không gọi tên ta thì phải gọi ta là cái gì? Chẳng lẽ còn muốn gọi ta là con mèo hay con chó sao?"
Đôi mắt của Hàn Giang Nguyệt sẫm lại, đôi môi mỏng khẽ mở ra và nhẹ nhàng liếm vào vành tay của nàng giống như trừng phạt, giọng nói đê mê và quyến rũ như tơ lụa ma sát xuyên qua màng tai. "Có thể gọi là Vu tiểu thư hoặc Vu cô nương, dù sao trừ ta ra, nam nhân khác đều không thể gọi nàng thân mật như vậy được."
Cơ thể Vu Thức Vy run lên và sắc mặt nhất thời đỏ ửng, nàng lại đẩy hắn một cái. "Hàn Giang Nguyệt, chàng còn ầm ĩ nữa thì ta sẽ hạ châm đấy."
Hàn Giang Nguyệt giang tay ra như muốn tìm đường chết nói: "Tới đi, ngân châm của Vi Nhi nhà ta là thoải mái nhất."
"Chàng đúng là biến thái rồi!"
Vu Thức Vy giơ tay lên thật sự cho hắn một châm thuốc mê làm hắn lập tức ngã trên mặt đất, sau đó nàng lệnh cho Hàm Yên và Tiểu Ninh đưa hắn đến trên chiếc giường nhỏ bên cạnh và bắt đầu chữa trị chân cho thái tử trị.
Nàng rạch lớp da thịt và lấy xương vỡ ra rồi khâu lại vết thương, chờ sau khi làm xong tất cả thì một buổi tối đã qua.
Vu Thức Vy ngồi ở một bên và mệt mỏi nói: "Được rồi, đưa thái tử trở về đi. Khi nào hắn tỉnh lại thì nói cho hắn biết, chỉ cần hắn phối hợp đến lần trị liệu sau, theo thời gian chắc chắn sẽ có thể khôi phục lại bình thường. Còn nữa, nói cho hắn biết, bây giờ ta là thần y Vệ Thời Ngộ mà không phải là Vu Thức Vy!"
Mắt Hàm Yên lóe lên, "Tiểu thư, ngài để lộ chính mình cho thái tử biết, nếu chẳng may hắn..."
"Hắn không phải là loại người như vậy đâu, ngươi đi xuống đi."
Hàm Yên gật đầu và không nhắc lại chuyện này nữa, mà nói đến một chuyện khác, "Tiểu thư, đã nhiều ngày qua phủ Đoan Vương luôn bị Vu Vinh Hoa làm ầm ĩ đến mức gà chó không yên, hết đánh Cố Ngưng Hương, phạt Thẩm Ly Hạ lại sỉ nhục Thấm Thủy công chúa. Bởi vì Thượng Quan Diệp e ngại về hoàng hậu nên có tức giận cũng không dám nói gì, chúng ta có nên cho nàng ta một bài học hay không?"
Vu Thức Vy nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, "A... giang sơn dễ đổi, bản tính khó thay, Vu Vinh Hoa chính là người bất khuất như thế, càng ép nàng ta lại chống đối càng hăng, chịu không nổi một chút xíu ủy khuất nào, trước đây không có thế còn có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ có danh hiệu công chúa và được hoàng hậu sủng ái nên tự nhiên cũng theo cột mà bò lên trên, giẫm lên tất cả những người đã từng đắc tội nàng ta."
Mình không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Kiếp trước, khi Thượng Quan Diệp vừa đăng cơ, Vu Vinh Hoa ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều là bộ dạng một mực cung kính, làm cho nàng thật sự cho rằng mình có một tỷ tỷ tốt, nhưng... chỉ chớp mắt khi nàng ta được thế lại trở mặt, sau khi lên làm quý phi thì lộ ra bản tính thật của mình, giẫm đạp lên hoàng hậu là nàng, ở trước mặt của Thượng Quan Diệp lại giả vờ làm ra bộ dạng yếu đuối bị muội muội bắt nạt...
Vu Thức Vy thôi không suy nghĩ nữa mà nhìn về phía Tiểu Ninh và cười lạnh nói: "Tiểu Ninh, ngươi đi nói với Thẩm Ly Hạ, bảo nàng liên kết cùng Thấm Thủy công chúa phản kích lại là được, không cần phải e ngại tới hoàng hậu, nếu như hoàng hậu dám tạo áp lực thì đưa cho nàng ta tám chữ, trộm long tráo phượng, giấu trời vượt biển!"
"Dạ, tiểu thư."
Phủ Đoan Vương
Bởi vì Thẩm Ly Hạ đắc tội Vu Vinh Hoa về một chuyện bé bằng hạt vừng lại bị nàng ta trừng phạt phải quét sân, bản thân nàng ta thì vừa ăn quýt tươi vừa xem và giễu cợt, còn bảo Vân La ném vỏ quýt về chỗ đã quét sạch.
"Tuyết di nương, di nương quét rác thế nào vậy? Phía sau di nương còn đang bẩn kìa?" Vu Vinh Hoa cười và có “lòng tốt' nhắc nhở.
Thẩm Ly Hạ âm thầm cắn răng, đã nhiều ngày qua mà tiểu thư vẫn không cho chỉ thị gì nên nàng cũng không dám tùy tiện đắc tội Vu Vinh Hoa, chỉ sợ gây thêm phiền nhiễu cho tiểu thư, nhưng nàng thật sự không thể nhịn được nữa rồi. Vu Vinh Hoa này tính là gì chứ? Chỉ là kẻ tiểu nhân chó cậy thế chủ, cho là có hoàng hậu làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm.
"Rào rào" một tiếng, Vu Vinh Hoa đột nhiên lại vẩy vỏ hạt dưa ra đầy đất và cười duyên nói: "Ái chà, Tuyết di nương, di nương làm sao vậy? Thế nào ngay cả quét mà cũng không quét sạch được? Di nương nói xem, có phải kỹ nữ thanh lâu các ngươi đi ra đều chỉ biết quyến rũ nam nhân, chỉ biết tới những thủ đoạn dụ dỗ người, còn lại thì không biết làm gì cả hay không..."
Thẩm Ly Hạ nghe được thì sắc mặt tái xanh lại, ngón tay đang nắm cán chổi đã không được mà trở nên trắng bệch, nàng cố nén cơn giận trong lòng mà quét vỏ hạt dưa một lần nữa.
Thấm Thủy công chúa biết được tin tức Thẩm Ly Hạ bị phạt phải quét dọn thì vội vội vàng vàng chạy đến Vinh Hoa các và căm tức nhìn Vu Vinh Hoa nói: "Vu trắc phi, nàng cũng đừng quá đáng quá, làm gì cũng phải vừa phải thôi."
Vu Vinh Hoa nhướn lông mày, liếc nhìn Thấm Thủy công chúa cười nói: "Ai da, đây không phải là Vương phi nương nương sao? Vội vàng chạy tới che chở cho kỹ nữ này như vậy làm gì chứ? Ngươi là công chúa lại đi làm bạn cùng với kỹ nữ thì thật đúng là làm hỏng hết danh tiếng của hoàng thất Đột Quyết các người rồi."
Thấm Thủy công chúa bước vội tới, gân xanh trên trán cũng mơ hồ khẽ giật, gương mặt sắc bén nói. "Vu Vinh Hoa, ngươi mở miệng là nói tới kỹ nữ, chẳng lẽ là đang đánh vào mặt của Vương gia sao? Đừng quên hắn bây giờ còn là phu quân của ngươi đấy."
"Hôn phu sao?" Vu Vinh Hoa cười lạnh. "Ngươi câm miệng, Vu Vinh Hoa ta từ lâu đã không xem hắn là phu quân gì nữa rồi, một vương gia chăn ngựa thì có thể làm gì chứ?"
"Ngươi..." Thấm Thủy công chúa vừa tức giận lại bất đắc dĩ một hồi, dù sao làm vua cũng thua thằng liều, kẻ không mặt mũi thì không sợ người coi trọng thể diện, Vu Vinh Hoa đã quyết tâm không cần mặt mũi thì nàng có thể làm thế nào? Phía trên nàng ta có hoàng hậu làm chỗ dựa, còn nàng chỉ là công chúa của một nước đối địch nên không dám đắc tội hoàng hậu...
Lúc này, Thanh Hoa từ bên ngoài vội vàng chạy vào và ghé sát bên tai của Thẩm Ly Hạ để truyền đạt lại ý của Vu Thức Vy cho Thẩm Ly Hạ.
Sau khi Thẩm Ly Hạ nghe xong, khóe miệng cong lên hiện ra một nụ cười lạnh, nàng không nhanh không chậm lại đi tới trước mắt của Vu Vinh Hoa rồi hất cằm, nhìn nàng ta và thoáng cái ném cái chổi đến trên mặt của nàng ta, lạnh lùng nói: "Ta không quét nữa, muốn quét thì tự ngươi đi mà quét!"
Cái gì?
Vu Vinh Hoa thấy cái chổi ném tới thì sửng sốt, nhìn Thẩm Ly Hạ với vẻ khó có thể tin nổi, trên mặt nàng ta còn bụi bặm chưa rơi xuống, trên tóc còn dính vài cái vỏ hạt dưa, bộ dáng vô cùng buồn cười.
Thấm Thủy công chúa cũng khiếp sợ tới mức ngây người, nàng không nghĩ tới Thẩm Ly Hạ luôn luôn nhẫn nhịn lại tự nhiên có thể làm ra hành vi càn rỡ như thế, thật sự làm cho nàng phải giật mình kinh ngạc.
Vân La là người có phản ứng đầu tiên, nàng ta kinh ngạc kêu lên: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"A…" Vu Vinh Hoa hét lên một tiếng và giống như nổi cơn điên mà lao về phía Thẩm Ly Hạ, tức giận muốn tát nàng một cái: "Tiện nhân đáng chết, ngươi dám dùng chổi đập ta sao?"
Thẩm Ly Hạ không nhịn nữa mà giơ tay lên tát cho nàng ta một cái thật vang dội rồi giễu cợt nói: "Lấy chổi đập ngươi thì thế nào? Ngươi luôn mồm gọi ta là kỹ nữ, ta thấy cái miệng này của ngươi thật đúng là quá đê tiện rồi."
Nàng nói xong lại dùng tay bấm vào trên môi của Vu Vinh Hoa, dùng móng tay sắc bén mà cấu thật mạnh, da môi của con người rất mỏng lên bấm cái liền chảy máu đầy miệng.
Vân La sợ hãi, đánh một quyền về phía Thẩm Ly Hạ, khi muốn đánh quyền thứ hai thì nàng ta lại bị Thấm Thủy công chúa đá một phát bay ra ngoài: "Vân La, ngươi thật lớn mật, không ngờ lại dám phạm thượng bắt nạt chủ nhân, người đâu, kéo Vân La xuống đánh hai mươi gậy."
Vu Vinh Hoa bị cấu vào môi nên đau tới nhe răng trợn mắt, nàng ta há miệng muốn cắn vào ngón tay của Thẩm Ly Hạ thì lại bị Thẩm Ly Hạ nhanh tay nhanh mắt tránh được.
"Thẩm Ly Hạ, ngươi muốn lao vào chỗ chết." Vu Vinh Hoa lau miệng nhìn thấy đầy máu tươi liền nổi trận lôi đình, hướng phía bên ngoài hô lớn: "Người đâu, người đâu?."
Đám gia đinh và các tỳ nữ đồng thời lao vào trong viện, bọn họ hết nhìn Vu Vinh Hoa lại nhìn Thấm Thủy công chúa mà không biết nên nghe ai được, Vu Vinh Hoa có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, Thấm Thủy công chúa có Vương gia làm chỗ dựa, hai bên bọn họ đều phải nghe theo.
Thấm Thủy công chúa thấy người lao vào thì nổi giận nói: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau kéo tiện tỳ Vân La phạm thượng bắt ức hiếp chủ này xuống đánh hai mươi gậy thật nặng cho ta…"