Trong hoàng cung, bầu không khí ở Sùng Đức Điện rất nặng nề, dường như chỉ thoáng động là có kẻ phải chết vậy.
Lạc Sơ cùng mấy nam tử áo đen phía sau đang sợ hãi quỳ trên mặt đất mà không nhúc nhích, thực tế tim bọn họ đã dâng lên tới trong cổ họng từ lâu. Thượng Quan Diệp đang ngồi trước mặt cách bọn họ đó không xa, sắc mặt hắn tối tăm, trong mắt dường như muốn dâng lên một trận gió tanh mưa máu vậy. Ngồi bên cạnh hắn là một nam tử áo trắng với gương mặt trong trẻo đang ung dung đặt quân cờ xuống bàn cờ, trên mặt thản nhiên, thậm chí dường như khẽ cười, hoàn toàn hình thành sự đối lập rõ nét với sắc mặt đang kìm chế cơn giận của Thượng Quan Diệp.
Thật lâu sau, dường như tức giận trong lòng đang nóng lòng tìm một chỗ để phát tiết, Thượng Quan Diệp chợt cầm chén trà trên bàn lên rồi ném xuống mặt đất và hét lên: "Vô dụng, tất cả đều là một đám vô dụng, ngay cả giết nàng cũng không giết được, giờ bảo các ngươi đi điều tra lai lịch của nàng mà các ngươi cũng không điều tra ra, rốt cuộc các ngươi làm ăn kiểu gì không biết?"
Đồng tử của Lạc Sơ và mấy nam tử kia co lại, bọn họ khiếp sợ đến mức vội vàng dập đầu: “Điện hạ, chúng ta đã điều động tất cả lực lượng nhưng vẫn không tìm được chứng cớ chứng minh nàng cướp và đốt cửa hàng, nàng che giấu quá sâu khiến cho chúng ta căn bản không thể nào điều tra ra được."
"Ăn hại lại còn dám nguỵ biện à."
Thượng Quan Diệp khí nghiến răng nghiến lợi kêu lên, một chén trà nóng hất lên trên người Lạc Sơ nhưng hắn lại không dám động đậy.
Đường Sùng Diễn, ở bên cạnh lại cười giễu cợt nói: “Chuyện đã như vậy thì điện hạ trút giận vào bọn họ cũng có ích lợi gì chứ? Một trăm năm mươi cửa hàng này cũng không thể trở về được mà."
Một trăm năm mươi cửa hàng...
Mấy từ này đã kích thích cho sắc mặt Thượng Quan Diệp càng thêm thâm trầm, sâu bên trong đáy mắt hắn dâng lên một tầng ánh sáng màu đỏ, hai tay cũng xiết chặt làm khớp xương trở nên trắng bệch và nổi cả gân xanh, hình như hắn đã tức tới cực điểm.
Có thể không tức giận được sao?
Một trăm năm mươi cửa hàng này chính là tâm huyết của hắn trong hai năm qua, lần này cửa hàng bị cướp, tất cả tiền tài cũng bị cướp sạch, hắn tổng cộng đã mất năm nghìn vạn lượng bạc, gần như là toàn bộ gia sản của hắn rồi. Đáng chết, Vu Thức Vy đáng chết, biết rõ ràng là nàng nhưng lại không tìm được bất kỳ chứng cứ nào có liên quan tới nàng.
Hắn đã sử dụng toàn bộ lực lượng còn không tìm được nữa là Hình bộ, cho dù hắn nói là Vu Thức Vy cướp thì cũng có ai tin?
Nếu không phải tự mình trải qua thì chính hắn cũng sẽ không tin tưởng nữ tử thoạt nhìn yếu đuối kia lại làm việc tàn nhẫn và lão luyện như vậy, quả thực chính là đang từng bước ép hắn đi vào đường cùng rồi.
"Ầm!" Thượng Quan Diệp nện nắm đấm lên trên bàn và tức giận thở hổn hển nhìn Đường Sùng Diễn, : “Ngươi nói xem ta nên làm gì bây giờ?"
Trong tay Đường Sùng Diễn cầm một quân cờ đen, khóe miệng nhếch lên hiện ra một nụ cười kỳ quái. trong mắt hắn có sự lạnh lùng cao ngạo và khinh thường tất cả mà người Đường gia đều có, đồng thời còn có sự thông minh mà người Đường gia luôn thiếu, chỉ nghe thấy hắn thản nhiên nói: "Cho dù chỗ của điện hạ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhưng chí ít chúng ta biết được thực lực của con tiện nhân Vu Thức Vy kia, chúng ta trong tối không làm gì được nàng thì không bằng lại ra ngoài sáng, nam chưa lập gia đình và nữ chưa gả, điện hạ thấy chiêu này có được không?"
Trong mắt Thượng Quan Diệp có một tia dao động ngầm, rất nhanh hắn hiểu được nên sự tức giận trên mặt lại biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh và quyết tâm: “Nàng có thông minh mấy đi nữa thì dù sao cũng chỉ là nữ nhân..."
Bên trong Thính Vũ Hiên, Vu Thức Vy đang chỉnh lại một chậu hoa thì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh, nàng tự nhiên nhảy mũi: “Hắt xì"
Hàm Yên ở bên trong nghe được tiếng hắt xì thì vội vàng đi đến và khẩn trương nói: "Tiểu thư nhảy mũi sao? Có phải khó chịu ở đâu không? Chắc ngày hôm qua tiểu thư bị sợ hãi rồi, có cần mời một đại phu tới khám thử không?"
Hàm Yên nói xong lại muốn cắn chính mình, phì, mình đang nói cái gì vậy? Tiểu thư làm sao có thể có vấn đề gì được? Hơn nữa, tiểu thư của mình lại có y thuật tốt như vậy thì căn bản không cần tới đại phu khác...
Vu Thức Vy thấy bộ dạng nàng hận không thể cắn lưỡi thì buồn cười: “Ta làm sao có thể yếu như vậy được? Bên phía Đường thị thế nào?"
Sau khi Hàm Yên nghe xong thì vội vàng nghiêm túc nói: "Hồi bẩm tiểu thư, sáng nay Đường thị lại phái người đi đón đích tiểu thư của hệ trưởng của Đường gia, chắc là muốn Đường Mẫn Nhi đối phó với tiểu thư, Đường Mẫn Nhi này có tiếng là kẻ kiêu ngạo hống hách, không nể bất kỳ kẻ nào, ngay cả Lục công chúa bởi vì đắc tội nàng, cũng bị Đường quốc công dâng thư gả công chúa tới tận Tây Lương, đó là một nhân vật rất khó giải quyết."
Đường Mẫn Nhi sao?
Trong mắt Vu Thức Vy lóe lên sự lạnh lẽo, còn chưa đến lượt nàng ta mà nàng ta tự nhiên lại vội vàng tới cửa, tới rất hay.
Lúc này, Điểm Thúy vội vàng đi vào với sắc mặt khác thường, trong tay nàng còn cầm một tấm thiệp: “Tiểu thư, đây là tấm thiệp do quý phủ của nhị công chúa An Nhạc công chúa đưa tới, mời tiểu thư ngày kia đi phủ công chúa làm khách."
Vu Thức Vy nhận lấy tấm thiệp và nói: “Làm khách sao? Chỉ sợ là Hồng Môn Yến thôi."
An Nhạc công chúa này là bào tỷ của Thượng Quan Diệp, lần này nàng ta mời nàng qua thì nhất định là đã bố trí cạm bẫy gì đó chờ nàng chui vào bên trong. Nếu như nàng không đi chính là làm mất mặt công chúa và khiến người bên ngoài cho rằng nàng coi thường hoàng gia. Nếu như đi tới địa bàn của bọn họ, thương ngoài sáng dễ tránh nhưng mũi tên trong tối lại khó phòng...
"Tiểu thư, chúng ta có đi không?" Điểm Thúy thấy Vu Thức Vy dường như suy nghĩ tới điều gì nên không nhịn được hỏi.
Khóe miệng Vu Thức Vy hơi cong lên: “Đi chứ sao không? Công chúa đã mới tới dự tiệc thì chúng ta tất nhiên phải đi rồi."
Điểm Thúy cười đùa: “Vậy nô tỳ đi đặt trang phục thật đẹp cho tiểu thư mới được, cũng không thể để cho người ta tưởng rằng tiểu thư chúng ta là một chủ tử nghèo khó được."
Vu Thức Vy chọc chọc vào đầu của nàng: “Ngươi ấy, tới lúc nào mới có thể thu lòng hiếu thắng này lại được?"
Hàm Yên cũng dặn dò: "Nhớ kỹ, tiểu thư không thích những màu sắc rực rỡ."
"Ta biết rồi, thanh lịch một chút nhưng lại làm người ta nhớ rõ ràng." Điểm Thúy nhảy chân sáo ra ngoài lại chọc cho Hàm Yên bất đắc dĩ bật cười, sau đó nàng khôi phục lại sự nghiêm túc và lo lắng nói: "Tiểu thư, chúng ta chắc hẳn phải đề phòng Đường Mẫn Nhi này mới được."
"Ngươi sợ tiểu thư nhà ngươi bị bắt nạt sao?"
"Nô tỳ đúng là lo lắng chuyện này đấy."
"Không cần lo lắng cho ta, ngược lại ba người các ngươi phải cận thận mới đúng, cho dù Đường Mẫn Nhi này có kiêu ngạo hống hách mấy đi nữa nhưng dù sao cũng không dám trực tiếp ra tay với ta, nhưng khó bảo đảm nàng sẽ không động tới các ngươi. Nếu như nàng đánh các ngươi..."
"Nô tỳ nhất định chịu đựng, sẽ không thêm phiền phức cho tiểu thư." Hàm Yên kiên định nói.
Vu Thức Vy lại vô cùng kinh ngạc nhìn nàng: “Tại sao phải chịu đựng chứ? Đánh thì trả lại. Các ngươi không trừng phạt được Đường Mẫn Nhi, nhưng chẳng lẽ còn không đánh được đám tỷ nữ vẽ đường cho hươu chạy, nối giáo cho giặc bên cạnh nàng ta sao? Ta sẽ điều mấy người của liên minh sát thủ qua, mỗi người các ngươi dẫn theo hai người, ta muốn ra oai phủ đầu cho Đường Mẫn Nhi kia để cho Đường thị hiểu rõ, để một Đường Mẫn Nhi tiến vào thì chẳng qua cũng có thể yêu tinh gây rắc rối mà thôi, nàng ta đừng mong bệnh đau đầu có thể đỡ được."
Hàm Yên sửng sốt và không ngờ được tiểu thư lại có thể nói như vậy, nàng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng đánh lại thì không biết tại sao trong lòng nàng lại tự nhiên thấy mong chờ...
"Đúng rồi, Ly Hạ bên kia học thế nào rồi?"
Suy nghĩ của Hàm Yên lại bị Vu Thức Vy cắt ngang nên vội vàng nói: "Bẩm tiểu thư, giống như tiểu thư nói, Ly Hạ rất thông minh nên đã học gần hết rồi. Bây giờ nàng chỉ ở phía sau, ngoài mặt thì Lưu ma ma vẫn là bà chủ."
"Ừ, bảo nàng đừng có bất kỳ động tác gì khác, cố gắng xóa các vết sẹo trên người và cố gắng luyện múa."
"Vâng, tiểu thư..."
Hàm Yên vừa mới dứt lời thì lại thấy Tiểu Ninh vội vàng xông vào với sắc mặt có chút sốt ruột: “Tiểu thư, đại phu nhân lệnh cho tiểu thư đi tới cửa đón Đường Mẫn Nhi tiểu thư."
"Đón nàng? Tiểu thư, nàng ta thật cao giá, cả hai đều là đích tiểu thư thì chúng ta dựa vào cái gì mà phải đi đón nàng chứ?"
Sau khi Vu Thức Vy nghe xong lại là không hề tức giận, nàng chỉ khẽ mỉm cười rồi đi ra ngoài: “Muốn ta đi đón thì tất nhiên phải đi đón thôi, các ngươi chuẩn bị chậu than và máu chó đen, cho nàng bước qua để xả xui."
Hàm Yên và Tiểu Ninh liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh lại mỉm cười: “Vâng, tiểu thư, nô tỳ đẽ đi làm ngay."
Xe ngựa của Đường Mẫn Nhi đến phủ thái sư, vừa xuống xe ngựa nàng đã nhìn thấy ở cửa phủ thái sư cửa bày chậu than và một chậu máu chó đen, sắc mặt vốn đang phấn chấn thì lập tức đen lại, nàng tức giận nói với Tư Kỳ và Tư Thư ở bên cạnh: "Đi chuyển cái chậu than và máu chó kia cho ta, hạ nhân của phủ thái sư đúng là không muốn sống nữa rồi mà."
Tư Kỳ và Tư Thư nhận được mệnh lệnh lại muốn chuyển chậu than và máu chó đi nhưng không ngờ bị một giọng nói dịu dàng ngăn cản: “Đường đại tiểu thư, đây là vật trừ tà do tiểu thư nhà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngài, vẫn mong tiểu thư không nên phụ lòng tốt của tiểu thư của chúng ta mới tốt."
Trong khi nói chuyện, Hàm Yên dẫn theo hai thị vệ Tiểu Phúc và Đại Phúc từ sân bên cạnh đi ra và đứng ở trên bậc cửa của phủ thái sư, nhìn xuống Đường Mẫn Nhi và các tỳ nữ của nàng ta. Trên mặt nàng rất cung kính, nói chuyện cũng rất thành khẩn mà không có một chút bất kính nào.
Nhưng sắc mặt của Đường Mẫn Nhi lại càng lúc càng khó coi, nàng ta đi tới đá đổ chậu than rồi lạnh lùng nói: "Trừ tà cái gì chứ? Bản tiểu thư mới từ phủ Đường quốc công đến, chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi là ngầm chê bai người của phủ Đường quốc công ta đều yêu tà sao?"