Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44235
Thành đông – Lạc Tuyết Hiên
Nhìn lầu son gác ngọc đồ sộ không thua gì Vương phủ, xa hoa không kém cạnh Hoàng cung, Vu Vinh Hoa sững cả người, ngọt ngào mỉm cười: “Muội muội, hóa ra là nhiều ngày như vậy, muội vẫn luôn ở đây à?”
Chẳng trách tìm thế nào cũng không tìm được ả tiện nhân này, ai ngờ rằng một kẻ sa cơ thất thế lại có thể sống trong một khuôn viện xa hoa đến như vậy!
Lạc Tuyết Hiên được quét dọn vô cùng sạch sẽ, chỉ có vài gia đinh cư ngụ tại đây, được Vu thức Vy mua cách đây vài tháng, chính là vì…. Thỏ khôn phải đào ba hang, cái mạng nhỏ của nàng luôn có người hăm he đến, tất nhiên là luôn phải đề phòng rồi.
“Nếu như tỷ tỷ thích, vậy thì thường đến đây vậy” Vu Thức Vy mỉm cười trả lời.
Thẩm Ly Hạ cùng Thấm Thủy công chúa cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn quanh Lạc Tuyết Hiên, thay vì gọi là “Hiên”, thì nên gọi là “Lạc Tuyết Cung” thì đúng hơn! Cho nên, cuối cùng là Vu Thức Vy giàu có đến mức nào?? Mới có thể sống ở một khuôn viện xa hoa đến như vậy? Nếu đem nơi đây so với Đoan Vương phủ, liền cảm thấy Đoan Vương phủ vô cùng bần hàn.
Vu Thức Vy nhìn ánh mắt đố kỵ của bọn họ, khóe miệng bỗng nở nụ cười, không một chút xem thường, cũng chẳng mang chút gì đắc ý, chỉ là lãnh đạm thờ ơ: “Thái Trúc, đi mời trù tử (1) của Tiên Khách lầu đến đây, cứ nói hôm nay ta có khách quý đến thăm”
Thái Trúc thi lễ, cung kính nói: “Tuân lệnh, tiểu thư”
Trù tử của Tiên Khách lầu???
Vu Vinh Hoa trừng to hai mắt, hoàn toàn không tin vào tai mình, sau khi kinh ngạc qua đi, liền mỉa mai nói: “Muội muội, muội đang đùa cùng bọn ta có đúng không? Nghe đồn trù tử của Tiên khách lầu vô cùng cao ngạo, ngay cả yến tiệc Hoàng cùng, nhiều lần mới hắn, đều mời không được a.”
Vu Thức Vy sao có thể mời được kia chứ? Rõ ràng là đang nói láo mà!
Vu Thức Vy chỉ mìm cười không nói gì, quay đầu nhìn về phía Điểm Thúy lúc này đây vẫn ngu ngu ngơ ngơ, đau lòng mà vỗ về lên mặt nàng ta, nói với Thái Cúc phía sau lưng mình: “đi mua bánh đậu xanh cùng bánh hạnh nhân mà Điểm Thúy thích nhất về đây”
Thái Cúc gật gật đầu, kiến nghị nói: “Tiểu thư, hay là nô tỳ cùng đi với Điểm Thúy tỷ vậy, tiểu thư không phải nói nên để nàng ta ra ngoài dạo nhiều một chút sao?”
Vu Thức Vy có chút do dự, không có nàng bên cạnh, sao nàng có thể yên tâm, Điểm Thúy đã bị hại đến như vậy, tuyệt đối không thể để phát sinh thêm bất cứ việc gì ngoài ý muốn nữa.
Vu Vinh Hoa cũng nhìn vào đôi mắt trống rỗng vô hồn của Điểm Thúy, khóe miệng bên dưới diện sa(2) lạnh lùng nhếch lên, đáy mắt thoáng qua một tia đắc ý, mỉm cười nói: “Muội muội, tốt nhất vẫn là đừng để nàng ta ra ngoài, nhìn nàng ta si khờ (3) như vậy, đi ra ngoài lạc mất thì sao?”
Hai từ “si khờ” sắc nhọn như dao, đâm thẳng vào tim Vu Thức Vy, nàng bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt sa sầm mà nhìn Vu Vinh Hoa, giọng điệu vô cùng tức giận: “Vu Vinh Hoa, ngươi cút khỏi đây, nơi này không hoan nghênh ngươi”
Dám nói Điểm Thúy si khờ, sao có thể tha thứ được chứ!!!
Vu Vinh Hoa không ngờ Vu Thức Vy lai lật mặt nhanh như vậy, liền đứng dậy, phản bác nói: “Ta nói có gì sai sao? Nàng ta rõ ràng là si khờ mà, một đứa đần bị vô số nam nhân cưỡng bức…..”
“Chát” một tiếng, lời của Vu Vinh Hoa vẫn còn chưa dứt, trên mặt đã nhận phải một bạt tai của Vu Thức Vy, diện sa trên mặt cũng theo tiếng bạt tai vang lên mà rơi xuống.
Vu Thức Vy sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Vu Vinh Hoa, đáy mắt sát khì đằng đằng, từng câu từng chữ nói: “Vu Vinh Hoa, ngươi muốn sỉ nhục ta như thế nào cũng không sao, nhưng ngươi tuyệt đối không được sỉ nhục Điểm Thúy, lập tức cút khỏi đây, bằng không ta phế đi ngươi!”
Vu Vinh Hoa bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Vu thức Vy dọa đến run cả người, giống như là rơi xuống hồ băng, hàn băng thấm xương. Ả tiện nhân đáng chết, dám cả gan đánh nàng, chẳng qua là nói tỷ nữ của ả là đồ đần mà thôi, ả kích động cái gì kia chứ?
Bỗng nghĩ đến kế hoạch của mình, Vu Vinh Hoa vội vàng nở một nụ cười, nói: “Muội muội, là lỗi của tỷ, là tỷ sai rồi, ngươi đánh rất đúng, tỷ tỷ xin tạ lỗi với Điểm Thúy.
Vu Vinh Hoa thản nhiên đi đến trước mặt Điểm Thúy, thi lễ: “Điểm Thúy, là ta không đúng, ngươi nghìn vạn lần cũng đừng để trong lòng”
Ánh mắt trống rỗng vô hồn của Điểm Thúy chầm chậm hướng về phía khuôn mặt của Vu Vinh Hoa, nghiêng nghiên đầu, bỗng nhiên đáy mắt lóe sáng, đột nhiên đứng dậy lao về phía Vu Vinh Hoa, hung hăng bóp lấy cổ ả ta, đôi đồng tử đỏ au, liều mạng mà bóp chặt cổ của Vu Vinh Hoa.
“AAA” Vu Vinh Hoa không ngừng thét lên
Điểm Thúy bỗng nhiên phát cuồng như vậy khiến Vu Thức Vy giật nảy mình, lập tức tiến về phía trước kéo Điểm Thúy ra, kinh hô: “Điểm Thúy, mau buông ra, nghe lời nào, ngoan! Ngoan!”
Nhưng Điểm Thúy dường như không nghe thấy được gì, vẫn liều mạng mà bóp chặt cổ của Vu Vinh Hoa, đáy mắt hận ý ngập trời, bốn người ra sức kéo, vẫn không thể kéo được Điểm Thúy ra, nàng ta giống như quyết tâm bóp chết Vu Vinh Hoa cho bằng được.
Vu Vinh Hoa bị bóp đến sắc mặt tái xanh, vươn tay cố sức mà cào cấu Điểm Thúy, thét lên từng tiếng chói tai: “Buông ra, Tiện tỳ, tiện tỳ!!!”
Vu Thức Vy ánh mắt thức tạp nhìn về phía Điểm Thúy, mấy tháng rồi, nàng ta không hề hé môi lấy nữa lời, si si ngốc ngốc, hôm nay tại sao lại kích động đến như vậy?
Rất nhanh, Vu Thức Vy nén lại nghi hoặc trong lòng, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ly Hạ, cả hai cùng ra sức kéo Điểm Thúy ra.
“Điểm Thúy, nghe lời, không có việc gì nữa rồi!” Vu Thức Vy ôm lấy Điểm Thúy, nhè nhẹ vỗ vào vai nàng ta, dịu dàng thì thầm an ủi.
Vu Vinh Hoa rất nhanh liền bò dậy, tức đến mức khuôn mặt tối sầm lại, gầm thét: “Muội muội, muội đã nhìn thấy chưa, ta tạ lỗi với nàng ta, vậy mà đồ đần này lại muốn giết chết ta???”
“Ngươi câm miệng lại!” Vu Thức Vy băng lãnh nhìn ả ta, sắc mặt sa sầm đáng sợ.
Vu Vinh Hoa vẫn là không cam lòng, thấp giọng lầm bầm: “Tàn hoa bại liễu, đáng đời!!”
Thanh âm vô cùng nhỏ, nhưng lại đủ để tất cả mọi người nghe thấy.
Thấm thủy công chúa tức đến mức nghiến chặt răng, lẽ ra lúc nãy không nên kéo Điểm Thúy ra, để cho Điểm Thúy bóp chết ả ta là tốt rồi.
Thẩm Ly Hạ cũng tức đến mức toàn thân run rẩy, đúng là muốn giết chết ả mà, nhưng không nhận được sự chỉ thị của Vu thức Vy, nàng ta cái gì cũng không thể làm.
Điểm Thúy nằm trong lòng của Vu Thức Vy lạnh lùng mà nhìn Vu Vinh Hoa, đáy mặt tràn ngập hận ý, đột nhiên đẩy Vu Thức Vy ra muốn một lần nữa xông đến bóp chết Vu Vinh Hoa, nhưng lại bị Vu Thức Vy kéo lại, đáy mắt mang đầy vẻ đau thương mà nhìn nàng ta: “Điểm Thúy, nghe lời, ngoan nào!”
Điểm Thúy cắn chặt môi, nhìn về phía Vu Thức Vy, ánh mắt tràn ngập uất ức, sau cùng hóa thành sự tuyệt vọng vô tận, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, sau đó liền đẩy Vu Thức Vy ra, hướng về cây cột phía sau nàng mà đâm tới.
“Điểm Thúy!!!” Vu Thức Vy bị dọa đến thét lên một tiếng, không chút suy nghĩ liền lao đến phía trước, một khắc trước đi Điểm Thủy đâm sầm vào cột, Vu Thức Vy đã đứng chặn trước mặt nàng ta.
“Rầm” một t iếng, Vu Thức Vy bị Điểm Thúy đâm thẳng vào cột, khiến lục phủ ngũ tạng đều đau nhức, nhịn không được mà kêu tên một tiếng.
Nhưng nàng không có thời gian để lo những việc này, liền đưa tay lên đánh thẳng vào gáy của Điểm Thúy, đem nàng ta đánh ngất đi, để tránh nàng ta lại tiếp tục làm ra những hành vi tổn hại đến bản thân.
Thấm Thủy công chúa cùng Thẩm Ly Hạ bước nhanh về phía Vu Thức Vy, mỗi người một bên mà đỡ lấy Vu Thức Vy, quan tâm nói: “không sao chứ?”
Vu Thức Vy lắc đầu: “Không có việc gì”
Đợi đến khi cảm giác đau nhức dần qua đi, Vu Thức Vy mới nhẹ nhàng đẩy Thẩm Ly hạ cùng Thấm Thủy công chúa ra, từng bước từng bước đi đến trước mặt Vu Vinh Hoa, một tay nắm chặt tóc ả, đem ả kéo đến trước mặt mình, ánh mắt âm lãnh mà nhìn chừng chừng vào ả ta, tức giận nói: “Tại sao? Tại sao phải khiến nàng ta kích động như vậy? cút ra ngoài, nếu như ngươi còn dám lưu lại, ta lập tức đánh gãy chân chó của ngươi!!!!”
Vu Vinh Hoa bị ánh mắt của nàng dọa đến mức khuôn mặt trắng bệch, trong lòng rõ ràng là vô cùng e sợ nàng, nhưng lại không cam tâm, vĩnh viễn cũng không cam tâm.
“Vu Thức Vy, rõ ràng là nàng ta động thủ bóp cổ ta, sao ngươi có thể không phân biệt trắng đen như vậy?”
Vu Thức Vy hung hăng túm chặt lấy tóc ả ta, ánh mắt âm lãnh mà nhìn ả: “Vu Vinh Hoa, ngươi và ta đều không phải là con nít ba tuổi nữa, không cần ở đây giở những chiêu trò của trẻ lên ba! Trắng đen thị phi, ngươi rõ ràng hơn ai cả, ta sẽ không nói lần thứ ba, cửa ra bên đó!”
Dứt lời, Vu Thức Vy buông Vu Vinh Hoa ra, quay người đi, không tiếp tục nhìn ả ta nữa.
Vu Vinh Hoa nhìn thoáng qua bình sứ đang được cắm hoa cúc trên bàn, đột nhiên có suy nghĩ muốn giết chết Vu Thức Vy, nhưng suy nghĩ này chỉ trong thoáng chốc liền tiêu tan, dù sao thì cũng đã biết ả sống ở đây, lần sau quay lại tìm ả tính sổ cũng không muộn.
Nhặt diện sa từ dưới đất lên, Vu Vinh Hoa bỗng nở một nụ cười, liền mang lên diện sa, nói với Thẩm Ly Hạ cùng Thấm Thủy công chúa: “Vương phi nương nương, muội muội, người ta đã không hoan nghênh chúng ta như vậy, tốt nhất là chúng ta nên rời đi thôi.”
Thấm Thúy công chúa đầy vẻ khinh thường, nghĩ thầm “Người không được hoan nghênh chỉ có mình ngươi, đúng là đồ ngu mà!”
Thấm Thủy công chúa quay đầu lại nhìn về phía Vu Thức Vy, nhìn thấy Vu Thức Vy cũng vừa hay mà quay đầu lại nhìn nàng ta, đáy mắt ngấm ngầm biểu đạt sự đồng ý, Thấm Thủy công chúa liền mỉm cười, mỉa mai nói: “Đúng vậy, nếu như đã không hoan nghênh chúng ta như vậy, Hạo Tuyết, chúng ta đi”
Dứt lời, liền cùng Vu Vinh Hoa rời khỏi Lạc Tuyết Hiên.
Bọn Thấm Thủy công chúa ở cửa trước rời đi, Vu Thức Vy cũng liền đem theo Điểm Thúy, Thái Cúc rời đi từ cửa sau, trước khi đi không quên phân phó vẻn vẹn vài gia đinh trong Lạc Tuyết Hiên, trong đêm nay, lập tức rời khỏi nơi đây.
Nhiếp Chính Vương Phủ
Ám vệ mang cho Thượng Quan Cửu U tin tức mình vừa thăm dò được: “Vương gia, đã tìm thấy Vu Thức Vy, nàng ta đang trú tại Lạc Tuyết Hiên ở thành đông”
Thượng Quan Cửu U sắc mặt âm lãnh nói: “Trói nàng ta đem về đây cho ta”
(1) Đầu bếp
(2) Khăn che mặt
(3) Ngu si, khờ khạo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK