Tia sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, rơi vào trong phòng, khiến căn phòng vốn âm u bỗng chốc như được thắp sáng, trên mặt đất quần áo vương vãi khắp nơi
Bên trong Phù dung trướng, hai cơ thể không một mảnh vải che thân nét sát vào nhau, cánh tay trắng nõn nà của nữ tử đặt lên lồng ngực tráng kiến của nam nhân
Lúc này đây, Nam nhân đó bỗng nhiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, đợi đến lúc phát giác có một cánh tay đặt trên người mình, liền xoay đầu lại, bỗng chốc con ngươi co lại, kinh ngạc thốt lên: “Ngưng Hương?”
Cố Ngưng Hương bị thanh âm của hắn làm cho bừng tỉnh, chậm chạp mở cặp mắt vẫn còn ngái ngủ của mình, mỉm cười dịu dàng, lại ôm chặt cổ của hắn, e thẹn nói: “Vương gia, là ta”
Nàng ta cuối cùng đã trở thành nữ nhân của Thượng Quan Diệp rồi....
Thượng Quan Diệp đáy mắt bỗng trầm lại, không biết tại sao, trong đầu lại lướt qua một dung nhan băng lãnh như tuyết, mang vẻ đẹp như loài hoa anh túc, khát máu như hoa bỉ ngạn, đôi mắt mang đầy sát ý đó bỗng chốc khiến hắn bừng tỉnh
Hắn lập tức đẩy Cố Ngưng Hương ra, vứt chăn sang một bên liền bước xuống giường, nhặt từ dưới đất lên y phục, một cách tay có chút khó khăn mà bắt đầu mặc lại y phục, một tay còn lại không chút sức lực mà từ từ xỏ vào tay áo, mấy ngày gần đây Tiêu Diêu lão tổ không ngừng giúp hắn châm cứu, cánh tay bị phế này của hắn có hi vọng sẽ được phục hồi.
Sắc mặt của hắn âm lãnh vô tình, hồi tưỡng đến việc ngày hôm qua, chỉ mơ hồ nhớ rằng trong lúc bản thân say rượu, hình như đã nhìn thấy được Vu Thức Vy, sau đó liền.....
Cố Ngưng Hương nhìn bộ dạng lánh xa nàng ta của hắn, khuông mặt e thẹn bỗng chốc cứng đơ, lạnh lùng mà nhìn Thượng Quan Diệp, một thanh âm như u hồn truyền dến, như một oán phụ: “Vương gia sao lại vội vàng mà tránh xa ta như vậy, là bởi vì nhớ đến việc đêm qua vương gia không ngừng thầm thì tên của nữ nhân đó sao?”
Cái gì?
Cơ thể Thượng Quan Diệp bỗng nhiên bất động, không tin được mà nhìn về Cố Ngưng Hương, lúc này đây nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế lúc tỉnh dậy đến nay, thân không mảnh vải che thân.
Đêm hôm qua hắn gọi tên của nữ nhân đó?
Cố Ngưng Hương hoàn toàn không quan tâm bản thân không một mảnh vải, đứng dậy đi đến bên Thượng Quan Diệp, đôi tay mềm mại quấn quanh cổ hắn, ở bên tai hắn mà thì thầm: “Vương gia, hôm qua người đè trên người ta, trong miệng lại không ngừng kêu tên Vu Thức Vy, haha... vương gia, có phải ta đã phát hiện ra bí mật của người?”
Bí mật?
Thân thể Thượng Quan Diệp bỗng cứng đơ, giống như vừa bị người khác tạt một gáo nước lạnh, tứ chi bỗng trở nên băng lãnh, lạnh đến mức cả cơ thể run lên từng cơn. Săc mặt hắn lúc này đây bỗng trở nên trắng bệch, vô cùng hoang mang, cảm giác này từ trước đến nay hắn chưa bao giờ có....
“Ngươi nhất định là nghe nhầm rồi, bổn vương sao có thể....”
Ngay tại lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm của Thấm Thủy công chúa: “Vương qua hôm qua uống say, sáng hôm nay nhất định đầu đau như búa bổ, cho nên bổn phi đã phân phó hạ nhân nấu canh giải rượu mang đến cho người”
Một thanh âm lảnh lót như vàng anh cũng vang lên: “Vương phi nương nương, người đối với Vương gia thật tốt, haha....”
Tiếng “Cót két” vang lên, cả người bên trong lẫn bên ngoài đều như hóa đá.
Thấm thủy công chúa trừng to mắt nhìn hai người bên trong phòng vẫn còn giữ nguyên tư thế, Cố Ngưng hương không mảnh vải che thân hai tay quấn quanh cổ của Thượng Quan Diệp, trên mặt tình ý miên miên, Thượng Quan Diệp khuôn mặt băng lãnh, không chút biểu cảm nào.
Thẩm Ly Hạ nhìn Cố Ngưng Hương “đại sự đã thành” mà quấn quanh Thượng Quan Diệp, đáy mắt lướt qua một tia tiếu ý, nhưng trên khuôn mặt chỉ toàn là kinh ngạc, hoảng hốt hô lên: “Trời ơi, Cố cô nương, Vương gia, các ngươi.....”
Vừa nói, nàng ta một tay bịt mắt lại, giống như chỉ cần nhìn một chút liền sẽ làm ô uế bản thân.
Thấm thủy công chúa lúc đầu thoáng qua sự kinh ngạc, sau sắc mặt liền sa sầm lại, phất phất tay với tỳ nữ phía sau lưng mình: “Các ngươi lui xuống đi”
Thẩm Ly Hạ cũng thừa cơ mà nói: “Vương phi nương nương, tiện thiếp cũng lui xuống vậy”
Trong phòng lúc này đây chỉ còn Thấm Thủy công chúa, Thượng Quan Diệp cùng Cố Ngưng Hương ba người, Thấm Thủy công chúa đi đến trước mặt Cố Ngưng Hương, hoàn toàn không quan tâm nàng ta có mặc y phục hay không, hung hăng mà giáng một bạt tai vào mặt nàng ta, quát lớn: “Cố Ngưng Hương, ngươi là thị vệ của Vương Gia, nhân cơ hội tiếp cận mà quyến rũ vương gia, ngươi có biết mình đáng tội gì không?”
Cố Ngưng Hương tay che mặt, trên mặt không chút tức giận, hoàn toàn không quan tâm đến bạt tai vừa rồi, chỉ là quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Diệp, đáy mắt lưu quang lưu chuyển, giống như đang muốn truyền đạt một điều gì đó.
Thượng Quan Diệp đương nhiên biết nàng ta muốn gì, nàng ta đang uy hiếp hắn, nếu như hôm nay hắn không cho nàng ta một thân phận, nàng ta nhất định sẽ đem bí mật của hắn công bố cho toàn thiên hạ biết, đến lúc đó, cả thiên hạ đều sẽ biết người hắn thầm thương trộm nhớ lại chính là kẻ thù của mình.
Vu Thức Vy biết được việc này nhất định sẽ cười đến chết, nhất định sẽ càng khinh thường hắn, nhưng hắn còn biện pháp nào nữa chứ? Hắn hoàn toàn không khống chế nổi bản thân, hắn đối với nàng vừa yêu vừa hận, yêu nàng ta muốn chiếm được nàng ta, lại hận nàng ta đến mức muốn tận tay giết chết nàng ta.
Hắn quả thật là điên rồi mà!!!
Thu hồi lại thanh âm vô tri trong đầu, sắc mặt Thượng Quan Diệp một lần nữa trở nên băng lãnh, mở miệng nói: “Đêm hôm qua là do bổn vương quá chén, Thấm Thủy, ngươi ban cho nàng ta thân phận di nương đi.
Thượng Quan Diệp dùng ngữ khí nhẹ nhàng như cùng nàng ta thương lượng, điều này khiến sắc mặt của Thấm Thủy công chúa dịu đi một chút, liền thuận theo lời nói của Thượng Quan Diệp: “Vương gia, nay gạo đã nấu thành cơm, thấn thiếp cũng không tiếp tục nhiều lời, nếu việc này vương gia đã giao cho thần thiếp, là sự tin tưởng của Vương gia, thần thiếp nhất định sẽ không bạc đãi nàng ta”
Kỳ thực thì xung quang Thượng Quan Diệp có bao nhiêu nữ nhân, nàng ta cũng không quan tâm, bởi vì từ trước đến nay nàng ta chưa bao giờ yêu Thượng Quan Diệp.
Lúc trước nàng ta chỉ yêu duy nhất một người, đó là Hàn Giang Nguyệt, bây giờ, nàng đã không còn tim nữa rồi, lúc nãy ban cho Cố Ngưng Hương một bạt tai, chẳng qua chỉ là lập uy mà thôi, Thượng Quan Diệp mở lời với nàng ta, chứ không phải trực tiếp ban cho Cố Ngưng Hương thân phận di nương, điều này cũng đã cho nàng đủ tôn nghiêm rồi.
Suy cho cùng, nàng dùng hết sức lực để tranh sủng, chẳng qua chỉ là muốn củng cố địa vị của mình, để không phải chịu sự khinh thường của kẻ khác mà thôi.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Thấm Thủy liền nở một nụ cười, nhặt quần áo dưới đất lên, giúp Thượng Quan Diệp mặc vào, sau đó ôm chặt cánh tay của hắn mà dịu dàng nói: “Vương gia, việc hôm qua người giao cho thần thiếp, thần thiếp đã hoàn thành rồi, tất cả có hai trăm vặn lượng bạc trắng, không còn nhiều hơn nữa”
Thương Quan Diệp sắc mặt sa sầm lại, liền bước chân ra ngoài, vừa đi vừa nói: “số còn thiếu đành phải ghi phiếu nợ vậy, bổn vương tiếp tục nghĩ biện pháp giải quyết”
Bóng lưng của hai người dần dần đi xa, trông như một đôi phu thê vô cùng yêu thương nhau, không ngờ rằng một kẻ từng cao ngạo như Thấm Thủy công chúa, lại có thể trở thành một thê tử hiền lương của Thượng Quan Diệp, mà người Thượng Quan Diệp xem như châu như ngọc, nay lại trở thành trường môn oán phụ, ôm chặt hài tử sống qua ngày, đúng là phong thủy luân chuyển, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.”
Cô Ngưng Hương khuôn mặt mỉa mai mà nhìn bóng lưng của hai người bọn họ rời đi, trong lòng tràn ngập cảm giác xấu hổ, nàng ta nhặt y phục đưới đất, từng món từng món mà mặc vào người, giống như từng chút từng chút một mà nhặt lại tôn nghiêm của bản thân, đáy lòng tràn ngập hận ý, cắn chặt răng: “Vu Thức Vy, Cố Ngưng Hương ta tâm cao khí ngạo, không ngờ rằng có một ngày lại phải sống dưới cái bóng của ngươi, mới có thể trở thành người của hắn, đúng là nực cười, ngươi hãy đợi đấy, rồi sẽ có một ngày ta đem sự sỉ nhục này hoàn trả lại cho ngươi.”
Buổi chiều, ngân lượng cùng phiếu nợ của Thượng Quan Diệp được thị vệ áp tải đến thái sư phủ, cũng cùng lúc này, một trăm văn lượng hoàng kim cùng phiếu nợ của Thượng Quan Mặc cũng đang trên đường đưa đến Thái sư phủ. Hơn hai mươi mấy chiếc xe ngựa dừng trước Thái sư phủ, khiến cho trước cửa của Thái sư phủ chật cứng, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Thái sư phủ từ thượng cấp quản gia cho đến hạ cấp nha hoàn đều giúp khiên ngân lượng về phía Thính Vũ Hiên, hai mươi mấy xe ngựa ngân lượng a, kiếp này, kiếp sau của bọn họ cũng không thể nhìn thấy được nhiều ngân lượng như vậy, hơn nữa nghe nói đây chỉ là cửu ngưu nhất mao(1) mà thôi, so với số lượng đặt cược, số ngân lượng này không đáng là bao!
Trong lúc dời ngân lượng đến Thính Vũ Hiên, tất cả nô tỳ gia đình trong lòng đều đem Vu Thức Vy như là thần mà thờ phụng, bởi vì trên thế gian này, một việc không ai có thể làm được, tiểu thư của bọn họ lại có thể làm được, không phải thần thì còn là gì?
Cuộc so tài cưỡi ngựa ở Sướng Tâm Viên vang vội cả kinh thành, tất cả mọi người đều nhớ có một nữ tử tên gọi Vu Thức Vy, kỹ thuật siêu phàm, hơn nữa còn gan dạ hơn người, tài năng không hề thua kém nam tử một chút nào, một lần đặt cược liền có thể thắng được năm nghìn vạn lượng hoàng kim, đúng là kỳ tích, từ cổ chí kim chưa bao giờ có, đúng là một kỳ nữ của thế gian mà.
Bên trong Thính Vu Hiên, Hàm yên đang kiểm đếm ngân lượng, một bên nhập kho, Tiểu Ninh ở một bên giúp nhập sổ sách, Điểm Thúy cao hứng mà nói về việc trong Đoan vương phủ: “Tiểu thư, hiện tại, ả Cố Ngưng Hương đó đã được nhấc lên làm di nương, hậu viện đó đã có bốn vị nữ nhân, hơn nữa vị nào cũng không phải là loại hiền lương gì, nô tỳ chỉ nghỉ thôi liền cảm thấy vô cùng kích động a”
Vu Thức Vy đang cầm trên tay Hạnh hoa cùng Lệ hoa vừa hái, một bên cắm vào bình một bên lãnh đạm nói: “Đó là việc của Đoan vương phủ, ngươi kích động cái gì chứ?”
Điểm Thúy tinh nghịch mà nháy nháy mắt: “Nô tỳ thấy người khác xui xẻo liền vui mừng không được sao? Nô tỳ chính là thích nhìn gia can người khác không ngày yên ổn mà”
Vu Thức Vy cầm một cánh hoa mà đánh vào đầu nàng ta: “Ngươi đúng là ranh ma mà”
Đang nói, bỗng Tiểu Phúc từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Tiểu thư, phu nhân Chu thị đến”
Vu Thức Vy đáy mắt lóe sáng, mỉm cười: “Mời vào đây”
Chu Lâm Huyên bước vào trong, ngưỡng mộ mà nhìn Vu Thức Vy: “Công chúa, lần này quả thật đúng là kiếm được không ít, mới chỉ trả ngươi một chút, liền mấy mươi xe ngựa, nếu trả hết tất cả, vậy khác nào dùng ngân lượng mà chôn vùi cái Vu phủ này? Nghe nói lúc nãy người ở khắp nơi đều ùa về Thái sư phủ, nhìn xem bọn chúng trả ngân lượng kìa......”
Điểm Thúy nghe được sự ganh tị trong giọng của Chu thị, nhịn không được mà liếc ả một cái, thầm nghĩ: “có dùng ngân lượng chôn vùi cả cái Vu phủ này, thì cũng không phải là của ngươi, đồ của tiểu thư, ngươi đừng hòng mà đụng đến.
(1) Một cọng lông của 9 con bò – chỉ là một con số vô cùng nhỏ trong tổng số