Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4468

Đường Sùng Vi ngẩn ra, bị nữ tử thản nhiên trước mặt chặn họng không nói được một lời, tiếp đó hắn tức giận nói: “Ngươi già mồm đoạt lí.”

“Đoạt lí?”

Khoé miệng Vu Thức Vy nhếch lên, đưa tay giáng cho hắn một cái tát, tốc độ nhanh chuẩn, thái độ ngông cuồng phách lối: “Lí vốn đã ở chỗ ta, còn phải đoạt sao?”

Cái tát này quá đột ngột, quá bất ngờ…

Đường Sùng Vi ngơ ngác, bưng lấy mặt còn chưa kịp phản ứng, không thể tin mình lại bị một nữ tử đánh.

Sắc mặt Đường Sùng Việt tối sầm lại, quất chiếc roi trong tay về phía Vu Thức Vy.

“Tiểu thư…” Điểm Thuý và Tiểu Ninh đồng thời hoảng sợ hô lên, định xông lên nhưng đã quá trễ, chiếc roi mang theo sức lực phá không quất vào má phải của Vu Thức Vy, rõ ràng Vu Thức Vy có thể tránh được, nhưng nàng lại không tránh.

Chỉ thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ xinh đã đẫm máu, không ngừng chảy ngược xuống, rơi vào vạt áo trước ngực nàng trong im lặng…

Vu Văn Thanh kinh hoảng hét lên: “Tiểu Vy.”

Vu Thức Vy vờ như lúc này mới hồi hồn, nước mắt tuôn trào, cầm khăn bưng lấy mặt, nhìn ra ngoài cửa lớn của phủ thái sư, rất nhiều bách tính vây quanh ở đó, nàng đã sai người tìm họ tới, chính là để bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, khiến dư luận nghiêng về phía nàng.

Nàng chạy vội ra ngoài, vừa khóc vừa kêu lên: “Người của Đường gia không những giết người ở phủ thái sư, bây giờ còn định giết người diệt khẩu giữa thanh thiên bạch nhật.”

Ra khỏi cửa, Vu Thức Vy nhảy thẳng lên con ngựa đã chuẩn bị sẵn từ trước, kéo dây cương chạy một mạch tới hoàng cung.

Ba người con của Đường quốc công vừa tới cửa Vu phủ, đúng lúc nhìn thấy Vu Thức Vy thúc ngựa chạy đi, cùng với những dân chúng đang đứng chỉ chỉ trỏ trỏ, ba người cảm thấy quái lạ, bước nhanh vào trong sân.

Cho tới khi nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi, cùng biểu cảm nghiến răng nghiến lợi không mấy tốt đẹp của Vu Văn Thanh, trong lòng ba người đều trầm xuống.

Đường Tử Nghiệp bước tới chắp tay nói: “Muội phu…”

Ai ngờ hắn vừa lên tiếng, Vu Thức Vy đã ngắt lời: “Ra khỏi đây, người của Đường gia các ngươi lập tức đi ra ngoài, phủ thái sư của ta không hoan nghênh các ngươi, cả hai tên nghịch tử này nữa, đánh Tiểu Vy bị thương, các ngươi cứ chờ xem phải giải quyết thế nào.”

Dứt lời, Vu Văn Thanh nhìn sang tên gia đinh bị hai huynh đệ Đường gia đánh cho kêu rên trên mặt đất, nhìn sang những tên gia đinh không bị thương bên cạnh hét lớn: “Còn không mau đi mời đại phu tới khám cho họ!”

Nói rồi hắn ra khỏi phủ thái sư, hỏi dân chúng Vu Thức Vy đã đi về hướng nào, mọi người chỉ theo hướng hoàng cung, Vu Văn Thanh yên lòng hơn chút, ai bảo Vu Thức Vy không có não, nó muốn đâm cho Đường gia một nhát…

Nghĩ dáng vẻ vênh váo của người nhà họ Đường trước mặt mình, Vu Văn Thanh hạ quyết tâm, cũng cất bước hướng tới hoàng cung, người của Đường gia đi theo hắn ra ngoài thấy phương hướng mà Vu Văn Thanh đi, tất cả đều thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy một cảm giác bất an như mưa gió sắp đến bao phủ xung quanh…

Phủ Mẫn quận vương.

Lư Nguyệt đang bẩm báo chuyện liên quan tới Vu Thức Vy cho Hàn Giang Nguyệt: “Vương gia, có tiến triển mới, sau khi Đường Mẫn Nhi bị vứt về Đường gia, Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi đánh tới Vu phủ, chẳng những đánh gia đinh bị thương, hơn nữa còn làm Vu tiểu thư bị thương, bây giờ Vu tiểu thư đã cưỡi ngựa tới hoàng cung, thuộc hạ suy đoán nhất định nàng muốn đi tố cáo với thánh thượng…

“Bị thương?” Con ngươi của Hàn Giang Nguyệt co rụt lạ, nắm chặt cây quạt trong tay, sắc mặt trở nên âm trầm, như thể chuyển từ mùa xuân sang mùa đông, lạnh kinh người: “Bị thương là sao? Ai làm nàng bị thương?”

Ánh mắt Lư Nguyệt loé lên, vội đáp: “Bẩm vương gia, là Đường Sùng Vi, hắn đánh một roi vào mặt Vu tiểu thư, nghe nói máu chảy đầy đất…”

Nàng còn chưa nói xong, trước mặt đã chẳng còn thấy bóng dáng Hàn Giang Nguyệt nữa, y chạy ra cửa lớn, lạnh lùng quát: “Dắt ngựa tới đây…”

Phủ nhiếp chính vương.

Trong hậu hoa viên, Thượng Quan Cửu Ưu mặc quần áo luyện võ màu đen, đang luyện tập múa thương, từ khi vết thương lành hẳn, hắn vẫn luôn thấy không có đủ lực, không còn khí thế dời sông lấp biển như thời kì cường thịnh trước kia.

Luyện một hồi, A Mông đột nhiên nhảy tường vào, đứng ở đó như một thanh cọc gỗ, không nói lời nào.

Ánh mắt Thượng Quan Cửu Ưu mang theo vẻ chế nhạo: “A Mông, vương phủ không có cửa chính sao?”

A Mông chắp tay: “Chủ tử, thuộc hạ làm ám vệ đã nhiều năm, đã thành thói quen rồi, lần sau thuộc hạ sẽ chú ý.”

“Ừ, bên ngoài có chuyện gì mới mẻ không?”

Cái gọi là chuyện mới mẻ là chỉ những chuyện lớn xảy ra trong kinh thành, từ sau khi Vân Hương Lâu bị Vu Thức Vy giành mất, tuyến đường để hắn thu được tin tức mới nhất không còn thuận tiện như trước, nữ nhân đáng chết đó, không chỉ không cho Lưu ma ma báo cáo bất cứ tin tức gì cho hắn, còn không cho hắn lấy tiền của Vân Hương Lâu.

Chỉ cần nghĩ tới con người keo kiệt của Vu Thức Vy, Thượng Quan Cửu Ưu liền không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, hận một hồi, lại không khỏi nghĩ tới hôm đó nàng sờ ngực hắn trong mật thất, khuẩy đảo vũng nước lạnh trong lòng hắn, khuấy đảo thì cũng thôi, nhưng nàng khuẩy đảo xong thì chạy đi mất, để mình hắn ở đó nhộn nhạo, đáng ghét, đáng chết!

A Mông nhìn biểu cảm vừa yêu vừa hận của chủ tử nhà mình, không thể hiểu nổi con người có khuôn mặt tê liệt này lại sinh động như thế từ lúc nào?

Hắn chắp tay đáp: “Khởi bẩm chủ tử, sáng nay trong kinh thành xảy ra một chuyện lớn, bên ngoài đang truyền Đường Mẫn Nhi tiểu thư của Đường gia đánh chết nha hoàn của Vu tiểu thư, chọc Vu tiểu thư tức giận đưa về phủ quốc công.”

Thượng Quan Cửu Ưu cười lạnh: “Đây mà cũng là chuyện lớn sao? Đàn bà con gái cãi nhau mà thôi.”

A Mông lại nói tiếp: “Chủ tử, thuộc hạ còn chưa nói hết. Sau khi Đường tiểu thư được đưa về phủ quốc công, công tử chi thứ hai và chi thứ ba của Đường gia chạy tới Vu phủ gây sự, đánh gia đinh, còn làm Vu tiểu thư bị thương, lúc này, Vu tiểu thư đã tới hoàng cung…”

“Vu Thức Vy bị thương? Thương ở đâu?”

“Trên mặt, tróc da tróc thịt, máu chảy đầm đìa…”

“Rắc…” Thượng Quan Cửu Ưu bóp nát chiếc ly trong tay, ánh mắt không chút cảm xúc của A Mông hiện lên vẻ kinh ngạc: “Chủ tử, người muốn đi hoàng cung sao?”

Sắc mặt Thượng Quan Cửu Ưu giá băng, ném chiếc ly đã nát sang một bên, lạnh lùng nói: “Đi hoàng cung làm gì? Nữ nhân chết tiệt đó rõ ràng là khinh thường bổn vương, sao bổn vương phải chạy tới đó, thiên kim quý nữ trong thành này, chỉ cần bổn vương vẫy tay là có hàng tá nhào tới, sao bổn vương phải lấy khuôn mặt nóng dán lên cái mông lạnh của nàng…”

Nhớ tới trên cung yến lần trước, Vu Thức Vy cảm kích nhìn Hàn Giang Nguyệt, Thượng Quan Cửu Ưu rất là tức giận, rõ ràng hắn cũng giúp nàng, vì sao nàng chưa từng cho hắn một nụ cười?

A Mông: “…”

Trong hoàng cung, Vu Thức Vy quen đường quen lối tìm tới điện Đức Chính của hoàng đế, quỳ phịch xuống trước cửa điện, hô lớn: “Hoàng thượng, cầu hoàng thượng lấy lại công bằng cho thần nữ...”

Thị vệ thái giám ở trước điện thấy quần áo và khuôn mặt Vu Thức Vy toàn là máu, kinh hãi thay đổi sắc mặt, tập trung chặn trước mặt Vu Thức Vy. Đám thị vệ rút đao ra, đám thái giám thì hô lớn: “Ngươi là ai?”

Vu Thức Vy dập đầu khóc: “Hoàng thượng, cầu hoàng thượng lấy lại công bằng cho thần nữ…”

Hoàng thượng đang nghiêm túc xử lí công vụ trong điện Đức Chính, nghe được tiếng ồn bên ngoài, ông không vui nhấc bút lên nói: “Lục An, ra xem kẻ nào ồn ào ở ngoài điện.”

Lục An nói “vâng”, chạy ra ngoài điện, thấy trên mặt đất quỳ một người, trên mặt toàn máu là máu, hắn giật mình, nhìn kĩ lại thấy là Vu Thức Vy, hắn không khỏi hoảng sợ hô: “Vu nhị tiểu thư? Sao lại là người?”

Vu Thức Vy khóc hô: “Lục công công, ta oan quá, ta muốn gặp hoàng thượng…”

Mặc dù Lục An không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Vu Thức Vy như vậy, đương nhiên là đã xảy ra chuyện lớn, hắn không dám nói không, trở lại điện Đức Chính bẩm báo: “Hoàng thượng, là Vu gia nhị tiểu thư, không biết sao trên mặt nàng toàn là máu, khóc kêu oan uổng ở bên ngoài, thấy tình trạng của nàng không được bình thường cho lắm nên nô tài không đuổi nàng đi.”

Bàn tay cầm bút của hoàng đế khựng lại, hơi kinh ngạc nói: “Cho nàng vào nói.”

Sau khi bước vào, Vu Thức Vy dập đầu trên mặt đất: “Thần nữ… Thần nữ tham kiến hoàng thượng, cầu hoàng thượng lấy lại công bằng cho thần nữ.”

Nàng nói cực kì bi thiết, nhưng lại không khóc, bởi vì nàng biết nếu lúc này mà khóc, hoàng đế sẽ cảm thấy phiền não, nàng phải nói rõ mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất.

Thấy vết máu dài trên mặt Vu Thức Vy, hoàng đế giật mình nói kinh ngạc: “Vu nhị nha đầu, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Mặt của ngươi sao vậy?”

Vu Thức Vy bưng lấy mặt, đáp: “Bẩm hoàng thượng, là huynh đệ Đường Thị đánh. Tỳ nữ Hàm Yên của thần nữ chắn một đao cho thần nữ, tối qua thần nữ vẫn luôn chăm sóc cho nàng, mãi tới sáng mới phát hiện một tỳ nữ khác của mình là Điểm Thuý cả đêm không về, mới phái người đi tìm, cuối cùng biết được nàng mạo phạm Đường đại tiểu thư bị đánh một trận roi rồi bị nhốt vào phòng chứa củi. Thần nữ đi đòi người, nhưng Đường đại tiểu thư không nghe theo, tát thần nữ một cái, thần nữ quá mức tức giận, đưa nàng về phủ quốc công.”

“Binh bộ thượng thư cảm thấy nàng làm sai, mới dùng roi đánh nàng một trận, coi như là trừng phạt. Ai ngờ huynh đệ Đường thị lại ghi món nợ này lên đầu thần nữ, chạy tới phủ thái sư đánh gia đình, còn không xem xét mọi việc đã đánh thần nữ một roi. Thần nữ thực sự cảm thấy oan uổng mà không biết phải nói với ai, mới tới cầu hoàng thượng lấy lại công bằng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK