Đám sát thủ áo đen vốn là bay thẳng về phía Vu Thức Vy, nhưng tự nhiên xông ra hai nữ nhân, khiến động tác của bọn họ hơi khựng lại, bởi vì người ủy thác nói chỉ giết một mình Vu Thức Vy, không thể để những người khác xảy ra chuyện.
Tên đầu đàn đưa ra chiến thuật rất nhanh: “Hai người các ngươi vứt hai nữ nhân này sang một bên.”
Hai người áo đen đã tới gần Thẩm Li Hạ và La Thị, chỉ hơi ra tay liền quăng hai người ra khỏi vòng vây một cách dễ dàng.
Giờ phút này, trong vòng vây chỉ còn lại Vu Thức Vy và Thượng Quan Diệp.
Vu Thức Vy lui về đằng sau, hét lớn: “Ám vệ.”
Tiếp theo đó, Vệ Trường Phong dẫn theo ám vệ rơi vào trong sân, bao vây chặt lấy đám sát thủ, hai phe nhanh chóng chém giết nhau, tình cảnh trở nên ngập tràn máu me.
Đôi mắt Thượng Quan Diệp loé sáng, thừa cơ kéo tay Vu Thức Vy xông ra khỏi vòng vây, chạy qua hành lang dài tầm hai mét, vào trong toà viện đối diện.
Vu Thức Vy hất tay Thượng Quan Diệp ra, định tìm một chỗ khác để rời đi. Nào ngờ mới bước mấy bước, lại có mấy chục bóng đen nhảy xuống, tập thể vây kín lấy nàng, chắp cánh cũng khó mà thoát được.
Đôi mắt lạnh lùng của Vu Thức Vy híp lại, đám này lại là người của ai?
Nàng quay đầu nhìn nhóm sát thủ đầu tiên đang đánh với ám vệ của mình, hiển nhiên không phải là cùng một bọn với đám đang bao vây nàng.
Dù có là ai, nếu hôm nay đã tới, thì đều phải đề mạng lại.
Cùng lúc đó, người áo đen đang bao vây nàng cũng hạ lệnh: “Giết Vu Thức Vy!”
Sát khí của bọn họ khiến Vu Thức Vy lui về phía sau, nàng mau chóng lục tìm trong ống tay áo, lấy mấy bình thuốc độc ra, may mà hôm nay nàng mang theo không ít thuốc độc, bởi vì nàng đoán sẽ có người ám sát nàng, muốn đề phòng bất trắc.
“Vu Thức Vy, bổn vương cản bọn chúng, ngươi mau đi đi.” Thượng Quan Diệp vơ lấy cái cuốc trong vườn hoa, chạy tới chắn trước mắt Vu Thức Vy, đánh nhau với đám người áo đen.
Vu Thức Vy nhíu mày, nàng quát lạnh: “Ngươi tránh ra.”
Bị hắn chắn như vậy, thuốc độc của nàng sẽ không phát huy ra được tác dụng.
Thượng Quan Diệp tưởng Vu Thức Vy đang tức giận, vội quát lên: “Đi mau, bổn vương không chống chọi được bao lâu.”
“Không chống chọi được thì tránh ra, đường cản đường.”
Vu Thức Vy vừa nói vừa đổ một bình thuốc độc ra, thuốc bột màu trắng nhanh chóng biến thành một làn khói, bao phủ lấy đám người áo đen đang nhao tới.
Tiếp theo đó, một loạt âm thành rầm rầm rầm vang lên, đám người áo đen xông lên đầu tiên đã ngã hết xuống đất, thân thể run rẩy kịch liệt, chỉ một lát sau, mắt mũi mồm của bọn họ đều đổ máu, tắt thở bỏ mạng.
Thượng Quan Diệp hơi ngạc nhiên nhìn Vu Thức Vy, thấy có chút buồn cười, những tên sát thủ chết thảm trên mặt đất không ngừng nói cho hắn, Vu Thức Vy nói là sự thật, hắn ở đây đúng là cản đường. Nàng dùng độc nhuần nhuyễn, cho dù không biết võ công, cũng có thể khiến đám người áo đen này có đến mà không có về, thì ra là hắn tự đa tình, thì ra nàng đã sớm ngờ rằng hôm nay sẽ bị ám sát.
Thượng Quan Diệp cười tự giễu, tuy là như thế, hắn cũng không thể rời đi được, dù không thể giữ nàng lại, thì hắn cũng muốn tận mắt nhìn nàng rời đi trong an toàn.
Những tên áo đen phía sau thấy độc của Vu Thức Vy bá đạo như vậy, động tác không khỏi khựng lại, bắt đầu trở nên cẩn thận, không dám hành động lỗ mãng nữa.
Vu Thức Vy quay đầu liếc nhìn Thượng Quan Diệp, quát lạnh: “Còn không đi? Ta dùng loại độc lợi hại hơn đây, nếu ngươi không đi, ngộ nhỡ độc chết ngươi thì cũng đừng trách ta.”
Dứt lời, Vu Thức Vy mở một bình sứ màu đỏ ra, trong này là Thực Cốt Phấn, được chiết xuất đậm đặc, người sống chỉ cần hơi dính phải một chút, lập tức sẽ tan thành một vũng máu, thi cốt cũng không còn.
Đám người áo đen nhìn nhau, đều thấy được sự khủng hoảng trong mắt nhau, nhưng làm sát thủ, từ trước tới nay không thể để ý tới cái chết, nhiệm vụ mới là quan trọng nhất, vậy nên có một tên sát thủ xông tới trước.
Vu Thức Vy không hề động đậy, để mặc cho hắn vung đao tới, ngay lúc lưỡi đao của hắn sắp chém xuống đầu nàng, nàng hất một chút Thực Cốt Phấn lên người hắn.
“Choang…” Đao trong tay tên áo đen rơi xuống đất ngay lập tức, sau đó một tiếng kêu thảm thiết cất lên, tên áo đen đó đổ xuống.
Trên vai hắn có khói đen bay lên, có mùi gì đó xộc vào mũi và tiếng phân huỷ ‘xèo xèo’ vang lên. Áo trên vai và máu thịt đang tan ra bằng tốc độc mà mắt thường có thể thấy được, chỉ trong nháy mắt, cả bờ vai hắn đã bị ăn mòn, để lộ ra xương cốt đẫm máu.
Tên áo đen đau đớn co quắp trên mặt đất, kêu gào lớn tiếng, cho tới khi đau đớn đạt tới cực hạn, hắn không còn kêu ra tiếng nữa, trợn mắt nhìn cơ thể của mình phân huỷ từng chút một, biến thành một bãi máu loãng.
Cho tới khi tên áo đen bị hoà tan hoàn toàn, một sợi tóc cũng không còn thừa lại, cả hậu viện im lặng vô cùng, im lặng đến mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
Tất cả mọi người nhìn vũng máu trên mặt đất bằng khuôn mặt trắng bệch.
Trời ạ…
Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Sao trên đời lại có cảnh tượng đáng sợ đến vậy, sao lại có loại thuốc độc kịch liệt tàn nhẫn đến thế, ăn mòn cơ thể của con người không chừa một sợi tóc.
Tất cả chỉ diễn ra trong thời gian đủ để uống hết một chén trà mà thôi, một con người đang sống sờ sờ đã biến mất không còn chút gì, càng thêm đáng sợ là chính mắt bọn họ đã nhìn thấy.
Sau khi chết, ít nhất ai cũng sẽ còn lại một cỗ thi thể, bây giờ ngay cả thi thể cũng không sót lại, còn ác độc hơn cả chết không có chỗ chôn.
Tất cả mọi người run lên, kinh sợ nhìn sang Vu Thức Vy, bộ váy đỏ của nàng không nhiễm bụi trần thế, nhưng mọi người lại có ảo giác như mình tới tầng thứ mười tám của địa ngục, đang đối mặt với tu la, người này… Người này là người thật sao?
“A… A…” Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa cũng hét lên kinh hoảng, sau đó đồng thời ngất xỉu đi, bọn họ đều là thiên kim nhà giàu, chưa từng gặp cảnh tượng đáng sợ như vậy, dù Vu Vinh Hoa đã nhìn thấy cảnh tượng Đường Sùng Việt bị lột da thành xương khô, nhưng so với cảnh tượng này, lại chính là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn, không làm người ta sợ hãi bằng.
Sắc mặt của Thấm Thuỷ công chúa cũng tái nhợt, nàng ta ngã xuống đất, lẩm bẩm: “Đáng sợ, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ…”
May mà nàng còn không đối nghịch với Vu Thức Vy, may mà không, nếu không loại độc này mà vẩy lên người nàng, chỉ chớp mắt liền tan biến…
La Thị và Thẩm Li Hạ cũng sợ hãi ngồi phịch xuống đất, cả người phát run, không thể hô hấp được.
Thượng Quan Diệp kinh hoàng, hắn nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt không thể tin được, nữ nhân này… Nữ nhân này lại độc ác tàn nhẫn như vậy! Chứng kiến cảnh tượng này, một nam nhân như hắn còn không thể không thay đổi sắc mặt, nàng lại chỉ nhìn lạnh lùng như thế, trong mắt ngoại trừ sự tĩnh mịch thì vẫn chỉ là tĩnh mịch, căn bản không có chút gì là sợ hãi.
Nàng thật sự là Vu Thức Vy sao?
Vì sao trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy nàng căn bản không phải Vu Thức Vy chứ?
Vu Thức Vy lạnh lẽo quét nhìn một lượt, sau đó chỉ vào người áo đen trước mặt: “Tới lượt ngươi.”
Giọng nói băng lãnh tới cùng cực ấy như mệnh lệnh của diêm vương, bảo ngươi chết lúc canh ba, ngươi không thể sống tới canh năm.
Người áo đen bị nàng chỉ vào run lên, không khỏi lui ra đằng sau. Không, hắn không muốn chết một cách đau đớn như thế, hắn thà rằng bị chém một đao mất mạng, cũng không muốn chết thảm thiết và vô nhân đạo như thế.
Vu Thức Vy thấy hắn sợ, nàng không khỏi cười chế giễu: “Thế nào? Lẽ nào sát thủ còn sợ chết sao?”
Đám sát thủ lập tức liếc nhìn nhau, trong lòng có cùng một ý nghĩ, bọn họ không sợ chết, nhưng thà rằng được chết một cách sảng khoái, cũng không muốn chết vô nhân tính như tên vừa rồi.
Vu Thức Vy thấy bọn họ do dự, nàng thản nhiên mở miệng: “Cho các ngươi hai con đường, một là đi, hai là chết.”
Đám nười áo đen nghe vậy ánh mắt sáng lên tập thể, không chút nghĩ ngợi liền ném cây đao trong tay đi rồi thi nhau chạy trốn, chỉ trong nháy mắt, trong viện chỉ còn lại đám người Vệ Trường Phong.
Nhóm sát thủ tới đầu tiên đã bị ám vệ giết chết gần hết.
Thượng Quan Diệp hít sâu một hơi, đã không biết phải nói gì. Hắn căn bản không đấu lại được Vu Thức Vy, lại một nữa, hắn bị nàng làm nhụt chí, hắn không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi trước khi đám sát thủ tới, nàng dùng loại độc đó trên người hắn, thì có lẽ hắn đã sớm không còn hài cốt nữa rồi
Nữ nhân này căn bản không sợ bất cứ ai cả, hắn tin là nàng dám làm.
“Công chúa, Ngưng Hương nàng ấy sai rồi…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Vu Thức Vy loé lên, liếc nhìn Thượng Quan Diệp, nói nhàn nhạt: “Giờ thân, ta muốn tận mắt nhìn thấy đôi tay của Cố Ngưng Hương.”
Dám hạ mị dược cho nàng, vậy nàng liền phế bỏ một đôi tay của nàng ta.
Dứt lời, Vu Thức Vy bước nhanh tới trước mặt La Thị, kéo La Thị ra ngoài theo lối cửa sau, còn Chu Lâm Huyên, nàng lười để ý tới sự sống chết của nàng ta.