Nghe thấy tên lính nói vậy, lưng của Vu Văn Thanh thẳng lên vài phần, lộ ra sắc thái uy nghiêm của một Thái Sư nói: “ Thống lĩnh đại nhân soát cũng soát rồi, mặt mũi của phủ Thái Sư ta mất cũng mất rồi, ngươi vẫn còn nghi ngờ bổn quan che dấu thích khách?”
Tả thống lĩnh nghe thấy lời nói của Thái Sư trở nên nghiêm trọng, sắc mặt lập tức thay đổi, đổ oan cho Thái Sư che dấu thích khách, đây là tội lớn. Hắn vội vàng cúi người chắp tay, nơm nớp lo sợ nói: “Thuộc hạ không dám, sự việc xảy ra ngày hôm là thần có lỗi, mạo phạm tới phủ Thái Sư, xin Thái Sư tha tội.”
Vu Văn Thanh phất phất tay áo, thay sang bộ mặt hiền hòa nói, “Đại nhân thân mang trọng trách hoàng thượng giao phó, bổn quan phối hợp còn không kịp, hà tất gì lại làm khó đại nhân.”
Tả thống lĩnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người chắp tay lần nữa, “Thái Sư anh minh, thuộc hạ cảm kích vô cùng.”
Hắn hướng về phía binh lính xua tay, “Còn không mau rút lui khỏi phủ Thái Sư.”
“Rõ, Thống lĩnh đại nhân.” Ngự Lâm quân hỏa tốc rút khỏi phủ Thái Sư, Tả thống lĩnh cáo lỗi vài câu rồi mới rời khỏi.
Thấy người đều đã đi hết rồi, Vu Thức Vy ngáp một cái, mắt như ngấn lệ nhìn về phía Vu Văn Thanh, tỏ vẻ đáng thương nói: “ Phụ thân, nữ nhi......nữ nhi có thể về phòng được chưa?”
Vu Văn Thanh mải nhìn theo Tả thống lĩnh rời khỏi, nghe thấy tiếng nói yếu ớt sau lưng mới nhớ ra Vu Thức Vy còn đứng đó.
Ông ta quay lại, nhìn Vu Thức Vy một cái, vốn dĩ chỉ định liếc qua, nhưng khi nhìn vào đôi mắt long lanh như chứa đầy nước đó của Vu Thức Vy, bỗng ngây ra một lúc.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo trắng đứng đó, thân hình mỏng manh yếu đuối như cành liễu dưới gió, gương mặt xinh đẹp không chút phấn son hiện ra, với ngũ quan tinh tế đẹp đẽ, cặp mắt cong cong, nàng đẹp như hoa lan trong động, như hoa quỳnh dưới trăng mười phần tao nhã, khiến người khác nhận thấy một nét đẹp yên tĩnh, ưu nhã.
Đây.....
Đây chính là đứa con gái thứ mà ông chưa từng gặp qua đây sao?
Trên người nàng toát ra một phong thái tao nhã nhẹ nhàng, vẻ đẹp này, không phải do ngoại hình mà dường như toát ra từ bên trong nàng, làm say động lòng người.
Nàng không giống như mẫu thân Vương Thị của mình, cũng không giống người phụ thân này, nếu để nói giống ai, thì nàng với nhị ca Vu Nhậm Hi cũng có vài nét tương đồng.
Mắt Vu Văn Thanh sáng lên, vụt qua nét tinh anh, việc xảy ra ở Pháp Hoa Tự ông cũng có nghe nói rồi, danh tiết của con gái trưởng đã bị hủy hoàn toàn, chẳng còn tư cách gì để tranh chức Thái Tử phi nữa, hôm nay lại thấy con gái thứ xinh đẹp thanh tú dường này, có lẽ phải sắp xếp tính toán lại một số việc.
Rất nhanh, trên mặt Vu Văn Thanh lộ ra nụ cười từ bi, đi đến cạnh Vu Thức Vy thân thiết vỗ vỗ vai nàng, hiền hậu nói: “ tiểu Vy, hôm nay làm con sợ rồi phải không.”
Tiểu Vy?
Mắt Vu Thức Vy thoáng qua chút châm biếm, ở kiếp trước, bắt đầu từ khi trong miệng ông ta thốt ra câu tiểu Vy, cũng chính là lúc ông ta bắt đầu mưu tính cuộc đời thậm tệ của nàng.
Giai đoạn đó, các vị hoàng tử đang đấu tranh gay gắt, ai cũng có hậu thuẫn của riêng mình, Vu Văn Thanh thì vẫn cứ duy trì quan điểm trung lập, chỉ làm việc theo ý hoàng thượng, được lòng hoàng thượng nhất, nên đã trở thành đối tượng mà các hoàng tử muốn lôi kéo về ủng hộ cho mình.
Con người Vu Văn Thanh trước nay đều rất thận trọng, ông ta rất xem trọng danh lợi quyền, tuyệt đối sẽ đem không danh quyền phía trước của mình ra cá cược, cho nên sau khi quan sát kĩ thế trận xong, sau ba ngày Văn Đế băng hà ông ta mới đột ngột trở mặt ủng hộ, giúp đỡ Thượng Quan Diệp tranh ngai vàng.
Và chính lúc đó, nàng vì giúp Thượng Quan Diệp đăng cơ hoàng đế, đã đem ba nghìn ám quân mà người đó để lại cho nàng đi chiến đấu đẫm máu suốt một ngày trời, vì Thượng Quan Diệp mà nàng đã ám sát tất cả những kẻ cản đường, bao gồm Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử và tất cả các đại thần phản đối Thượng Quan Diệp lên ngôi vua.
Tiêu diệt hết những kẻ cản đường này xong, nàng vì hắn hai tay đã dính đầy máu tươi, nàng thay hắn cõng hết những lời chửi nhục mạ của thiên hạ, vậy mà vào ngày hắn phế đi danh tước của nàng, chính hắn đã nói với nàng:“một người đàn bà độc ác hai tay dính đầy máu tanh, sao có thể xứng đáng trở thành quốc mẫu.”
Đúng vậy à, đôi bàn tay nhỏ bé của Vu Vinh Hoa, thuần khiết không dấu vết gì, mới xứng đáng trở thành quốc mẫu, còn nàng thì trở thành người phụ nữ độc ác mà ai cũng muốn dẫm chết.
Hơ hơ.....sau này nàng mới từ chỗ Thượng Quan Diệp biết được, hắn đồng ý lấy nàng, một là vì nàng có số mệnh tử vy sẽ trở thành Phượng Lâm thiên hạ, hai là vì sau lưng nàng có sự ủng hộ của hàng chục vạn quân của Hàn gia. Thượng Quan Diệp không những bầy mưu tính kế nàng, hắn còn mưu tính cả người bảo vệ nàng, từng bước từng bước vắt cạn tất cả giá trị mà hắn có thể lợi dụng từ nàng, đáng hận nhất là nàng lại là người cuối cùng biết được việc này......
Vu Văn Thanh thấy Vu Thức Vy không nói gì, tưởng nàng bị chuyện vừa rồi làm khiếp sợ thật, lại nghĩ tới việc xảy ra ngày hôm nay, bất giác thở dài một cái, “tiểu Vy, con về phòng đi, giờ ta sẽ cho người mời đại phu đến xem cho con.”
Vu Thức Vy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên , hận ý trong mắt sớm đã được giấu đi, một chút cũng không đọng lại, sắc mặt của nàng phát bạch, miễn cưỡng nở ra nụ cười, “phụ thân, tiểu Vy không sao, giờđã muộn rồi, phụ thân chắc cũng rất vất vả, mời phụ thân mau trở về nghỉ ngơi, ngày mai tiểu Vy sẽ đi tìm đại phu sau.”
Vu Văn Thanh nghĩ một lúc, ngật đầu nói: “cũng được, vậy ta về trước, con cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Ông ta nhìn sang Hàm Yên đứng cạnh Vu Thức Vy một cái, dặn dò: “ngày mai cho nhà bếp sắc cho nhị tiểu thư chút thuốc bổ bồi dưỡng tốt thân thể.”
Hàm Yên cung kính cúi người, vui vẻ đáp: “vâng, lão gia.”
Cho đến khi Vu Văn Thanh đi xa rồi Hàm Yên hưng phấn kéo tay Vu Thức Vy nói, “tiểu thư, người nghe thấy chưa, lão gia nói muốn người bồi dưỡng thân thể đó, cuối cùng lão gia cũng lo lắng cho người rồi.”
Nụ cười trên môi Vu Thức Vy sớm đã bị băng giá thay thế, mặt không chút biểu tình liếc Hàm Yên một cái nói, “ngươi thật sự tưởng rằng ông ấy lo lắng cho ta sao? Ngươi biết không, hôm nay là lần đầu ta và ông ấy gặp mặt nhau.”
Ở kiếp trước, trước năm 15 tuổi, nàng chưa từng gặp qua phụ thân của mình, người phụ thân này cũng không bằng lòng gặp nàng, ông ta cũng không nhớ rằng mình còn có đứa con gái này.
Sự hưng phấn trong mắt Hàm Yên đông cứng lại, “xin lỗi tiểu thư, nô tì....”
“Thôi bỏ đi, lòng người hiểm ác, không phải ai cũng có thể nhìn thấu được, sau này phải cẩn thận hơn.” Vu Thức Vy nói xong cũng là lúc nàng vào đến khuê phòng mình.
Hàm Yên vội vàng đi theo, nhanh chóng khóa cửa lại, đến khi các cửa đều được đóng nghiêm ngặt, thần sắc mới trở nên căng thẳng nói: “tiểu thư, người ban nãy......”
Sau khi Vu Thức Vy uống hết chén trà, mới từ từ đứng dậy, mở cửa mật thất, phát hiện tên áo đen đã hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt hắn trắng bệch, má hồng lên một cách bất thường, Vu Thức Vy đưa tay sợ trán hắn, quả nhiên, phát sốt rồi.
Hàm Yên đứng cạnh sợ đến nỗi hai tay bịt chặt miệng, mới ngăn bản thân phát ra âm thanh, cô nhẹ giọng nói một câu, “tiểu thư, làm thế nào bây giờ?”
“Khiêng hắn lên giường.”
“ồ, ồ.” Hàm Yên nhanh chóng cùng Vu Thức Vy đưa tên áo đen lên giường Vu Thức Vy.
“Hàm Yên, đem hòm thuốc của ta tới đây.”
Ở kiếp trước, Thượng Quan Diệp vì cùng bách tính chống lũ lụt, ngâm mình trong nước suốt năm ngày trời, nên mắc phải bệnh nan y. Mỗi khi trở trời bệnh của hắn lại phát tác, rất đau khổ, nàng vì muốn làm giảm bớt nỗi đau của hắn mà đi theo viện trưởng thái y viện Lư thái y học y gần hai năm trời. Vốn nghĩ rằng ngu ngốc như nàng sẽ chẳng học được gì, không ngờ rằng, nàng cực kì nỗ lực, học được gần hai năm, 10 phần bản lĩnh của Lư thái y cũng đã học được 8,9 phần, ngay cả Lư thái y cũng khen nàng có thể đi hành y được rồi.
“Tiểu thư, hòm thuốc đây.”
Hàm Yên làm dứt đoạn dòng hồi tưởng của nàng, đưa qua một hòm đã được chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc chữa thương.
Vu Thức Vy mở hòm thuốc ra, thủ pháp thành thạo lấy ra vò rượu cồn, dao con, và thuốc trị thương, nàng nhìn tên áo đen đang hôn mê một lúc, hơi trầm giọng nói: “Hàm Yên, lên giường, giữ chặt hắn lại, chút nữa khi rút mũi tên ra có khả năng hắn sẽ tỉnh lại.”
Hàm Yên có chút sợ hãi, “tiểu thư, nô tì..... nô tì không dám.”
“ Mọi thứ đã có ta, mau đi.”
Mỗi lần nghe thấy bốn chữ ‘mọi thứ có ta’, Hàm Yên trở nên rất bình tĩnh, dường như có người che ô bảo hộ, khiến cô chẳng sợ giông tố.
Hít thở sâu một cái, Hàm Yên gật đầu, sau đó quả quyết cởi giầy trèo lên giường, giữ chặt tên áo đen, “tiểu thư, nô tì chuẩn bị xong rồi.”
Vu Thức Vy bên này đã hơ nóng dao con, đồng thời nhét một mảnh vải vào mồm tên áo đen, phòng chút nữa hắn vì đau mà phát ra tiếng động.
Mọi thứ chuẩn bị xong, Vu Thức Vy ổn định lại tinh thần, sau đó một tay nắm chặt nửa đầu mũi tên, mắt vụt qua tia sáng, dùng lực một cái, nhanh gọn chính xác rút ra mũi tên cắm sâu trên ngực tên áo đen xuống.
“Phụt” một tiếng, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, bắn đầy mặt Vu Thức Vy.
Mà tên áo đen lúc này cũng dần dần tỉnh lại vì đau, trợn tròn mắt, ngậm chặt mảnh vải trong miệng rên lên một tiếng, mặt hắn vì quá đau mà méo mó hết cả lại, trông rất hung ác đáng sợ.
Hàm Yên bị dọa đến tuột tay, xuýt chút thì ngã xuống, may mà có Vu Thức Vy nhanh tay đỡ cô một cái, “ngươi đi xuống đi.”
Nói xong, liền nhanh chóng giúp tên áo đen xử lý vết thương, cũng may đầu mũi tên không đâm vào giữa tim, lệch đi vài phân, coi như giữ được tính mạng.