Tiếng xe ngựa “lộc cộc lộc cộc” vang lên, đưa Thấm thủy công chúa cùng Thượng Quan Diệp tiến về hướng dịch trạm, đi được đến nửa đường, Thấm Thủy công chúa bỗng cảm thấy cơ thể trở nên bức bối khó chịu, bất giác liền nới lỏng cổ áo, nóng nảy nói: “Đại Vân triều của các ngươi khí hậu thật quá oi bức, thật hy vọng có thể sớm ngày trở về Mạc bắc”
Thượng Quan Diệp gật gật đầu, cũng cảm thấy cơ thể quả thật vô cùng nóng nực, phía sau lưng đã toát cả một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi cử động một chút thân thể, ánh mắt bất giác nhìn về cánh cổ trắng ngần vừa lộ ra của Thấm Thủy công chúa, màu trắng ẩn hồng đó toát ra một vẻ đẹp vô cùng mê hoặc lòng người, khiến cổ họng của hắn vô thức khẽ động, thân thể đột nhiên cảm thấy nóng bức hơn nữa.
Hắn cố gắng hướng ánh mắt về một hướng khác, mới phát giác được rằng hoàn toàn không thể khống chế nổi bản thân, liên tục nhìn về phía cánh cổ trắng ngần của Thấm Thủy công chúa.
Thấm Thủy công chúa cũng nhìn về hướng Thượng Quan Diệp, trong lòng bỗng sản sinh một cảm giác rung động trước nay chưa từng có, chỉ cảm thấy ở một nơi nào đó bên trong cơ thể không ngừng phát ra hơi nóng lan tỏa khắp châu thân, ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, chớp chớp mắt, phát giác người đang ngồi trước mặt mình không biết từ lúc nào đã trở thành Hàn Giang Nguyệt, ánh mắt chỉ một thoáng kinh ngạc liền biến trở thành tình ý miên man.
“Vương gia, ngươi ngồi gần muội một chút, ngồi cách xa muội như vậy làm gì chứ?”
Thanh âm từ trước đến nay vốn cao ngạo bỗng trở nên ôn nhu động lòng người, tựa như khe suối nhỏ, róc rách chảy, vô cùng êm tai, truyền đến tai Thượng Quan Diệp, chỉ cảm thấy toàn thân bỗng run lên, thân thể càng trở nên nóng bức, hắn quay đầu lại nhìn, trong mông lung tựa hồ như nhìn thấy được Vu Vinh Hoa, bất giác dời người đến bên cạnh Thấm Thúy công chúa.
Thấm Thủy công chúa vui mừng mà ôm chặt lấy cánh tay của Thượng Quan Diệp, dựa vào vai hắn mà vui vẻ nói: “Vương gia, cuối cùng huynh cũng quan tâm đến muội rồi, tốt quá rồi”
Thượng Quan Diệp gật đầu, nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Vu Vinh Hoa, lồng ngực đập mạnh liên hồi, chỉ cảm thấy được nàng ta dựa vào người như vậy vô cùng thoải mái, rất thoải mái, không nhịn được mà ôm chầm lấy nàng ta.
Thân thể Thấm Thủy công chúa bỗng run lên, trở mình ôm chặt lấy hắn ta, dùng một thanh âm mêm mại như rắn không xương mà gọi: “Vương gia~”
Cổ họng Thượng Quan Diệp khẽ động, liền nghiêng thân, đè Thấm Thủy công chúa dưới thân mình.
Xe ngựa không biết từ lúc nào đã ngừng trước dịch trạm, xa phu nghe thấy bên trong vang ra những thanh âm khiến người khác phải đỏ mặt, liền biết bên trong đang phát sinh việc gì, không dám quấy nhiễu, chỉ đành hướng về phía thị về của dịch trạm phất phất tay, ra hiệu bọn chúng rời khỏi rơi đây, không được bén mảng đến gần.
Phía bên trong trà lầu đối diện dịch trạm, Vu Thức Vy ngồi cạnh cửa sổ, nhàn nhạt nhìn về hướng chiếc xe ngựa không ngừng rung động đó, đáy mắt hiện lên một tia toan tính.
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi cũng ngoái đầu nhìn về hướng chiếc xe ngựa mà Vu Thức Vy đang nhìn, vẫn là không hiểu đang phát sinh chuyện gì, Từ Thái vi liền hỏi: “Thức Vy, cuối cùng là ngươi muốn cho chúng ta xem cái gì a”
Diệp Hề Tương cũng kéo lấy tay áo nàng, bĩu môi nói: “đúng vậy mau nói rốt cuộc là muốn cho chúng ta xem kịch gì?”
“chờ một lúc nữa các ngươi liền biết.”
Cảm thấy cũng đã đến lúc, Vu Thức Vy liền gọi tiểu nhị đến: “tiểu nhị ca, đây là trà mà ta mời Thấm Thủy công chúa cùng Đoan vương gia, ngươi mang đến chiếc xe ngựa đó cho bọn họ giúp ta.
Tiểu nhị không nghĩ ngợi gì, tay cầm ấm trà cùng hai tách trà mà chạy về hướng chiếc xe ngựa, lúc đi đến gần, tiểu nhị liền phát hiện bên trong xe ngựa truyền đến những thanh âm vô cùng quái lạ, trong lòng có chút nghi ngờ, liền nhét hai tách trà vào lồng ngực, đưa tay vén rèm xe ngựa ra.
Liền nhìn thấy bên trong là hai cơ thể trắng ngần không mảnh vải che thân đang quấn chặt vào nhau, kinh hãi đến mức lập tức vất đi ấm trà trong tay mà quay lưng bỏ chay.
Chính ngay lúc này, Kinh Triệu Doãn Trần đại nhân cùng vài tên thị vệ cưỡi ngựa tiến đến, sau khi nhìn thấy tiểu nhị với nét mặt hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, trong lòng liền có một cảm giác không hay, bên trong chiếc xe ngựa đó đã phát sinh việc gì? Tại sao tên tiểu nhị đó lại tỏ vẻ hoảng sợ đến như vậy? Còn có, dịch trạm này lẽ ra phải có người trấn giữ chứ? Bọn chúng bỏ đi đâu cả rồi?
Trần đại nhân sau khi xuống ngựa liền vội vàng tiến đến chiếc xe ngựa xem bên trong rốt cuộc đã xảy ra việc gì, sau khi nhìn vào bên trong, lập tức mở to hai mắt, lắp bắp không nói nên lời, chỉ thấy bên trong xe ngưa là một nam một nữ đang vội vàng chỉnh trang lại y phục, bọn họ tóc tai rối bời, khắp người đều là mồ hôi, mặt mày ửng đỏ, nhìn kỹ lại, không phải là Đoan vương cùng Thấm Thủy công chúa sao?
Trần đại nhân lập tức buông rèm xuống, quay lưng hô: “Thần bái kiến đoan vương, bái kiến công chúa”
Thượng Quan Diệp thắt lại đai lưng, sắc mắt tối sầm, đáy ánh hừng hực nộ khí như muốn thiêu hủy cả đất trời, đáng chết, hắn đang yên đang lành sao có thể cùng Thấm Thủy công chúa làm ra việc này được kia chứ....
Sắc mắt của Thấm Thủy công chúa cũng vô cùng khó coi, cho đến khi nhìn thấy vết máu đỏ thắm trên thảm, càng trở nên khó coi hơn nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thượng Quan Diệp, bổn công chúa xem ngươi là bằng hữu, không ngờ rằng ngươi còn không bằng loài cầm thú!!”
Thượng Quan Diệp quay đầu hung hăng trừng nàng: “người cho rằng bổn vương nguyện ý sao?”
Hắn đang yên đang lành sao có thể đột nhiên ra tay với Thấm Thủy công chúa? Điều này hoàn toàn không bình thường chút nào......
Đột nhiên, Thượng Quan Diệp bỗng nghĩ đến ánh mắt như đang mưu tính điều gì của Vu Thức Vy, liền một chưởng đập mạnh xuống xe ngựa, tức đến mức cả thân mình đỏ au: “Đáng chết, nhất định là ả ta, không ngờ rằng bất chi bất giác lại mắc phải mưu kế của ả”
Thấm Thủy công chúa híp mắt lại, hai bàn tay bấu chặt vạt áo của mình, nghiến chặt răng mà nhả ra từng chữ: “ý ngươi nói là con tiện nhân đó.....”
Thượng Quan Diệp gật gật đầu, bước xuống xe ngựa, nhìn Trần đại nhân, uy nghiêm nói: “Trần đại nhân, sao ngươi lại đến đây?”
Trần đại nhân chấp tay nói: “Hồi bẩm vương gia, là Ung vương có việc tìm hạ thần.”
“Hóa ra là như vậy, vậy lúc nãy trần đại nhân có nhìn thấy được gì không?” Thanh âm của Thượng Quan Diệp băng lãnh đến dị thường, tạo áp lực mà hướng về phía Trần đại nhân, khiến cho Trần đại nhân vô cùng kinh hãi, vội vàng nói: “vừa nãy hạ thần không thấy gì cả”
“ân, còn không mau đi?”
“Tuân lệnh, hạ thần lập tức rời đi”
Bên trong trà lầu đối diện dịch trạm, Diệp Hề Tương nhỏ giọng hỏi: “cuối cùng đã xảy ra chuyển gì?”
Vu Thức Vy đặt chén trà xuống, nhìn thoáng qua vẻ mặt bị dọa đến hồn siêu phách tán của tiểu nhị, nhếch miệng cười nói: “cô nam quả nữ, củi khô lâu ngày cũng cháy, ngươi nói bọn họ còn có thể làm gì chứ?”
Diệp Hề Tương trừng to đôi mắt: “sẽ không.... sẽ không là cái đó chứ?”
Từ Thái Vi có chút không thể tin được: “lẽ nào bọn chúng lại to gan đến như vậy? Không nhịn nổi đến như vậy sao?”
Vu Thức Vy chỉ mỉm cười không đáp, đứng dậy thanh toán, sau đó cùng Từ Thái Vi, Diệp Hề Tương đường đường chính chính bước ra khỏi trà lầu, Thượng Quan Diệp cùng Thấm Thúy công chúa sớm đã vội vàng tiến vào dịch trạm, cho nên hoàn toàn không phát giác được bọn Vu Thức Vy từ trà lầu bước ra.
Tiểu Ninh từ một ngỏ nhỏ cách đó không xa chạy đến: “tiểu thư, tiếp theo nên làm gì?”
“Lan truyền ra ngoài, Đoan vương cùng Thấm Thủy công chúa giữa thanh thiên bạch nhật, lại có thể trong xe ngựa điên loan đảo phượng, làm ra việc đồi bại với nhau, thương phong bại tục, có thể lan truyền tệ hại như thế nào thì lan truyền tệ hại như thế ấy”
Tiểu Ninh liền thi lễ: “Rõ, nô tỳ lập tức thi hành”
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi bỗng đưa mắt nhìn nhau, trong đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ, có chút xa lạ mà nhìn Vu Thức Vy, giống như đây là lần đầu tiên quen biết Vu Thức Vy vậy, bọn nàng phát giác nữ tử đứng trước mặt bọn nàng đây, chỉ là một cái mỉm cười liền có thể làm ra một hành động kinh thiên động địa, giống như hoàn toàn không phải là Vu Thức Vy mà các nàng từng quen biết.
Không, hay nói đúng hơn là thật sự từ trước đến nay các nàng hoàn toàn không biết được một Vu Thức Vy chân chính là như thế nào!
Vu Thức Vy nhìn thần sắc của Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi, hoàn toàn không có chút bất ngờ, chỉ lãnh đám nói: “Ta ra mặt giúp Diệp tỷ cùng Từ tỷ, chẳng lẽ các tỷ không vui hay sao?”
Diệp Hề Tương hít một hơi sâu, mới phát giác trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh, giả vờ trấn tĩnh nói: “ngươi ra mặt giúp bọn ta, bọn ta tất nhiên là vui..... nhưng thủ đoạn tàn độc như vậy....”
“Tàn độc? Diệp tỷ, tỷ có dám nói tại Tiên khách lầu Thẩm Thúy công chúa tát tỷ một bạt tai như vậy, tỷ trong lòng không muốn phanh thây xẻ thịt ả ta?”
“Từ tỷ có dám nói trong lúc ả ta xỉ nhục tỷ như vậy, tỷ không muốn giết chết ả ta?”
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi sững người, bởi vì từng câu từng chữ của Vu Thức Vy đều nói đúng tâm can của các nàng, đúng vậy, lúc nãy các nàng chính là nghĩ như vậy, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn cả những gì Vu Thức Vy vừa nói.
Nhưng Vu Thức Vy cùng bọn nàng khác nhau ở chỗ, Vu thức Vy dám nói dám làm, còn bọn nàng, có gan nói, nhưng không có gan làm. Thủ đoạn tàn độc, kỳ thực ai chẳng có, chỉ là xem có bộc lộ ra ngoài hay không, kỳ thật các nàng cũng tàn độc thua kém gì ai chứ!
Vu Thức Vy nhìn các nàng không ai lên tiếng, cũng không miễn cưỡng, chỉ quay lưng đi sâu về phía hẻm nhỏ: “Ta hồi phủ trước, nếu như Diệp tỷ cùng Từ tỷ vẫn nguyện ý tin ta, ngày mai đến tìm ta vậy”
Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vi lại đối mặt nhìn nhau: “Hề Tương, có phải chúng ta có chút quá đáng không? Thức Vy là đang ra mặt giúp chúng ta”
Diệp Hề Tương gật gật đầu: “Đúng vậy, Thấm Thủy công chúa ương ngạnh phách lối như vậy, đều là do ả tả tự chuốc lấy, hơn nữa gả cho Thượng Quan Diệp tốt biết mấy, vậy thì không cần phải gả cho Mẫn thân vương nữa rồi.”
“Mẫn thân vương?” Đáy mặt Từ Thái Vi bỗng lóe sáng: “Ngươi nói có lẽ nào Thức Vy hành xử như vậy chính là có tư tâm”
“Tư tâm gì chứ?”
“Ngươi lẽ nào không nhớ? ả Thấm Thủy công chúa đó chính là muốn gả cho Mẫn thân vương, nhưng người Mẫn thân vương thích lại là Thức Vy, chuyện này cả kinh thành đều biết a”
“Ý của ngươi là.... Thức Vy cũng không muốn Thấm Thủy công chúa gả cho Mẫn thân vương, lẽ nào Thức Vy.....”