Bên trong phủ Mẫn Thân vương, ám vệ đang báo cáo về tình hình ở phủ Thái Sư áo cho Hàn Giang Nguyệt nghe: “Vương gia, vào buổi trưa ở trên Tiên Tiên Lầu phát sinh một vụ án mạng, Chu tam công tử của phủ Trấn Quốc Công bị nhị công tử Vu gia giết đi, Trần bộ đầu của Hình bộ hiện tại đã bắt nhị công tử Vu gia bvề quy án, hiện nay hoàng thượng còn không biết chuyện này nhưng lão phu nhân của phủ Trấn Quốc Công đã đi tới Vu phủ làm náo loạn ở trong Vu phủ và nói nếu hôm nay không thể đưa Vu Nhậm Hi ra công lý thì sẽ đập đầu chết ở Vu phủ.”
Đôi mắt của Hàn Giang Nguyệt chợt lóe sáng, hắn nhìn về phía Cẩm Thư đối diện đang ung dung bình tĩnh phe phẩy chiếc quạt giấy, rồi nói “Ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Cẩm Thư cười lộ vẻ phong lưu, cầm cây quạt nâng cằm của Hàn Giang Nguyệt lên với bộ dạng đùa giỡn rồi cười ngả ngớn.”Không phải Vương gia đã nghĩ ra rồi sao?”
Hàn Giang Nguyệt hất cái quạt của hắn ra và ghét bỏ nói: “Cút, cả ngày cả đêm đùa giỡn với nữ nhân thì thôi, bây giờ còn dám động tay động chân với bản vương sao? Ngươi muốn chết thì cứ việc nói thẳng là được, không cần phải quanh co mà đâm đầu vào chỗ chết như vậy.”
Trên mặt Cẩm Thư hoàn toàn không tức giận mà ngược lại cười càng thêm phong lưu không kìm chế được: “Ái chà, Vương gia ghen rồi sao? Ai bảo Vương gia lớn lên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhi, muốn trách thì trách lão Vương gia và Vương phi sinh ra một yêu nghiệt hại nước hại dân như ngươi, nếu như ta là một nữ tử, ta đã sớm ngủ với ngươi rồi.”
Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi có dám nói thêm một câu nữa không?”
Đang nói chuyện quan trọng mà dám nói đông nói tây với hắn thì đúng là đâm đầu vào chỗ chết. Tuy nhiên, lời người nói cũng là lời nói thật, có đôi khi hắn cũng tự hỏi lương tâm của mình, tại sao hắn xinh đẹp và tuấn tú như vậy mà Vi Nhi nhà hắn lại vẫn không muốn ngủ với hắn chứ?
Cẩm Thư nhìn thấy ánh mắt sáng ngời như lưỡi đao của hắn thì cảm thấy da đầu tê dại mà ho khan một cái, rồi nghiêm mặt nói: “Chuyện này đã chứng minh, bởi vì hai nam nhân đều thích Từ Thái Vi thiên kim của nhà Ngự Sử, hai nam nhân tranh giành tình nhân mới xảy ra tranh chấp, Vu nhị công tử trong lúc nóng giận đã giết Chu Đình Thâm. Nhưng hiếm thấy có người biết, thật ra Vu Nhậm Hi chọn trúng chính là tiểu thư Diệp Hề Tương của phủ Ninh Quốc Công, cho nên căn bản không có khả năng ra tay độc ác vì Từ Thái Vi tiểu thư.”
Cẩm Thư dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Theo thuộc hạ thấy, chuyện này cũng không đơn giản như những gì bề ngoài ta thấy được, trong đám hỏi giữa Chu gia và Vu gia lại xảy ra tai nạn chết người thì cuộc hôn nhân này đã không ổn rồi, hơn nữa cuộc hôn nhân này còn là do Hoàng hậu nương nương ở phía sau mai mối, không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt của hoàng hậu. Đi sâu hơn chính là có người không muốn để cho đám hỏi của Chu gia và Vũ gia được diễn ra, về hai phương diện đều phù hợp với tam hoàng tử đang chờ thời cơ trở lại, các đời võ tướng của phủ Trấn Quốc Công mặc dù thua Vương gia có quyền thế khuynh thiên, nhưng cũng là Phiêu Kị đại tướng quân có công lao hàng đầu trong chuyện trấn thủ Tây Cương. Cho nên phía sau chuyện này hwarn có rất nhiều thế lực, ai cũng có thể, chỉ có tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử cả ngày lưu luyến bụi hoa là không có khả năng.”
Màu mắt của Hàn Giang Nguyệt sẫm lại: “Ý của ngươi là trong chuyện này, thái tử có khả năng, hoàng thượng cũng có khả năng, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Cửu U cũng có khả năng làm sao?”
Cẩm Thư cười với vẻ cao thâm khó dò: “Không phải Vương gia đã sớm đoán được rồi sao? Chỉ là Vương gia không thể tin được người duy nhất còn sống sót kia mà thôi...”
Hai mắt Hàn Giang Nguyệt trợn tròn và lộ ra sự giãy dụa cùng do dự: “Chẳng lẽ lại thật sự chính là nàng sao?”
Cẩm Thư lại lắc cái quạt và cười nói: “Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng thì ai cũng sẽ bị tình nghi!”
Trong mắt Hàn Giang Nguyệt lóe lên ánh sáng lạnh: “Nếu như chuyện này thật sự là do nàng gây ra, thì việc kéo Vu Nhậm Hi xuống nước lại có mục đích gì?”
“Vương gia, ngài thử nghĩ xem, nếu như ngài bị người đổ oan giết người thì Vi Nhi ngươi yêu thương có thờ ơ lạnh nhạt cũng không để ý tới ngươi thì ngươi còn có thể kiên quyết yêu nàng được như vậy sao? Ngược lại, một nữ tử khác yêu ngươi, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ngươi bảo đảm sẽ không động lòng sao?”
“Ngươi nói nàng muốn chính là lòng người? Một mũi tên trúng không hai chim sao?”
“Vương gia, ngay cả thuộc hạ cũng không thể có tâm tư tính toán được bằng nàng thì ngài làm sao có thể hiểu được.”
“Ý của ngươi là bản vương ngu xuẩn hơn ngươi sao?”
“A... A... Vương gia, thuộc hạ không nói vậy, vì sao ngài lại đánh ta?”
Phủ Thái Sư, trên chiếc giường ấm áp trong Thính Vũ Hiên, Vu Thức Vy yếu ớt tỉnh lại thì thấy ba người Điểm Thúy Hàm Yên và Tiểu Ninh đang bảo vệ ở bên cạnh nàng, vừa nhìn thấy nàng tỉnh lại thì bọn họ vui mừng gọi: “Tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi.”
Vu Thức Vy thấy đau đầu nên đỡ trán và ngồi dậy, vừa liếc mắt nhìn bên ngoài thấy trời đã tối đen thì sắc mặt lập tức trầm xuống: “Bây giờ là giờ Thân rồi sao?”
Hàm Yên hạ thấp người chào và nói: “Vâng tiểu thư, bây giờ đã là giờ Thân, ngài có đói bụng không? Nô tỳ đã làm mấy món ngài thích ăn, vẫn giữ ấm ở trên bếp.”
“Không cần vội, phía bên Hình bộ đã có tin tức gì chưa?”
Tiểu Ninh đáp lại: “Hồi bẩm tiểu thư, người của chúng ta truyền tin tức tới nói tội danh của nhị công tử... nhị công tử đã thay đổi, không còn là giết người vì tình nữa, mà là... mà là tư thông...”
“Tư thông?” Sắc mặt Vu Thức Vy đột nhiên biến đổi: “Sao lại nói là tư thông?”
Tiểu Ninh khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch và vội vàng nói hết lời: “Hồi bẩm tiểu thư, gã sai vặt của Chu Đình Thâm nói là bởi vì Chu công tử phát hiện ra nhị công tử và Diệp Hề Tương tiểu thư lén hẹn hò nên Chu công tử tức giận trách nhị công tử bắt cá hai tay đã ra tay, nhị công tử trong lúc nóng giận giết chết Chu công tử, hơn nữa... hơn nữa Hình bộ tìm được hà bao của Diệp Hề Tương tiểu thư trên thân nhị công tử...”
Cái gì?
Sắc mặt của Vu Thức Vy trầm xuống, thoáng cái nàng nhớ tới buổi trưa mình đã nhìn thấy hà bao của Diệp Hề Tương ở chỗ Vu Nhậm Hi nên trong lòng lập tức hiểu ra, hóa ra cái hà bao kia phát huy tác dụng vào lúc này, làm rối loạn bố cục nàng đã bày ra và muốn kéo cả Diệp Hề Tương xuống nước.
Vu Thức Vy đánh mạnh một quyền vào trên bàn, vẻ mặt thâm trầm liếc mắt nhìn Hàm Yên: “Ngươi đi lấy bình sứ màu đỏ trong hòm thuốc của ta và đưa đến quý phủ của Trương đại nhân Hình bộ, nói cho hắn biết thuốc này có thể trị bệnh ngốc, trong vòng ba tháng thì nhất định sẽ chữa được bệnh, mặt khác lại nói cho hắn biết, chuyện của Vu Nhậm Hi sẽ có hoàng thượng làm chủ, bảo hắn không cần phải nghe theo bất kỳ kẻ nào cả.”
Hàm Yên không dám làm chậm trễ, vội vàng cầm thuốc và đi ra ngoài cửa.
Điểm Thúy không hiểu hỏi lại hỏi: “Tiểu thư, tại sao phải đưa tới đó vậy? Chúng ta không phải nên đưa chút bạc hối lộ sao?”
Vu Thức Vy bất đắc dĩ nhìn nàng nói: “Đưa bạc, ngươi muốn tiểu thư nhà ngươi có tội danh hối lộ sao? Trương đại nhân là người nắm quyền trong Hình bộ, bạc thu tới cũng đủ mỏi tay rồi, có lẽ cũng bởi vì như vậy nên hắn mới gặp báo ứng đến trên người nhi tử của mình, hắn đã già rồi mới chỉ có một đứa con trai ngốc, bây giờ đã sáu tuổi lại không hiểu gì giống như đứa trẻ mới sinh, ngươi nói xem, so với bạc thì cái nào có thể khiến cho hắn động tâm hơn hả?”
Điểm Thúy gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy, tiểu thư thật đúng là cao minh.”
Vu Thức Vy cười tự giễu, cao minh gì chứ, mình chẳng qua sống hơn người ta một kiếp nên cũng biết nhiều hơn người khác một chút thôi. Nếu như thật sự cao minh thì lần này đã không bị người khác chặn ngang một chân, cố gắng gây rối loạn bố cục đã bày ra. Người này là ai? Thượng Quan Diệp? Hoàng thượng? Thái tử? Hay là hắn?
Bỗng nhiên, Vu Thức Vy nói vọng ra ngoài: “ Trường Phong, ngươi vào đây.”
Vệ Trường Phong vén rèm đi đến và chắp tay nói: “Tiểu thư có gì phân phó ạ?”
“Ngươi đi điều tra xem lúc đầu có còn người nào khả nghi đi qua Tiên Khách Lâu không?”
“Vâng tiểu thư.”
Vệ Trường Phong đi rồi, Vu Thức Vy lại căn dặn Tiểu Ninh: “Đi giấu Thẩm Thị đã giết Chu Đình Thâm đi, đừng để cho người ta tìm được.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đi làm ngay.”
Trong phòng chỉ còn Vu Thức Vy và Điểm Thúy, lúc này Điểm Thúy mới nhớ tới một chuyện càng làm cho người ta đau đầu hơn: “Tiểu thư, lúc này lại có một chuyện rất tệ, Chu lão phu nhân Chu gia lại ở quý phủ chúng ta nói không đưa nhị công tử đưa ra công lý thì sẽ đập đầu chết ở Vu phủ của chúng ta, lão gia khuyên bảo nhiều lần vẫn không có kết quả, bây giờ nàng vẫn còn ở trong quý phủ.”
Ánh mắt Vu Thức Vy chợt lạnh: “Để cho nàng ăn ngon, uống ngon là được, không cần để ý tới nàng ta.”
“Vâng tiểu thư.”
Trong hoàng cung, trong Cảnh Hiên Điện vẫn đèn đuốc sáng trưng, Lục An quỳ gối ở trước mặt của hoàng đế và run rẩy nói: “Hoàng... Hoàng thượng, Vu nhị công tử... Vu nhị công tử bị tố cáo ngược là tư thông, tư thông với Diệp Hề Tương tiểu thư, vì bị Chu công tử bắt gặp nên mới giết chết.”
“Cái gì?”
Hoàng Đế Nhất nổi giận vỗ bàn, đứng dậy và nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, Hình bộ tìm được hà bao của Diệp tiểu thư ở trên người Vu nhị công tử nên nhận định là hắn có… tư tình với Diệp tiểu thư, Chu công tử yêu mến Từ Thái Vi tiểu thư của nhà Ngự Sử, Từ Thái Vi tiểu thư chung tình với Vu nhị công tử nên Chu công tử tức giận vì hồng nhan mà tìm Vu Nhậm Hi tính sổ, lại không ngờ bị giết chết...”
Ánh mắt hoàng thượng chợt trở nên lạnh lùng và phẫn nộ quát: “Là ai dám kéo Hề Tương xuống nước, điều tra, điều tra cho trẫm...”
“Nô tài... nô tài tuân mệnh.” Lục An khiếp sợ đến mức lảo đảo chạy ra ngoài, mãi đến khi ra khỏi Cảnh Hiên Điện thì hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm và ngửa mặt đau đầu một hồi, đây rốt cuộc... rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào chứ? Rốt cuộc là ai đang nhúng tay chuyện này? Chuyện đúng là càng lúc càng phức tạp...