Phủ Đoan vương.
Trên bàn cờ, các đường ngang dọc đan xen nhau, chém giết rất kịch liệt, quân trắng cẩn thận mỗi một bước đi, quân cờ đen bại lui liên tục.
Cuối cùng, Thượng Quan Diệp ném quân cờ đen sang một bên, nói chân thành: “Bổn vương thua rồi.”
Đông Phương Hoàn cười, trong mắt là một vẻ cơ trí: “Vương gia, nhân sinh như cờ, rõ ràng còn đường đi, lại cố tình nhận thua, chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao?”
Nói rồi, hắn gắp quân cờ mà Thượng Quan Diệp vừa quăng đi, đặt vào bước cuối cùng trên bàn cờ, chỉ chớp mắt, tình thế thay đổi nhanh chóng, khởi tử hồi sinh!
Thượng Quan Diệp nhìn Đông Phương Hoàn bằng ánh mắt chấn kinh và khâm phục: “Tuyệt, đúng là tuyệt!”
Đông Phương Hoàn nói thâm thuý: “Vương gia, ngươi đã ấn giấu nhiều năm như vậy, những gì nên làm đều đã làm, là lúc nên lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình rồi….”
Môi mỏng của Thượng Quan Diệp nhếch lên lạnh lùng, trong mắt là nét quỷ bí: “Đúng vậy, cuối cùng cũng là lúc rồi.”
Dứt lời, hắn nhìn sang Đông Phương Hoàn: “Đông Phương huynh, chuyện năm mươi vạn đại quân mất tích, huynh thấy thế nào?”
Đông Phương Hoàn dùng đầu ngón tay vuốt quân cờ trắng, bộ dạng tiên phong đạo cốt: “Thiên cơ bất khả lộ, vương gia chỉ cần mượn cơ hội này thay đổi tình thế, ta nguyện mưu tính năm mươi vạn đại quân cho vương gia!”
Ánh mắt Thượng Quan Diệp sáng lên, đang định nói gì đó, Đông Phương Hoàn lại nhắc nhở: “Chỉ cần vương gia đừng quên chuyện ta đã nói, nếu muốn giành được ngôi vị hoàng đế, nhất định phải giết Vu Thức Vy! Nghe nói hôm qua nàng ta tới phủ Ninh quốc công trước, sau đó mới tới thiên lao, tiếp đó Diệp Lâm Đào của phủ Ninh quốc công liền tới hoàng cung, rồi tuyên bố với bên ngoài là bí mật triệu Hàn Giang Nguyệt vào kinh. Vương gia, Hàn Giang Nguyệt có thể ra khỏi lao một cách thuận lợi như thế, ngươi cho rằng là công của ai?”
“Huynh nói là Vu Thức Vy?”
“Ninh quốc công là trưởng bối đức cao vọng trọng, nàng ta có thể đi tìm Ninh quốc công ngay lập tức, chứng minh mưu lược tâm kế như sấm chớp, nếu không trừ bỏ, sẽ có ngày nàng ta trở thành chướng ngại vật trên con đường đế nghiệp của vương gia!”
Thượng Quan Diệp gật đầu, trong đầu hắn hiện lên một gương mặt xinh đẹp bình tĩnh, đã nhiều ngày không gặp rồi, nàng sống thế nào?
Nguyệt Xạ Cư ở Thành Tây.
Vu Thức Vy nhìn đám hạ nhân đang bận rộn, ánh mắt nàng mơ hồ, suy nghĩ bay xa. Tiểu Ninh đứng bên cạnh vừa lau chùi bàn trang điểm vừa nói: “Tiểu thư, chúng ta đang ở Hải Thiên Viên khá tốt mà, sao đột nhiên lại chuyển tới Xạ Nguyệt Cư?”
Vu Thức Vy quay đầu lại, cong môi nói: “Hải Thiên Viên là nơi ở của thất phẩm thái y Vệ Thì Ngộ, công công trong cung đều biết. Nếu tin này truyền ra, Vu Thức Vy, Vệ Thì Ngộ, chẳng phải sẽ bị phát hiện sao? Ngộ nhỡ hoàng đế phán ta tội khi quân, sao mà ta gánh nổi?”
Tiểu Ninh quên mất chuyện này, ngượng ngùng cười: “Là nô tỳ sơ sẩy.”
Còn đang nói chuyện, Hàm Yên vội chạy vào từ bên ngoài, sắc mặt nàng ấy phức tạp, muốn nói lại thôi: “Tiểu thư..”
Vu Thức Vy nhìn bộ dáng không mấy vui vẻ cùng nàng ấy, nàng nghiêng đầu rồi cười nhẹ: “Có phải Thượng Quan Cửu U không bị phán tội không?”
Tiểu Ninh gật mạnh đầu, tức giận nói: “Đúng vậy, tức quá, sau buổi triều ngày hôm nay, hoàng thượng tuyên Thượng Quan Cửu U vào cung, kết quả Thượng Quan Cửu U dẫn toàn bộ hạ nhân của vương phủ tới làm chứng A Mông chưa từng ra khỏi cửa, hoàng thượng chỉ đành bất đắc dĩ phái thiết diện phi ưng của hình bộ là Lý bộ đầu dẫn người tới Nam Cương để điều tra việc này.” Trong mắt Vu Thức Vy không có chút gì là bất ngờ, nếu có thể lật đổ Thượng Quan Cửu U một cách dễ dàng như thế, vậy thì cũng không phải Thượng Quan Cửu U, không xứng trở thành đối thủ của nàng.
“Liên lạc với ngươi của chúng ta, liên hiệp lại bẩm tấu với hoàng đế nghiêm trị Thượng Quan Cửu U! Sau đó tản ra tin tức Thượng Quan Cửu U muốn tạo phản trong kinh thành…”
“Vâng, tiểu thư, nhưng mà… Nô tỳ có một chuyện quan trọng khác muốn nói cho người, liên quan tới Đoan vương Thượng Quan Diệp!”
“Thượng Quan Diệp?” Vu Thức Vy nhíu mày, gần đây nàng không rảnh bận tâm phủ Đoan vương, Thượng Quan Diệp lại bày trò gì rồi?
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Hàm Yên tỏ vẻ bực bội: “Tiểu thư, không biết tại sao hôm nay lại xôn xao chuyện Cô Lô ở Giang Nam bị lũ lụt, Thượng Quan Diệp tự nguyện xin lệnh đi chống lũ giúp vùng bị thiên tai!”
“Lũ lụt?” Vu Thức Vy đứng bật dậy, giật mình nhớ tới trong khoảng thời gian này ở kiếp trước, vùng Cô Lô bị lũ lụt, vì chống lũ cứu tế, Thượng Quan Diệp ngâm trong nước mấy ngày mấy đêm, bị nước lũ cuốn đi. Khi đó nàng đã là Đoan vương phi, vì tìm hắn, suốt mấy ngày mấy đêm nàng đều không ngủ, lần đó quả thực rất nguy hiểm. Cuối cùng Thượng Quan Diệp cứu vùng thiên tai thành công, nhận được sự kính yêu của bách tính, còn được phong là Đoan thân vương, trở thành thí sinh cho chức vị thái tử.
Đáng chết, gần đây vì đối phó với Thượng Quan Cửu U, nàng không nghĩ tới những cái khác, lại quên mất việc này. Không được, nàng không thể để cho Thượng Quan Diệp có cơ hội xoay chuyển tình thế!
“Phái ám vệ theo dõi hắn, nếu hắn bị nước lũ cuốn đi thì đánh gãy chân hắn, sau đó mang về đây cho ta, ta muốn đích thân xử lí hắn!”
“Vâng, tiểu thư!”
Sau khi Hàm Yên rời khỏi đó, Hải Đông Thanh Sơ Cửu của Vu Thức Vy đột nhiên bay về, mang theo một tờ giấy trên chân, nàng mở ra xem, thì ra cả nhà Phí ma ma đang trên đường trở lại…
“Tiểu Ninh, ta còn nhớ trước kia bên người đại phu nhân Đường Thị có một lão ma ma đắc lực tên là Lý ma ma, phái người tra xem bà ta ở đâu, dẫn về đây.”
“Tiểu thư, người tìm Lý ma ma làm gì?”
“Tất nhiên là có tác dụng.”
Buổi chiều, sau khi ăn trưa xong, Vu Thức Vy dẫn theo Điểm Thuý và Thải Trúc Thải Cúc ra ngoài. Nàng đã nói là sẽ dẫn Điểm Thuý ra ngoài chơi để hít thở không khí rồi.
Bây giờ là cuối thu, ngoại trừ hoa cúc và lá phong của Đào Hoa Nguyên là đang đẹp, cũng không còn nơi nào đi được nữa.
Xe ngựa chạy gần nửa canh giờ thì tới Đào Hoa Nguyên.
Trên mặt Vu Thức Vy mang theo một nụ cười tươi, nàng dịu dàng kéo tay Điểm Thuý, như dỗ trẻ con vậy: “Điểm Thuý, chúng ta chơi ở đây được không?”
Hai mắt Điểm Thuý nhìn vô hồn về phía trước, như không nghe được vậy, đờ đẫn bước theo chân nàng, Thải Trúc Thải Cúc lặng lẽ đi theo sau.
Sau khi vào vườn, Vu Thức Vy chỉ vào hoa cúc, nói chuyện dọc đường với Điểm Thuý, không cần biết nàng ấy có nghe được hay không. Sau khi đi hết vườn cúc, mấy người tới Phong Uyển, vừa bước vào liền gặp được người quen.
Thẩm Ly Hạ, Thấm Thuỷ công chúa và Vu Vinh Hoa!
Trên mặt Vu Vinh Hoa đeo khăn che mặt màu đỏ, kéo tay Thẩm Ly Hạ và Thấm Thuỷ công chúa, dáng vẻ như thân thiết lắm. Ngược lại, tận sâu trong đáy mắt của Thấm Thuỷ công chúa và Thẩm Ly Hạ là sự chán ghét không đếm hết được.
Vu Thức Vy nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng thấy Vu Thức Vy.
Ánh mắt Vu Vinh Hoa loé lên sát ý, sau đó thì thu lại, khoé môi dưới tấm khăn che mặt cong lên lạnh lùng, Vu Thức Vy, tiểu tiện nhân nhà người rốt cuộc cũng xuất hiện!
Nàng ta cười duyên, sau đó buông Thấm Thuỷ công chúa và Thẩm Ly Hạ ra, chạy tới trước mặt Vu Thức Vy, thân thiết khoác lấy cánh ta nàng, nói: “Muội muội, lâu rồi không gặp, mấy ngày nay muội đi đâu? Tỷ tìm muội khổ quá!”
Vu Thức Vy cười nhạt, trong mắt không có chán ghét, không có gì là bất thường, nàng nói hiền hoà như tỷ muội lâu ngày không gặp thật: “Thời gian này ra ngoài làm ăn, mời trở lại!”
Nêu nàng ta muốn chơi trò tâm kế, nàng sẽ chơi với nàng ta.
Sau khi nghe xong, Vu Vinh Hoa lại cười duyên: “Muội muội, loại chuyện như làm ăn phải bôn ba bên ngoài thế này đâu phải chuyện của nữ tử chúng ta? Muội muội còn trong khuê các, cứ ngoan ngoãn ở nhà thì tốt hơn. Nghe nói đứa con trai của vương gia cũng ở chỗ của muội, đúng là vất vả cho muội muội, còn chưa gả đã phải nuôi con trai!”
Mỗi câu mỗi chữ của nàng ta nhìn thì có vẻ như đang quan tâm Vu Thức Vy, nhưng thật ra là đang ngầm chế nhạo nàng!
Đúng là nực cười, tưởng rằng hai câu nói là có thể làm gì nàng sao?
“Cũng tàm tạm, ở trong nhà cũng chỉ thế thôi, không làm ăn buôn bán chút thì sao nuôi gia đình được.”
Thẩm Ly Hạ và Thấm Thuỷ công chúa nhìn hai người nói chuyện hoà bình như vậy, bọn họ kinh ngạc há hốc mồm. Vu Vinh Hoa hận nhất Vu Thức Vy, lại còn có thể giả vờ giả vịt được như vậy, còn kéo cánh tay nàng thân thiết như thế, đúng là quỷ dị.
Càng thêm quỷ dị là, Vu Thức Vy cũng giả vờ một cách bình tĩnh như thế, đúng là bội phục, bội phục.
Lúc này Vu Vinh Hoa làm bộ nhớ ra Thẩm Ly Hạ và Thấm Thuỷ công chúa, nàng ta chạy tới kéo tay bọn họ: “Vương phi nương nương, muội muội, hôm nay thời tiết tốt, hay là chúng ta tới nhà nhị muội muội chơi đi, dù sao vương gia cũng đi rồi, chúng ta không cần phải câu nệ như vậy.”
Nghe vậy, Thẩm Ly Hạ và Thấm Thuỷ công chúa đồng thời nhìn sang Vu Thức Vy, ánh mắt phức tạp, như thể đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
Vu Vinh Hoa cũng nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt sáng rực, cười nói: “Được không? Hay muội không đồng ý?”
Vu Thức Vy nhếch môi: “Sao lại thế chứ? Các ngươi đến, ta hoan nghênh còn không kịp. Thải Trúc, Thải Cúc, dẫn Điểm Thuý đi, chúng ta về Lạc Tuyết Hiên!”