Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44250
Cái gì?
Mọi người đều sửng sốt, nhận Vu Thức Vy làm cháu gái?
Sao… sao lại đột nhiên như vậy?
Diệp Võ luôn rất là người nghĩ gì nói nấy, nghĩ một hồi rồi hỏi: “Phụ thân, sao đột nhiên người lại muốn nhận tiểu nha đầu này làm cháu gái?”
Người ngồi đối diện với Vu Thức Vy, Diệp Hề Tương cũng rất khó hiểu: “Đúng thế, tổ phụ.”
Vu Vinh Nhược ngồi sát Diệp tam công tử cũng thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi ra ngoài.
Vu Thức Vy chỉ ngồi yên lặng, chờ đợi câu trả lời của Diệp Lâm Đào.
Diệp Lâm Đào vuốt chòm râu, liếc mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt ông dừng lại trên người Vu Thức Vy, cười hiền từ nói: “Là thế này, lão phu và Vy nha đầu này rất hợp ý nhau, nhưng Vu gia lại đã thất thế, nữ tử chưa lấy chồng lại một thân một mình ở bên ngoài, lão phu rất đau lòng, vì thế muốn nhận làm cháu gái.”
Dừng lại một chút, ông ấy lại khiêm tốn hỏi Vu Thức Vy, bộ dạng chân thành: “Thức Vy nha đầu, con có bằng lòng không? Nếu con đồng ý, vừa hay cũng có thể khiến phu nhân đang ốm đau của ta cũng được vui vẻ!”
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, tròng lòng đã hiểu rõ. Thì ra là như vậy, muốn nhận nàng làm cháu gái để lấy may. Nàng cũng biết phu nhân của Ninh quốc công ốm đau quanh năm, hơn nữa còn không trụ được trong đêm giao thừa năm vừa rồi.
Nhưng hình như ông ấy đã tìm nhầm người rồi.
“Quốc công đại nhân đã cất nhắc rồi, tiếc là dân nữ không thể đồng ý được, không phải dân nữ không biết điều, nhưng dân nữ phúc mỏng, hơn nữa bát tự mang sát, sinh vào ngày vu lan, sợ rằng sẽ còn phản tác dụng với lão phu nhân, như vậy thì không hay.”
Đại lão gia gật đầu, cho rằng Vu Thức Vy nói rất đúng. Không phải bọn họ có thành kiến gì với Vu Thức Vy, nhưng nàng lại sinh vào ngày vu lan, trời sinh ra đã mang sát, không phải là người thích hợp để xung hỉ, muốn xung hỉ cũng phải chọn người có bát tự cát tường, mà không phải nàng…
Diệp Văn cũng nói theo ý của Vu Thức Vy: “Phụ thân, Vu tiểu thư nói không phải không có lí, chúng ta đừng nên miễn cưỡng Vu tiểu thư thì hơn.”
Lục Thị, phu nhân của Diệp Văn cũng nói phụ họa: “Đúng vậy phụ thân, đừng miễn cưỡng thì hơn.”
Diệp Võ lại không ủng hộ những lời nói quỷ quái này, không chút câu nệ nói: “Mấy cái thứ bát tự này chẳng qua là những kẻ bịp bợm nói để lừa người thôi, mọi người cũng tin sao? Ta cảm thấy tiểu cô nương này nói chuyện rất hay, nếu mẫu thân thấy được đương nhiên sẽ rất vui mừng, mà đã vui lên, có khi bệnh sẽ tốt hơn một nửa. Ta cảm thấy thu làm nghĩa nữ cũng không tệ, nếu đại ca không đồng ý, vậy thì để ta, tiểu cô nương, gọi nghĩa phụ đi.”|
Phong cách hào sảng của ông khiến Vu Thức Vy cảm thấy buồn cười, nàng nói thành khẩn: “Đa tạ Diệp nhị thúc cất nhắc, nhưng tiểu nữ…”
“Ai… Thức Vy nha đầu, hiếm thấy Diệp nhị thúc ngươi cũng thích ngươi, mau bái nghĩa phụ đi, lạy nghĩa phụ rồi là có thể lạy tổ phụ ta đây.”
Diệp Hề Tương đã bưng một chén trà nóng đặt vào tay Vu Thức Vy: “Thức Vy, nhị thúc ta có hai nhi tử, nhưng không có nữ nhi, nhị thẩm vẫn luôn muốn có một nữ nhi, chắc chắn bà ấy sẽ rất thương ngươi.”
Phu nhân của Diệp Võ, Trương Thị là dòng dõi nhà tướng, cũng giống với phu quân Diệp Võ, là một người hào sảng, luôn nghe theo trượng phu, thấy Diệp Võ muốn có một cô con gái như vậy, bà cũng thấy áy náy vì không thể sinh cho ông một nữ nhi, bà vui mừng nói: “Đúng vậy, gọi nghĩa phụ, nghĩa mẫu…”
“Cái này… Dân nữ thật sự không thể…”
“Ai ya… đừng do dự nữa, nhanh lên, nếu không lạy ta sẽ tức giận đấy.” Diệp Võ tỏ vẻ rất quyết tâm.
Trong lúc cười nói, Trương Thị đã ấn Vu Thức Vy xuống mặt đất: “Lạy đi, lạy đi, ha ha, ta có nữ nhi rồi, lão gia, chúng ta có nữ nhi.”
“Đúng đúng, Diệp Võ ta có nữ nhi rồi, đại ca, đệ cũng là người có nữ nhi rồi, tài hoa không kém chút nào so với Hề Tương nhà huynh.”
Sắc mặt của Diệp Văn không được tốt lắm, nhưng thấy người nhà đều rất vui mừng, những lời định nói ra đành nghẹn ở trong cổ họng, nhưng trong lòng thì rất khó chịu.
Cứ như vậy, Vu Thức Vy bị ép lạy nghĩa phụ nghĩa mẫu, còn lạy tổ phụ tổ mẫu, cả gia đình vui mừng khấp khởi thu nhận Vu Thức Vy, hôm sau còn mời không ít quyền quý trong kinh thành tới ăn mừng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chuyện Vu Thức Vy thành tiểu thư chi thứ hai của phủ Ninh quốc công truyền khắp kinh thành, cuộc đời của nàng vốn đã bị người ta nói như muôn màu muôn vẻ, bây giờ lại như thêm mấy nét thần bí, nhưng có ai mà biết, nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ, không làm không được.
Hoàng cung.
Điện Kinh Hồng.
Như Mộng đứng sau Diệp tiệp dư, sắc mặt không có chút biểu cảm gì, nói: “Nương nương, quốc công đại nhân đã nhận Vu Thức Vy làm cháu gái.”
Bờ môi của Diệp tiệp dư cong lên lạnh lùng: “Bây giờ cả kinh thành đều biết phủ quốc công nhận Vu Thức Vy làm nghĩa nữ để xung hỉ cho mẫu thân ta, nếu giờ mà mẫu thân ta… Như Mộng, truyền tin cho Cửu U vương, bên này của ta đã hoàn thành, còn lại thì hắn tự xem rồi lo liệu.”
“Vâng, nương nương.”
Phủ nhiếp chính vương.
Khó khăn lắm Thượng Quan Cửu U mới thoát khỏi sự dây dưa của Trữ Tuyết công chúa. Sau đó hắn liền nhận được thư gửi từ trong cung tới, đọc xong nội dung bức thư, hắn cười âm lãnh, bóp nát bức thư thành bụi phấn, nói to ra ngoài cửa: “A Mông, nói cho nàng ấy biết, tới lúc rồi.”
“Vâng, chủ tử.”
“Đợi đã, Hàn Giang Nguyệt tới đâu rồi?”
“Bẩm chủ tử, trưa ngày mai Hàn Giang Nguyệt có thể sẽ tới kinh thành, chúng ta có cần…”
Ánh mắt của Thượng Quan Cửu U trầm xuống, nói trào phúng: “Không cần, cứ để hắn về, vừa hay nếm thử cảm giác mất mát là như thế nào.”
Thứ mà Thượng Quan Cửu U hắn không chiếm được, hắn thà rằng phá hủy, cũng sẽ không để người khác có được!”
“Vậy giờ thuộc hạ tới phủ Ninh quốc công.”
Sau khi A Mông đi, Thượng Quan Cửu U đánh nát bình hoa bằng sứ, ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia máu: “Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt, các người đừng có mơ được ở bên nhau.”
Xạ Nguyệt Cư.
Vu Thức Vy đang nhắm mắt ngâm mình trong thùng nước, hai ngày nay ứng đối với Diệp gia, thực sự khiến nàng phải mệt mỏi.
Điểm Thúy rải cánh hoa vào trong thùng nước, nói: “Tiểu thư, nô tỳ vẫn còn chưa tin được, chỉ với hai ngày ngắn ngủi, người liền biến thành đại tiểu thư chi thứ hai của phủ Ninh quốc công.”
Không chỉ là nàng ấy, Hàm Yêm cũng thấy rất đột ngột: “Tiểu thư, sao nô tỳ cứ cảm thấy chuyện này có chút… có chút…”
“Có chút kì lạ, không kịp chuẩn bị gì có đúng không?” Vu Thức Vy bỗng nói.
Hàm Yêm nhanh chóng gật đầu: “Đúng đúng đúng, điều nô tỳ muốn nói chính là cái này, tiểu thư, người đã nói vậy nghĩa là cũng nghĩ tới rồi đúng không?”
“Ta chỉ cảm thấy kì lạ, nhưng lại không nghĩ ra được mục đích đằng sau chuyện này. Theo lí mà nói, Ninh quốc công phải hận ta mới đúng, con gái út của hắn bị phế chức hoàng hậu, mặc dù là lỗi của bà ta, nhưng rốt cuộc vẫn là do ta tố giác, người bình thường đều có lòng thiên vị, ông ấy không nên nhận ta làm cháu gái mới đúng. Đương nhiên, Ninh quốc công là thầy của hoàng đế, có thể dạy bảo hoàng đế, tất nhiên không thể dùng ánh mắt của người thường để xem xét, cũng có thể ông ấy chỉ đơn giản là muốn nhận ta làm nghĩa nữ mà thôi. Nhưng trên đời này, có mấy người là đơn giản?”
Hàm Yêm gật đầu: “Vậy nên tiểu thư, chúng ta vẫn nên cẩn thận, không thể chuyển tới ở trong phủ Ninh quốc công được, ở nơi này tốt hơn.”
Vu Thức Vy mở mắt, ánh mắt không buồn không vui, sâu như đáy giếng: “Khó khăn lắm mới thoát khỏi những sự đấu đá kia, tuyệt đối ta sẽ không để mình rơi vào trong đó một lần nữa.”
Giọng nói còn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên giọng nói lo lắng của Tiểu Ninh: “Tiểu thư, người của phủ Ninh quốc công tới, muốn để tiểu thư tới phủ một chuyến, nói là có chuyện quan trọng.”
Đáy mắt của Vu Thức Vy hiện lên sự mệt mỏi, bất đắc dĩ nói với Hàm Yêm và Điểm Thúy: “Thay quần áo cho ta.”
Vì để tiết kiệm thời gian, Vu Thức Vy không ngồi xe ngựa, mà cưỡi Phi Vân tới phủ Ninh quốc công.
Sau khi vào phủ, có người dẫn nàng tới chỗ ở của lão phu nhân Phùng Thị, còn chưa lại gần đã nghe được tiếng ho khan và một thanh âm nức nở: “Mẫu thân, mẫu thân…”
Ánh mắt Vu Thức Vy trầm xuống, trong lòng có dự cảm xấu, nàng vén rèm bước vào.
“Nghĩa phụ, tổ phụ, tổ mẫu thể nào rồi?”
Mọi người nghe được giọng nói nhẹ nhàng như gió ấy thì đều quay đầu lại, thấy là Vu Thức Vy, ai nấy đều nhường ra một con đường.
Vu Thức Vy bước tới gần giường, Phùng Thị đang dựa vào ngực Diệp Lâm Đào, bởi vì ho quá mức kịch liệt mà sắc mặt đỏ bừng, như có thể chảy cả máu ra.
Đôi mắt Diệp Lâm Đào ngấn lệ, như đột nhiên già đi mười mấy tuổi, nghẹn ngào nói với Vu Thức Vy: “Thức Vy nha đầu, tổ mẫu con e là không qua được tối nay..”
Ông ấy vừa dứt lời, mọi người đều khóc lên.
Vu Thức Vy nhắm mắt, không khỏi quay đầu nói: “Mọi người khóc cái gì? Tổ mẫu vần còn trên thế gian!”
Nói rồi nàng liền ngồi xuống, cầm tay Phùng Thị rồi bắt mạch cho bà ấy, ánh mắt vốn dĩ sáng ngời đột nhiên trở nên ảm đạm, đèn đã cạn dầu, không thể xoay chuyển!
Thực sự bà ấy nguy rồi…
Sao lại như vậy?
Hôm trước nàng mới bắt mạch cho bà ấy, mặc dù đã có dấu hiệu của cái chết, nhưng chắc chắn không nhanh như vậy, có thuốc của nàng kéo dài, ít nhất có thể trụ tới năm sau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK