Mọi người xung quanh sau khi nghe thấy tiếng của Vu Thức Vy, đều đưa mắt nhìn qua, biểu lộ ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn qua Vu Vinh Hoa sắc mặt không được tốt, trong lòng nghĩ có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Vu Vinh Hoa trách tội muội muội chiếm ánh hào quang của mình hay sao?
Vu Vinh Hoa nghe Vu Thức Vy nói chuyện bịa đặt, cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng nhiều nhất vẫn là tức giận, nói nhỏ: “Vu Thức Vy, ngươi nói bậy cái gì?”
Vu Thức Vy càng tỏ vẻ hoảng sợ, tay còn lại cũng nắm lấy vai của Vu Thức Vy, vội vàng nói: “Đại tỷ, Thức Vy thật sự không cố ý chiếm ánh hào quang của tỷ đâu, thật sự không phải mà, tỷ hãy nghe muội giải thích.”
Nàng vừa nắm lấy vừa ở góc khuất mà mọi người không nhìn thấy dùng một cây kim bạc đâm vào vai của Vu Vinh Hoa, cây kim này đâm thẳng xuống làm cho Vu Vinh Hoa cảm thấy đau nhói, theo bản năng không suy nghĩ đẩy Vu Thức Vy ra, đồng thời tức giận nói: “Ngươi bỏ ta ra.”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh chỉ thấy sau khi Vu Thức Vy bị đẩy ra ngã nhào, nhanh như chớp đụng vào bàn tiệc ở sau lưng, “Bang” một tiếng sau gáy đụng vào góc bàn, sắc mặt Vu Thức Vy liền thay đổi, đau đớn quằn quại một chỗ, khổ sở phát ra tiếng, “A... Trưởng tỷ, đau quá.”
Vu Thức Hoa sợ đến nỗi ngây người, cô ta không ngờ cú đẩy này lại đẩy Vu Thức Vy ngã nhào như vậy, còn đụng phải bàn, nhất thời ngây ra nói không nên lời.
Yến tiệc vốn dĩ đang yên lành liền bỗng nhiên xáo động, thiên kim và phu nhân các gia môn bị dọa đến sắc mặt trắng bệt, ở gần nhất là thiên kim Từ Thái Vi của Ngự Sử gia đã cúi xuống, nâng lấy Vu Thức Vy, lo lắng hỏi: “Vu nhị tiểu thư, người có sao không?”
“Nào, mau đứng dậy.” Cháu của Ninh quốc công Diệp Hề Tương cũng đi đến bên Vu Thức Vy, cùng Từ Thái Vi dìu Vu Thức Vy đứng dậy.
Vu Thức Vy miễn cưỡng nặn một nụ cười, tay để ở sau gáy cũng rút về phía trước, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay nóng lên, liền đưa tay lên nhìn, nhất thời hoang mang lo sợ, “Máu...”
“A” Chảy máu rồi. Từ Thái Vi bị dọa đến nỗi hét lên một tiếng, khiến cho ánh mắt mọi người đều đổ dồn về họ.
Ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt từ lúc Vu Thức Vy đi xuống vẫn luôn đi theo nàng, nhìn thấy nàng ngã xuống đã không kìm được muốn đi dìu nàng, nhìn thấy Từ Thái Vi dìu nàng đứng dậy mới cảm thấy nhẹ nhõm, bây giờ lại đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Từ Thái Vi, trong lòng lại thấp thỏm lo âu.
Nhưng Thượng Quan Cửu U lại cảm thấy thú vị nhìn Vu Thức Vy, vừa rồi Vu Thức Vy đâm cây kim đó vào người Vu Vinh Hoa người khác không thể nhìn thấy, nhưng ở vị trí của hắn thì có thể nhìn thấy, hơn nữa cú đẩy vừa rồi của Vu Vinh Hoa không đủ mạnh để nàng có thể đụng vào góc bàn được, rõ ràng là nàng đang làm bộ, thú vị, quả thực rất thú vị!
Thượng Quan Diệp và mấy vị hoàng tử ngồi phía trước đều nhìn về phía đang hỗn loạn đó, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Bên này, Diệp Hề Tương sau khi nhìn thấy bàn tay đầy máu của Vu Thức Vy, sắc mặt trầm xuống, không kìm được tức giận nhìn Vu Vinh Hoa, trách móc nói: “ Vu đại tiểu thư, Vu nhị tiểu thư biểu diễn kỹ nghệ là thánh ý, tại sao lại có thể chiếm ánh hào quang của cô chứ? Cô thâm độc như vậy sao, đẩy người khác đến vỡ đầu chảy máu?”
Từ Thái Vi cũng không nhịn được bất bình nói: “Đúng vậy, nói cái gì mà tài hoa của muội muội là sự hãnh diện của bản thân, rõ ràng là nói cho dễ nghe, thật sự là trong lòng không thể nào chịu đựng được Vu nhị tiểu thư xuất chúng hơn mình.”
Diệp Hề Tương lại nói tiếp: “Thật đúng là kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kỳ trung mà.”
Hai người một người đàn một người hát, mấy câu nói đã khiến cho Vu Vinh Hoa sứt đầu mẻ trán, hành vi ác độc. Thường ngày bọn họ chịu không ít sự xem thường của Vu Vinh Hoa, Vu Vinh Hoa cậy mình xuất thân cao quý, lại có quý phi nương nương chống lưng, vẫn luôn xem thường những thiên kim như họ, không ít lần cho họ chịu đựng ủy khuất, hôm nay coi như là đã nhặt được cơ hội rồi.
Vu Thức Vy âm thầm cười nhạt trong lòng, nàng biết rõ hai người này sẽ không để nàng thất vọng. Sống nhiều hơn một kiếp, nên nàng biết rõ bất hòa giữa hai người họ và Vu Vinh Hoa, cũng bất mãn với dáng vẻ làm bộ thanh cao của Vu Vinh Hoa, cho nên nắm được thóp cô ta liền tàn nhẫn đạp một cái. Hôm nay Vu Vinh Hoa muốn trở mình lấy lại danh dự tốt đẹp của mình, nàng cứ thích đợi đến sau khi cô ta đã lấy lại danh dự, mới khiến cô ta lần nữa rơi vào địa ngục sâu thẳm, để cô ta nếm thử mùi vị đau khổ khi bị người khác hiểu lầm nhưng không có cách nào để giải thích.
Sau khi Vu Vinh Hoa nghe những lời nói chỉ trích như kim đâm vào mình của Diệp Hề Tương và Từ Thái Vi, tức đến nỗi lông màu dựng đứng, phản bác nói: ‘Diệp Hề Tương, Từ Thái Vi, các người đừng có nói bậy, ta vốn dĩ không có đẩy cô ta, là do cô ta tự ngã.”
Từ Thái Huyên cười khinh bỉ: “Ý của ngươi là tất cả chúng ta đều bị mù hay sao? Rõ ràng ngươi đã đẩy Vu nhị tiểu thư, nên cô ta mới ngã, chúng ta đều nhìn thấy rất rõ ràng.”
Vu Vinh Hoa nghe vậy, càng thêm tức giận, chĩa mũi nhọn về phía Vu Thức Vy, sắc mặt hung hăn hỏi: “Vu Thức Vy, ngươi nói đi, ta có đẩy ngươi không?”
Vu Thức Vy lập tức run lên, sau đó gượng cười, nói với Từ Thái Vi: “Từ tỷ tỷ, trưởng tỷ...trưởng tỷ không có đẩy ta, là ta... là ta không cẩn thận...”
Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ, sắc mặt cũng tỏ vẻ lo sợ, khiến người khác cho rằng nàng đang lo sợ Vu Vinh Hoa, cho nên mới không dám nói thật.
Diệp Hề Tương ở bên cạnh ngắt lời nàng, không hề lo sợ nhìn Vu Vinh Hoa, “Sao thế? Vu Vinh Hoa, trước mặt mọi người ngươi còn muốn ăn tươi nuốt sống Thức Vy sao? Đừng quên nơi đây là cung yến, nếu ngươi dám hỗn xược như vậy, ta nhất định sẽ bẩm báo thánh thượng.”
Vừa nói, đại phu nhân Đường Thị nhanh chóng đi tới, sắc mặt nặng nề, thấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vu Vinh Hoa vừa nhìn thấy mẫu thân đi tới, nhất thời có thêm dũng khí, muốn giải thích lúc nãy là do Vu Thức Vy ăn nói ngông cuồng trước mặt cô ta muốn hãm hại cô ta, nhưng lại bị Diệp Hề Tương tranh giành nói trước.
Chỉ nghe thấy giọng nói bất bình của Diệp Hề Tương: “Vu phu nhân, Vu đại tiểu thư vì đố kỵ Vu nhị tiểu thư biểu diễn tài nghệ chiếm hết ánh hào quang của mình, nên mới nhất thời tức giận đẩy ngã Thức Vy, làm Thức Vy sứt đầu chảy máu.”
Vừa nói cô ta vừa giơ tay của Vu Thức Vy lên, để mọi người đều nhìn rõ lời cô ta nói có thật hay không.
Vu Thức Vy tỏ ra vẻ lo sợ, vội vàng rút tay của mình lại, nhỏ giọng nói: “Diệp tiểu thư cô...cô đừng nói nữa, trưởng tỷ... không có đẩy con, là do con không cẩn thận.”
Thần sắc cẩn trọng của Vu Thức Vy, nói ra những lời này càng giống như cố tình bao biện Vu Vinh Hoa, hơn nữa vừa rồi Vu Vinh Hoa đẩy nàng họ đều tận mắt nhìn thấy, tiểu thư Diệp gia quả thực không nói bậy. Lúc này ánh mắt nhìn Vu Vinh Hoa của những danh môn quý nữ và phu nhân xung quanh đều đã thay đổi, lại nghĩ đến chuyện Pháp Hoa Tự ngày hôm đó, không kìm được cảm giác khinh bỉ, bắt đầu xì xào trao đổi với nhau.
“Không ngờ cô ta lại là loại người như vậy.”
“Đúng vậy, làm cho thứ muội sợ đến nỗi ngay cả một câu nói thật không không dám nói ra, còn giúp cô ta giải vây nữa.”
“Còn nói cái gì mà vì thứ nữ cảm thấy hãnh diện, hóa ra chỉ là diễn cho chúng ta xem mà thôi.”
“Đúng là bên trong khác xa bên ngoài, lòng dạ hẹp hòi.”
Đường Thị nghe thấy tiếng xì xào của mọi người xung quanh, sắc mặt càng trở nên khó coi, nhưng vẫn duy trì một mặt đoan trang tươi cười thường thấy, “Chư vị nhất định là đã hiểu lầm, Hoa Nhi chỉ là bất cẩn mà thôi, con nói có đúng không Hoa Nhi?”
Lúc này Vu Vinh Hoa đang vô cùng tức giận, sau khi nghe thấy lời của Đường Thị thì có chút kinh ngạc, lo sợ sẽ lại làm mất đi hình tượng, liền thả lỏng nói là do mình bất cẩn, nhưng trước lúc mở miệng đã bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Vu Thức Vy, ngọn lửa tức giận nay lại thêm bùng cháy nhảy cẫng lên, tức giận nói: “Vu Thức Vy, ngươi có dám thừa nhận những chuyện mình đã làm hay không? Rõ ràng là ngươi đang hãm hại ta.”
Sau khi nghe xong cơ thể Vu Thức Vy khẽ đong đưa, vội vàng thoát khỏi bàn tay của Từ Thái Vi, xông đến bên cạnh Vu Vinh Hoa, nắm lấy cánh tay cô ta vội vã đáp: “Phải, phải...là do muội hãm hại, trưởng tỷ đừng tức giận, là Thức Vy hãm hại tỷ.”
Vu Vinh Hoa nghe thấy nàng nói lời thật, cười lạnh một tiếng, oán hận vung tay nàng ra khỏi cánh tay của cô ta, phất phất ống tay áo một cách khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Ngươi biết thừa nhận là tốt.”
Nhưng khi ngước mắt lên lại nhìn thấy thần sắc rõ ràng không dám tin của mọi người, nhất thời ngây người, “Sao thế? các người đều không tin, rõ ràng là cô ta đang hãm hại ta, các người cư nhiên lại không tin ư?”
Mấy người này bị làm sao vậy? Hung thủ thật sự đã nhận tội mà cũng không tin!
Lúc này, hoàng đế và thái hậu đã quan sát từ đầu đến cuối không kìm được nữa, hoàng thượng thấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vu Vinh Hoa giật mình, trong ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, dự định sẽ là người nói trước, chuẩn bị vạch trần tội của Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy sao lại không biết ý đồ của cô ta chứ, bước nhanh hơn cô ta một bước đến giữa điện quỳ xuống nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, không có xảy ra chuyện gì cả, là thần nữ ngu xuẩn, không cẩn thận bị ngã, làm mất hứng của hoàng thượng, thần nữ đáng chết.”
Thần sắc của nàng vô cùng vội vã, mọi người càng nghĩ là đang muốn bao biện Vu Vinh Hoa đến cùng, nhất thời mọi người đã hiểu rõ phẩm hạnh của Vu Thức Vy, biết được đây là một cô nương có tâm địa lương thiện,. Ngược lại, Vu Vinh Hoa muốn vạch trần Vu Thức Vy lời nói đã ra đến cửa miệng nhưng không thể nói ra, chỉ có thể nói theo: “Đúng là như vậy ạ.”
Hoàng đế nghe xong, cũng không tiện nói gì, “Nếu đã là việc ngoài ý muốn, vậy thì về chỗ ngồi hết đi.”
Vu Thức Vy đứng dậy vội vã trở về, nhưng lại nhìn thấy biểu cảm thất vọng của Từ Thái Vi và Diệp Hề Tương, vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để gán thêm một tội danh hãm hại thứ muội cho Vu Vinh Hoa. Bọn họ hận thiết không thể thành gang mà nhìn Vu Thức Vy trở về, Diệp Hề Tương càng không kìm được hỏi, “Thức Vy, tại sao cô lại không nói thật? Để thánh thượng làm chủ cho cô?”
Vu Thức Vy mỉm cười, trong nụ cười để lộ bi ai, “Tỷ ta là trưởng tỷ mà ta kính yêu nhất, cho dù tỷ ta đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ không giận đâu.”
Thanh âm của những lời này không lớn không nhỏ, vừa hay lọt vào tai của những người ở xung quanh, mọi người càng thêm âm thầm khen ngợi Vu Thức Vy, nhưng đối với Vu Vinh Hoa càng thêm xem thường.
Đường Thị đứng cách đó không xa, nghe thấy lời của Vu Thức Vy sắc mặt trở nên u ám, sau đó lại thấy sắc mặt xanh xao của Vu Vinh Hoa đi tới phía sau của Vu Thức Vy, lo sợ cô ta sẽ làm nên chuyện kích động nào đó, liền mặc kệ Vu Thức Vy và kéo Vu Vinh Hoa đi ra nơi khác.
Yến tiệc lại tiếp tục thêm một lúc, hoàng đế mới ra lệnh tan tiệc, ông ta vốn dĩ muốn mượn yến tiệc này để tuyển vương phi cho Hàn Giang Nguyệt, nhưng xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, đành thôi vậy.
Vu Vinh Hoa vì bị Vu Thức Vy hãm hại, giận đến nỗi cắn chặt răng, hận không thể giết Vu Thức Vy, chứ đừng nói là cùng nhau về nhà, cho nên mọi người trong phủ thái sư bỏ lại một mình Vu Thức Vy, về phủ trước.
Một mình Vu Thức Vy lang thang trong cung, khi sắp đi đến Chính Dương môn, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạnh lùng ở phía sau, ‘Vu nhị tiểu thư thật là có tâm tư khó lường.”