Vu Thức Vy chưa từng nghĩ đến việc có một ngày nàng sẽ trở thành nữ đế, thế nhưng chuyện này đã thật sự xảy ra, rõ ràng khoảng khắc trước đó nàng còn đang ngồi chải tóc trang điểm, muốn chính thức gả cho Hàn Giang Nguyệt, sau đó cùng chàng sinh vài đứa con kháu khỉnh đáng yêu. Ai ngờ rằng vừa mở mắt ra nàng đã có mặt tại Kim Loan Điện, ngồi trên chiếc ngai vàng mà người người đều ham muốn, bên dưới là văn võ bá quan trong triều đang khấu bái, tất cả đều ngỡ như một giấc mơ.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, bá quan còn đang đợi người hồi đáp.” Bên tai vọng tới lời nhắc nhở khẽ,
Vu Thức Vy đảo mắt, định thần lại, trông thấy Kim Loan Điện này cung vàng điện ngọc, nguy nga lộng lẫy, nàng rùng mình, ra tay gỡ vương miện ngọc trai trên đầu xuống, ném trên ngai vàng, nàng bước xuống bậc đài cao và tiến ra bên ngoài, “Ta không làm nữ đế gì cả.”
Lục An vội vã đuổi theo, “Hoàng thượng, hoàng thượng, không được…”
Văn võ bá quan đuổi theo ra khỏi Kim Loan Điện, một lần nữa quỳ hết xuống đất, cản đường đi của Vu Thức Vy lại, “Hoàng thượng, đất nước không thể một ngày không có quân chủ, xin hoàng thượng đừng đi.”
Vu Thức Vy một chân đá bay vị quan viên đang nói chuyện, chân mày của nàng dựng đứng lên, “Tránh ra hết, kẻ nào cản đường ta, ta sẽ giết kẻ đó!”
Bá quan một cơn run rẩy, cảnh tượng nửa năm trước nàng ta giết người không chớp mắt trên cung yến vẫn còn rõ như in, làm sao quên được người phụ nữ trước mặt đây không phải là người bình thường, nàng ta không những là cành vàng lá ngọc bị lưu lạc ở dân gian của hoàng đế, mà còn là nữ tướng quân đã từng dẫn quân giết địch, nàng ân oán phân minh, hành sự quả quyết, là người phụ nữ khiến người khác vừa kính nể khâm phục, vừa sợ hãi khuất phục, nói giết là giết, tuyệt đối không phải đùa đâu.
Thế nhưng…
Thái thượng hoàng đã truyền ngôi cho nàng, sợ nàng không nhận, nên ngay cả lễ đăng cơ cũng đã miễn đi, trực tiếp chiêu cáo thiên hạ, kể từ ngày hôm nay, Vu Thức Vy trở thành hoàng đế.
Một triều thiên tử một triều thần, hiện tại họ đều là thần của Vu Thức Vy, cho dù sợ hãi, cũng không được đứng lên!
“Hoàng thượng, người có giết thần đi chăng nữa, chúng thần cũng tuyệt đối không đứng dậy.”
“Ngươi…” Vu Thức Vy ra tay rút cây kiếm trên người thị vệ ở phía sau, kề lên trên cổ người vừa lên tiếng, “Vậy ta sẽ giết ngươi, xem như lời răn đe.”
Cây kiếm sắp sửa chém đứt cổ họng của vị quan viên, bỗng nhiên, một giọng nói lanh lảnh ngăn động tác của Vu Thức Vy lại, “Hoàng thượng dừng tay~”
Động tác của Vu Thức Vy khựng lại, nhìn người vừa đến, đó là một lão thái giám còn già hơn cả Lục An, “Hoàng thượng, thái thượng hoàng bệnh nặng, truyền người lập tức tới yết kiến.”
Vu Thức Vy rút kiếm về, ném xuống đất, “Không có hứng thú, các ngươi tránh ra.”
Lời của nàng chưa dứt, vài bóng hình bay từ trên trời xuống, đáp xuống bên cạnh nàng, sau đó nhân lúc nàng chưa phản ứng kịp thời, hai người hai bên túm lấy cánh tay nàng, “Hoàng thượng, đắc tội.”
Nói xong, nhấc nàng lên rồi chạy.
Văn võ bá quan lau đi mồ hôi của mình, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên làm sao, cuối cùng thái sư Nhạc Lâm lên tiếng: “Thái thượng hoàng bệnh nặng, chúng ta là quan thần của người, tất nhiên nên hầu hạ bên cạnh.”
“Thái sư nói chí phải, vậy chúng ta không nên trì hoãn nữa, nếu hoàng thượng chạy mất, thế phải làm sao đây?”
Vu Thức Vy vốn dĩ cũng muốn chạy, nhưng bọn ám vệ này đã sử dụng nhuyễn cốt tán với nàng, nên nàng cứ thế mà bị chúng dẫn tới Thần Dương Cung.
“Khụ khụ khụ … Thức Vy, con đến rồi.” Hoàng thường trước đây và cũng là thái thượng hoàng hiện tại, sau nửa năm xa cách, cuối cùng đã gặp lại Vu Thức Vy, y kích động ngồi dậy.
Vu Thức Vy giữ vẻ mặt lạnh băng, không muốn nhìn y thêm chút nào nữa, “Không phải ta đến, mà là ám vệ của ngươi bắt cóc ta đến.”
“Thức Vy, trẫm biết con không muốn gặp trẫm ….”
“Ngươi biết là tốt.”
“Khụ khụ khụ … Thức Vy, trẫm đã chiêu cáo thiên hạ, con đã là vị nữ đế đầu tiên của triều Đại Vân ta, con … đừng khước từ nữa.”
Nghe tới đây Vu Thức Vy bèn nổi cơn giận, sắc mặt trở nên lạnh hơn, “Ta từ chối.”
“Khụ khụ khụ …” Lão hoàng đế bị chặn họng tới ói máu không ngừng, nhưng vẻ mặt y vẫn rất ôn hòa, thậm chí còn kèm theo chút van xin, “Con gái, phụ hoàng sắp chết rồi, chẳng lẽ cũng không thể đổi lại sự tha thứ của con sao?”
“Đối không lại.”
“Khụ khụ …” Lão hoàng đế phun một ngụm máu tươi, rồi chúi người ngã xuống dưới đất.
Lục An hốt hoảng tới thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đỡ y đứng dậy, “Thái thượng hoàng, thái thượng hoàng, người không sao chứ.”
“Trẫm … không sao, con gái, con qua đây, trẫm muốn nhìn con lần cuối.”
Vu Thức Vy liếc xéo qua nhìn y một cái, lạnh nhạt nói, “Ngươi có lời gì thì nói đi, nói xong thì ta đi đây.”
“Không được, con không được đi, nếu con không làm hoàng đế, trẫm chết cũng không thể nhắm mắt.” Lúc hoàng đế cố chấp, trông y giống Vu Thức Vy tới năm phần.
“Chết cũng không thể nhắm mắt?” Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, “Vậy ngươi chết đi cho rồi.”
“Con … con nha đầu này, vẫn tính khí như vậy, không sợ trẫm chút nào cả, lúc đó trẫm còn suy nghĩ, trên thế gian sao lại có người không sợ trẫm…”
Vu Thức Vy hết kiên nhẫn ngắt lời lão hoàng đế, “Hoàng thượng, nếu ngươi tìm ta tới, chỉ là để nói những lời vô dụng này, vậy ngươi không cần nói nữa, ta cũng không rảnh nghe, còn về ý mà ngươi muốn nói, ta đã biết rồi, nhưng câu trả lời của ta là không thể nào! Ta thà sống đạm bạc qua ngày với Giang Nguyệt, cũng không muốn bước chân vào chốn hồng trần này nửa bước nữa.”
Hoàng đế thẫn người, trên mặt thất thường trong chốc thoáng, rồi y nhìn sang Lục An, dặn dò bảo: “Dẫn mọi người ra ngoài, không có mệnh lệnh của trẫm, không được vào đây.”
Lục An gật gật đầu, “Vâng, hoàng thượng …”
Không ai biết hai cha con đã nói gì trong cung điện, chỉ biết rằng lúc Vu Thức Vy bước ra, vẻ mặt nàng như trút được gánh nặng, thậm chí còn mang theo nụ cười.”
Lục An vội vã chạy về bên giường vua, bèn trông thấy gương mặt bệnh nặng của hoàng đế, cũng mang một nụ cười giống y hệt như của Vu Thức Vy lúc đi ra ngoài, rất ư thần bí.
“Thái thượng hoàng…”
Lão hoàng đế vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Lục An đừng nói chuyện, hấp hối nói: “Bức thư này, là dành cho Tĩnh Tuyết, sau khi trẫm băng hà, hãy giao cho nàng… khụ khụ khụ … khụ khụ …”
“Hoàng thượng ~ hoàng thượng ~”
Vu Thức Vy đang đi trên con đường chật hẹp, vừa đi không xa, bèn nghe thấy tiếng chuông tang vang lên trong cung, sau ba tiếng, hoàng cung rơi vào nỗi đau thương.
Vu Thức Vy quay đầu nhìn về hướng Thần Dương Cung, ánh mắt lóe lên sự phức tạp, sau một hồi lâu, nàng mới thở dài, rồi quay lưng đi về hướng Đức Chính Điện.
Trong đầu, là tình cảnh lần đầu tiên nàng gặp hoàng thượng khi tham gia cung yến, lúc đó y oai nghiêm nhưng cũng hòa nhã, lúc đó y thân thiết gọi nàng một tiếng ‘nhị nha đầu’, lúc đó… quá xa xôi, đã sớm bị tầng tầng âm mưu che lắp.
Từ xưa hoàng gia đã không có tình thân …
Khi sắp đi đến Đức Chính Điện, Trần Ma Ma của Trường Thọ Cung đã đợi ở ngoài điện.
“Hoàng thượng, thái hậu … thái hậu e là không qua khỏi hôm nay, xin người hãy đi gặp thái hậu đi.”
Vu Thức Vy nhắm mắt lại, nàng nghĩ là chuyện gì rồi cũng nên có chấm dứt, nên nàng không từ chối, “Được, trẫm … đi với ngươi.”
Con đường tới Trường Thọ Cung rất quen thuộc, nàng ngỡ như là đã từng đi nửa đời người.
Trên giường, bà lão đầu tóc bạc phơi lâm vào trọng bệnh đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cứ như lo sợ sẽ bỏ lỡ gì đó.
“Hoàng thượng giá đáo ~” Tiếng hô báo của thái giám, nghe qua tai, lúc xa lúc gần, khiến thái hậu tưởng rằng đó là ảo giác, cho đến khi nữ nhi nhan sắc tuyệt trần, mặc trên người bộ long bào bước tới trước mặt, người mới tỉnh táo lại.
“Nhị nha đầu, nha đầu …” Thái hậu nắm chặt tay của Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy nhăn mày, vốn dĩ muốn vung tay người ấy ra, nhưng trông thấy bộ dạng van xin của người, nàng bỗng nhiên không nhẫn tâm, “Người có lời gì, thì nói đi.”
Ánh mắt thái hậu lộ ra vẻ hối hận sâu sắc, “Nhị nha đầu, là tổ mẫu có lỗi với con, con có thể nào tha thứ cho tổ mẫu?”
Ánh mắt Vu Thức Vy chớp qua, nghiêm túc nói: “Người không làm sai gì cả, nên cũng không thể nói là tha thứ.”
Thái hậu nôn nóng tới mức nước mắt ròng ròng, “Con nói như vậy, nghĩa là không chịu tha thứ cho tổ mẫu, sau khi tổ mẫu xuống dưới đó, làm sao ăn nói với tiên đế đây..”
“Đó là chuyện của thái hậu, không liên quan tới ta, đừng nói là ta không nể tình người, tình người của ta chỉ dành cho người quan tâm đến ta và người ta quan tâm, những người khác… đều không quan trọng.”
“Những người khác …” Thái hậu nhẹ nhạng thỏ thẻ ba từ đó, hồi lâu, người cười nhẹ, tự nhạo nói: “Ai gia sống cả một kiếp đời, hưởng cả một đời vinh hoa phú quý, nhưng có ích gì chứ? Đến lúc lâm chung, ngay đến đứa cháu gái ruột thịt cũng không nhận, thất bại vô cùng, hồ đồ vô cùng ….”
Trần Ma Ma hơi lo lắng, muốn nói gì đó, “Hoàng thượng, thật ra… thái hậu từ lúc bắt đầu đã thật sự xem người như là cháu gái ruột, những tình cảm đã bỏ ra cũng không phải là giả, ắt là người cũng cảm nhận được, hà tất chi phải cố chấp chuyện ân oán của quá khứ?”
Thái hậu lấy tay ghì chặt lòng ngực buồn bực của mình, nói với giọng yếu ớt, “Như Ý, đừng nói nữa, là lỗi của ai gia, tính cách của Thức Vy có hơi cố chấp, điểm này con bé giống hoàng đế, chỉ trách bà lão này mắt bị mù quáng lòng bị che đậy…”
“Thái hậu, người đã từng thật lòng đối xử tốt với ta, ta biết, và ta cũng từng hết lòng vì người. Nhưng chuyện đã qua, con người đã thay đổi, những chuyện xưa trong quá khứ, ta không muốn nhắc lại nữa, ta chưa từng hận người, cũng không oán trách người, chỉ là lập trường của hai ta khác nhau thôi, không thể nói là tha không tha thứ, người cũng không nên tự trách mình, bởi vì, ta vốn dĩ chẳng quan tâm… cáo từ.”
“Nha đầu, nha đầu … phụt …. nha …. đầu…”
“Thái hậu … thái hậu …người đâu, thái y, thái y…”
Đêm hôm đó, thái hậu băng hà, bị truy phong là Hiếu Cung Từ Hoàng Hậu, ba ngày sau được chôn cùng với Thái Tôn Hoàng Đế ở Lăng Xuyên, còn thái thượng hoàng, phong hiệu Cao Tôn Nhân Văn Hoàng Đế, bảy ngày sau, chôn vào lăng mộ của hoàng đế.