Những người bên dưới nghe được tiếng hét chói tai kia liền nhao nhao kinh hãi nhìn lên Vu Thức Vy trên cao, có nghĩ cũng không nghĩ ra nàng lại bị gán cho cái danh yêu nữ.
Lúc này mọi người cũng chẳng muốn truy cứu chuyện này, tính mạng mới là quan trọng nhất. Bọn họ giẫm đạp lên nhau để chạy trốn, tất cả đã tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn vô cùng. Có người đang trốn thì bị ong bay đến chích, kịch độc nhiễm thân, kêu la thảm thiết.
Ong giết người cứ ồ ạt xuyên vào giữa đám đông, chích người loạn xạ. Mọi người không kịp phòng bị, thậm chí cũng không có sức để chống trả...
Cảnh tượng này, đổi lại là người khác, chắc họ cũng phải hoảng sợ đến chết khiếp, nhưng không thể bao gồm một Vu Thức Vy trùng sinh niết bàn này được. Nàng đã từng giúp Thượng Quan Diệp đăng cơ hoàng vị, vì hoàng đồ bá nghiệp của hắn mà giết người không gớm tay! Nàng đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tất cả người trong cung bị băm thành trăm mảnh, thịt nát xương tan! Nàng đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh binh đao loạn lạc, máu chảy thành sông! So với cảnh tượng bây giờ há chẳng phải còn khốc liệt hơn gấp trăm lần sao...
Trong hỗn loạn, Vu Thức Vy tự mình bĩnh tĩnh trở lại. Nàng điềm tĩnh nhìn tất cả mọi người, nàng nhìn thấy ánh mắt sát khí vô tình của Thượng Quan Diệp, nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Đường Thục Phi và Đường Mẫn Nhi, nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Đường Sùng Diễn...
Đột nhiên, nàng chợt hiểu, đây là ván cờ cuối cùng giữa nàng và Đường Sùng Diễn, một ván cờ sinh tử, để xem nàng có thể phá được vòng vây hay không!
Mắt Vu Thức Vy từ từ đỏ lên, Đường Sùng Diễn, chỉ vì một Vu Vinh Hoa, ngươi hại chết biết bao nhiêu người rồi giá họa cho ta, đáng sao? Ngươi có biết đằng sau bộ mặt xinh đẹp mê người đó là ẩn giấu một lòng dạ hiểm độc như rắn hay không? Ngươi có biết dù kiếp trước hay kiếp này, ả ta chưa bao giờ thuộc về ngươi không?
Đường Sùng Diễn, thật ra, ngay từ lúc bắt đầu ván cờ này, ngươi đã định sẵn là thất bại rồi. Vì ngươi có sự trói buộc, ngươi có điểm yếu. Chỉ cần ngày nào ngươi còn yêu tha thiết Vu Vinh Hoa, chỉ cần ả ta vẫn còn là điểm yếu của ngươi, ngươi nhất định sẽ bại trong sự hồ đồ của mình...
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy đột nhiên cười phá lên. Nàng cười cho sự si tâm đến đáng thương của hắn, nàng cười cho hắn cũng đã từng như nàng, yêu trong mù quáng.
Nàng không sợ ong giết người nên cứ từng bước từng bước giết chết đám ong, cả người toàn máu, tiến về phía Đường Sùng Diễn.
Mạc Bắc Việt Vương Hách Liên Khanh đứng đó không xa nhìn sang Vu Thức Vy hướng đến Đường Sùng Diễn, khoan thai đứng cạnh Thượng Quan Cửu U khẽ cười: “Nàng ta muốn làm gì?”
Thượng Quan Cửu U vuốt vuốt ly rượu trên tay, đôi mắt giảo hoạt, nhàn nhạt nói, “Nữ nhân này luôn có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho người khác, cứ ngồi mà xem đi.”
Hách Liên Khanh cũng híp mắt cười, trêu chọc: “Cho nên ngài định đứng ngoài xem hổ đấu à?”
“Ả ta cũng không phải loại thường, cơ bản không cần ta ra tay.”
Lúc này, Đường Sùng Diễn thấy Vu Thức Vy bước đến, đôi mắt trở nên hung ác hơn, không ngờ Vu Thức Vy trong tình cảnh này vẫn có thể thản nhiên như vậy, trong lòng hắn bất giác cảm thấy có chút kính nể nàng.
Nữ tử này túc trí đa mưu, tâm kế lợi hại, hậu viện thâm sâm, minh tranh ám đấu. Hoàng đồ bá nghiệp hay tranh quyền đoạt lợi, nàng đều có kế sách chu toàn thực hiện. Nàng còn có thể chẳng cần đao to búa lớn mà phá vỡ được đại án Lĩnh Nam, làm Thượng Quan Diệp mất thánh tâm dễ như trở bàn tay, kéo toàn bộ nhà Đường Tử Huân ngã ngựa.
Thật ra giữa bọn họ cũng không phải thù hận trùng trùng gì, Vu Thức Vy lại là một đối thủ đáng kính, đáng tiếc, giữa họ đã định sẵn quan hệ ngọc nát ngói chẳng lành.
“Vu Thức Vy, ta tặng cho ngươi đại lễ thế này, ngươi còn không hài lòng sao?” Đường Sùng Diễn nhếch miệng cười chế giễu, trong ánh mắt hiện lên sự độc ác, coi thường sinh mạng.
Vu Thức Vy đứng trước Đường Sùng Diễn, mặt không cảm xúc, nàng nhìn hắn với sự đồng cảm, “Để dựng nên cái đại lễ này chắc ngươi cũng lao tâm khổ lực lắm, Đường Sùng Diễn, ván này ngươi thắng rồi.”
Sao lại nhận thua nhanh như vậy?
Đường Sùng Diễn cảm thấy hơi mất tự tin, nghiến răng nói: “Vu Thức Vy, dựa vào cái gì mà ngươi vẫn có thể ung dung tự tại trong tình thế thập tử nhất sinh này chứ?”
Vu Thức Vy cười chế giễu, “Ngươi muốn nhìn thấy cảnh ta thổ huyết à? Thật sự xin lỗi nhé. Con người ta dù có chết cũng không thổ huyết đâu.”
Dứt lời, Vu Thức Vy cười ngạo nghễ, vòng đến trước mặt Thượng Quan Diệp, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của hắn, bình thản nói: “Thượng Quan Diệp, ngươi đoán xem, ta có nhân cơ hội này mà khiến ngươi chết không có đất chôn thân không?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Diệp bỗng như cứng đơ, hắn bóp lấy cổ Vu Thức Vy, “Vậy ngươi đoán xem ở đây ta có giết ngươi trước không?”
Vu Thức Vy rút ra một cây ngân châm đâm vào tay Thượng Quan Diệp. Thượng Quan Diệp cảm thấy cả người tê rần, bên tay giữ lấy vai Vu Thức Vy không còn chút sức lực. Hắn hung hăng nói: “Vu Thức Vy, ngươi thoát không khỏi đâu.”
Nói xong, hắn xoay người hô lớn vào đám ngự lâm quân phía sau: “Người đâu, mau bắt tên hung thủ ý đồ sát hại phụ hoàng này vào đại lao.”
Ngự lâm quan đã sớm được chuẩn bị, bọn chúng tiến lên bao vây Vu Thức Vy, gươm đao sát khí trùng trùng, ngăn Vu Thức Vy trốn thoát.
Vu Thức Vy mặt không biến sắc, cũng chẳng bỏ chạy, không lời giải thích, chỉ hai ba bước đã đứng trước mặt tên ngự lâm quân, châm vào cơ thể hắn, lạnh lùng quát: “Mau tìm thái y đến cho ta, đưa tất cả thái y đến đây, mau.”
Thượng Quan Diệp cười lạnh lùng, “Vu Thức Vy, ngươi tưởng ta sẽ nghe ngươi sao? Chi có người chết mới có thể trung thành với ta thôi.”
“Thật sao?”
Vu Thức Vy chợt đoạt lấy thanh đao trong tay ngự lâm quân, thừa dịp bọn chúng chưa kịp phản ứng, nàng đã đưa đao kề cổ Thượng Quan Diệp, “Vậy thì giết ngươi đi vậy. Dù sau trong tình cảnh này ta cũng không thoát được. Có ngươi chết cùng ta thật ra cũng không thiệt thòi lắm.”
Thượng Quan Diệp vì trúng phải ngân châm Nhuyễn Cốt Tán của Vu Thức Vy nên không còn sức lực phản kháng, hắn nghiến răng nói: “Vu Thức Vy, ngươi dám.”
“Thượng Quan Diệp, ta dám hay không ngươi rõ hơn ai hết. Ngươi không phải luôn muốn biết ta sẽ đối phó với ngươi như thế nào sao? Cùng ta xuống địa ngục đi. Trên đường hoàng tuyền ta sẽ nói cho ngươi biết... ”
Sự ác độc trong mắt Thượng Quan Diệp cuối cùng cũng bị sụp đổ, thay vào đó là sự hoảng sợ. Hắn còn phải đăng cơ hoàng vị, quyết không thể chết cùng nữ nhân này, tuyệt đối không...
Nghĩ vậy, hắn giận dữ hét lớn vào đám ngự lâm quân đang lúng túng trước mặt: “Còn không mau mời thái y đến, đem tất cả thái y đến đây mau.”
Tất cả ngự lâm quân đều nghe lệnh, bỏ đao xuống, chạy đi tìm thái y.
Vu Thức Vy lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhưng sắc mặt bỗng đanh lại, một giọng nói lanh lãnh vọng cả ngự hoa viên, “Rượu có thể tạm thời khống chế độc tính. Các người hãy mau lấy rượu bôi vào chỗ đau, ngay lập tức.”
Giọng nói như sấm rền làm chấn động tất cả mọi người. Căn bản họ cũng không suy nghĩ được đây rốt cuộc có phải thật không. Họ đứng lên cầm lấy rượu trên trên bàn bắt đầu bôi lên người. Một cảnh tượng giành giật rượu hỗn loại lại diễn ra trước mắt.
Chính trong sự hỗn loạn này, Vu Thức Vy không nhận ra một chiếc chủy thủ sáng bóng đang lao vào đâm trực tiếp vào sau lưng. Nàng chỉ thấy con ngươi Thượng Quan Diệp đang co rút lại, chỉ nghe được Thượng Quan Cửu U quát một tiếng lớn “Yên tâm” cách đó không xa. Cuối cùng, nàng nghe được âm thanh ngột ngạt của binh khí đang đâm vào người nàng.
Mặt Vu Thức Vy cứng đơ, chớp mắt cảm giác chết lặng, một cảm giác đau nhức dữ dội từ sau lưng truyền khắp cả cơ thể. Đao trong tay đang kề cổ Thượng Quan Diệp không thể nắm chặt được nữa, nàng xoay người lại, nhìn thấy Đường Thục Phi đăng lăm lăm điên cuồng nhìn nàng. Trên tay bà tay vẫn giữ tư thế cũ, tư thế muốn giết chết Vu Thức Vy ...
Vu Thức Vy như không biết đau đớn gì, nàng cười phá lên, tự chửi trong lòng: Mẹ nó, phòng không được tiểu nhân mà...
Đường Thục Phi nhìn Vu Thức Vy hận đến thấu tim, nghiến răng từng câu từng chữ: “Tiện nhân, ngươi hại Tử Ngọc muội muội của ta chết oan trong nhà loa, hại Hoành nhi của ta bị xử trảm, hại Việt nhi của ta sung quân biên cương, hại Vi Nhi của ta làm hòa thượng, hại tổ mẫu của ta suốt đời nằm trên giường, bệnh đến nguy kịch. Ngươi đi chết đi... ”
Vu Thức Vy bị khí thế hùng hổ của bà ta làm chấn động. Mắt nàng tối sầm lại, chảy trong máu thịt nàng giờ đây chỉ có có hai chữ hận thù, bà ta lại dám chỉ trích nàng sao? Hahaha... Nếu không có tiền căn thì làm sao có hậu quả?
“Đường Tử Huân, ngươi có biết ngươi nợ ta bao nhiêu không?”
Mắt Vu Thức Vy vằn vệt tia máu, dưới sự thúc đẩy của đại hận, nàng nghiến răng giơ đao lên, hung hăng vung vùn vụt chém xuống đôi tay ngọc ngà của Đường Thục Phi.
Đường Thục Phi cảm thấy cổ tay tê rần, máu phun trào trước mặt, tuôn ra như suối, váy cả vào y phục nho nhã của Vu Thức Vy tạo thành một mảng huyết hoa. Bà ta nhìn thấy đôi tay của mình rơi xuống đất, đánh tiếng một cái.
“A.” Đường Thục Phi thét lên thê lương thảm thiết.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ. Cảnh tượng kinh dị trước mắt diễn ra quá bất ngờ làm cho họ cảm thấy run rẩy lẩy bẩy. Họ dường như nhìn thấy cái chết trước mắt, so với ong giết người thì không khí chết chóc, hủy diệt này còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần...
“Mẫu phi.” Thượng Quan Diệp hô lớn, chạy vội đến trước mặt Đường Thục Phi.