Không thèm để ý tới sự tức giận nơi đáy mắt Vu Thức Vy, hắn bóp lấy cái cổ thon nhỏ của nàng, kéo nàng lại gần bờ môi của hắn, nói cuồng ngạo: “Vậy sau khi giẫm đạp lên tôn nghiêm của bổn vương, ngươi có biết sẽ có kết cục gì không?”
Vu Thức Vy lật bàn tay nhỏ xinh đâm mạnh một chiếc ngân châm vào cổ tay Thượng Quan Cửu Ưu, nói thản nhiên: “Vậy thì trước đó ta tặng người một món quà nhỏ, thế nào?”
Thượng Quan Cửu Ưu chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, ngay lập tức mất đi cảm giác, hắn buông cổ Vu Thức Vy ra, trợn mắt nhìn nàng, khuôn mặt đen sì lại: Nữ nhân đáng chết này, dám dùng ám chiêu với hắn, muốn chết!
Ngay lúc hắn đang định giơ một cánh tay còn lại lên để đập Vu Thức Vy, một thân hình màu trắng loé lên, ôm lấy eo Vu Thức Vy xoay tròn một vòng, đưa nàng ra khỏi nơi mà Thượng Quan Cửu Ưu có thể với tới.
Hàn Giang Nguyệt lo lắng nhìn Vu Thức Vy: “Vy Nhi, muội thế nào rồi? Có sao không?”
Vu Thức Vy lắc đầu, ánh mắt mềm mại: “Không sao.”
Nhìn cảnh tượng hai người dính sát vào nhau, Thượng Quan Cửu Ưu không khỏi quát lên: “Mẹ nó, ngươi không có việc gì, nhưng ta thì có.”
Hai người đồng thời nhìn về phía hắn, đồng thanh nói: “Đáng đời!”
Thượng Quan Cửu Ưu muốn hộc máu…
Hai người khiến người ở phủ trấn quốc công không khỏi cảm thấy lúng túng, sắc mặt của Vu Văn Thanh cũng khá mất tự nhiên, hắn ho nhẹ: “Cái đó… Vy Nhi, cái xác này là giả, bây giờ phải làm sao?”
Khuôn mặt như ngọc của Vu Thức Vy đỏ ửng lên, nàng nhéo mạnh vào eo của Hàn Giang Nguyệt, đẩy y ra rồi nói nghiêm túc: “Ta chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của nhị ca ta với mọi người, bây giờ xác chết là giả, Trương đại nhân cảm thấy thế nào?”
Nghe Vu Thức Vy hỏi như vậy, Trương đại nhân cảm thấy tràn ngập cảm giác sứ mệnh, trầm ngâm nói: “Bây giờ chỉ có thể tìm, vụ án của Nhị công tử tạm thời không thể kết án được, chỉ có thể giam nhị công tử lại trước, cho tới khi tìm thấy xác của Chu công tử để khám nghiệm mới thôi.”
Vu Thức Vy cong môi nói: “Vốn dĩ nên như thế, nhưng Trương đại nhân có nghĩ tới không, thi thể sẽ bị hư thối, mặc dù bây giờ đang là mùa lạnh, nhưng xác chết cũng không thể giữ được quá dài, Lý đại nhân cảm thấy thế nào?”
Qua khám nghiệm tử thi, Lý Đại Nhân phân tích bằng góc độ chuyên nghiệp: “Lời này rất đúng, nếu quá lâu không tìm thấy thi thể, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chân tướng, vậy nên vẫn phải tìm nhanh lên mới được.”
Vu Thức Vy gật đầu: “Vậy thì cho Trương đại nhân thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày, nếu không tìm thấy thi thể của Chu công tử thì phải phán nhị ca ta vô tội phóng thích, trấn quốc công và Chu lão phu nhân có ý kiến gì không?”
Trấn quốc công do dự nói: “Chuyện này chưa kết luận được thì cũng không thể trực tiếp chứng minh cái chết của con ta không liên quan chút nào đến Vu Mặc Hi.”
“Nhị ca ta và Chu công tử không oán không thù, cũng không có chút tình cảm cá nhân nào với Diệp tiểu thư của phủ Ninh quốc công, vậy nên căn bản không tồn tại khả năng Chu công tử phá hỏng tình cảm của hai người. Còn vì sao người hầu của Chu công tử và thiên kim Từ Thải Vi nhà ngự sử lại vu hãm nhị ca ta, bắt họ lại nghiêm hình tra tấn là sẽ biết được sự thật. Nếu bọn họ chết trước khi khai ra thì chỉ có thể là vì bọn họ quá chột dạ, sợ bị người ta biết chân tướng, hoặc là người đã sai sự bọn họ ra tay.”
Trong khi nói lời này, không biết vô tình hay cố ý, Vu Thức Vy liếc nhìn Thượng Quan Cửu Ưu, đúng vậy, nàng đang nói cho hắn nghe.
Vu Thức Vy dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Hiện trường ở Tiên Khách Lâu còn chưa động đến, bầu rượu độc có chứa thạch tín cũng vẫn ở đó, trưởng quầy chưa từng rời đi, Trương đại nhân và Lý đại nhân có thể dẫn Trấn quốc công đi tra xét xem ấm rượu độc đó có phải từ ba ngày trước không là biết ngay.”
Nói xong, Vu Thức Vy nhìn Cố Thị và Chu Lâm Huyên đã ngất xỉu dưới đất, ánh mắt nàng lạnh lùng: “Chuyện vợ của Thẩm Thị bị hại, Cố Thị là người rõ ràng nhất mà còn bao che cho con phạm tội, sau đó còn dùng ngân phiếu để bịt miệng, tâm tư rõ ràng quá mức ác độc, Trường Phong, đưa bà ta tới hình bộ.”
Vệ Trường Phong lĩnh mệnh, nhanh chóng nâng Cố Thị dậy, hắn leo tường rời khỏi phủ trấn quốc công.
Mọi người vô cùng kinh sợ, không ngờ người bị xử lý hôm nay lại là Cố Thị, thực sự là ngoài dự đoán của mọi người, không, tất cả mọi chuyện hôm nay đều ngoài dự đoán, thậm chí không thể tưởng tượng được. Mọi người không nghĩ rằng vụ án này lại liên quan đến một vụ án mạng khiến người ta phải phẫn nộ khác, chỉ cảm thấy lòng người trong cái thế đạo này thật là phức tạp.
Thấy mọi chuyện cũng xử lý đâu ra đấy rồi, Vu Thức Vy nói với những nhân chứng đang quỳ trên mặt đất: “Nếu Thẩm Thị trở về, nói với hắn để hắn đi đầu thú, luật mặc dù nghiêm, luật pháp không bao che cho tình cảm, nhưng thiên lý sáng tỏ, ông trời có mắt, sẽ không để người khác bị oan, không để người ta phải lạnh lòng.”
Mặc dù nàng không chắc chắn Thẩm Thị còn sống hay không.
Những người hàng xóm xung quanh và trưởng quầy tiệm thuốc đều cảm thấy chấn động, kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, tâm phục khẩu phục nói: “Vâng, công chúa.”
Sau đó bọn họ được ám vệ đưa ra ngoài, Vu Thức Vy cũng xoay người nói thản nhiên: “Chuyện này dù còn mông lung, nhưng chân tướng đã ở trong lòng, mọi người tự lo mà giải quyết.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vu Thức Vy xoay người nhẹ nhàng rời đi, bóng dáng màu xanh nhạt ấy như bước trên hoa sen, cảnh đẹp chốn nhân gian. Hàn Giang Nguyệt cũng đi theo, y sóng vai với nàng, dưới trời xanh mây trắng, hai con người đó như hoa mùa xuân, chiếm trọn vẻ đẹp của nhật nguyệt.
Thượng Quan Cửu Ưu nhìn bóng dáng họ sánh đôi với nhau, hắn hít một hơi thật sâu, vẻ âm trầm nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng, hắn không nói gì nữa mà im lặng rời khỏi phủ Trấn quốc công.
Thấy mọi người đã đi hết rồi, Vu Văn Thanh nói với Trấn quốc công: “Bản quan nguyện tới Tiên Khách Lâu với Trấn quốc công, cùng nhau làm sáng tỏ chuyện này, ý của Trấn quốc công thế nào?”
Trấn quốc công và Chu lão phu nhân nhìn nhau, tuy trong lòng hơi do dự, nhưng không thể không đồng ý nói: “Vậy thì cùng nhau đi thôi, người đâu, đưa tên người hầu thân cận của công tử lúc còn sống này tới hình bộ.”
Hai ngày sau, bên phía hình bộ có tin tức, sau khi phải chịu cực hình, tên người hầu của Chu Đình Thâm đã chịu khai ra, có người cho hắn mười vạn lượng bạc để hắn vu hãm cho Vu Nhậm Hi, nhưng không nói ra rốt cuộc là ai, bởi vì chính hắn cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũi của người kia. Sau khi tìm thấy ngân phiếu, hắn bị đày tới biên cương.
Sau đó Từ Thải Vi cũng khai, nói mình vì yêu mà hận, nên nhân cơ hội này đổ dầu vào lửa, bị phán ngồi tù một năm.
Hàm Yên nói tới Từ Thải Vi thì cẩn thận nhìn sắc mặt của Vu Thức Vy, nghĩ thầm, chắc chắn tiểu thứ khó chịu lắm.
Vu Thức Vy mặc tạp dề vào làm bánh ngọt hạnh nhân, nhận thấy được ánh mắt bất bình tức giận của Hàm Yên thì cười: “Thứ quý giá nhất trên thế gian này là tình cảm giữa người và người, đạt được là nhờ vận may, mất đi là do số mạng, lạnh nhạt hơn một chút thì sẽ không cảm thấy gì.”
Hàm Yên không ngờ Vu Thức Vy lại nhìn thấu như thế, đáy lòng vẫn còn tức giận: “Tiểu thư tốt với nàng ta như vậy, từng bênh vực giúp nàng ta, còn suy tính chuyện hôn nhân cho nàng ta, ai ngờ lại là một kẻ lang tâm cẩu phế như thế, đúng là nhìn nhầm người!”
Vu Thức Vy vừa mở nồi vừa nói thản nhiên: “Đúng hay sai là ở lòng người, không có gì mà phải tò mò, bánh ngọt hạnh nhângần được rồi, lấy hộp đựng thức ăn tới.”
Hàm Yên vểnh cái miệng anh đào lên, ấm ức nói một tiếng vâng, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy tủi hờn hay cho tiểu thư nhà mình.
Bánh ngọt hạnh nhân nóng hổi được xếp gọn vào hộp, Vu Thức Vy dặn dò: “Bảo ám vệ đi đi, như vậy có thể nhanh hơn một chút, không đến đó sẽ lạnh mất.”
Hàm Yên cười khúc khích: “Tiểu thư, người ta toàn là ngao du hồng trần phi tử cười, còn người thì là gặp được ám vệ vương gia cười, người không biết mỗi lần ám vệ trở về đều có cảm giác như gặp phải ma, bởi vì nhận được bánh ngọt hạnh nhân của người vương gia đều vui như điên, ha ha…”
Vu Thức Vy nhìn nàng ấy bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Buồn cười thế sao?”
Hàm Yên lập tức im lặng, bả vai run run nói: “Không, không buồn cười chút nào cả, bây giờ nô tỳ bảo ám vệ mang qua đó.”
Sau khi Hàm Yên đi khỏi đó, Điểm Thuý đi tới hưng phấn nói: “Tiểu thư, tiểu thư, nhị công tử được vô tội phóng thích rồi.”
Vu Thức Vy cười nhạt: “Chuyện trong dự liệu, đúng rồi, Cố Thị thế nào rồi?”
“Bẩm tiểu thư, Cố Thị bị ngồi tù ba năm, còn Thẩm Thị mà người cho tìm lại không có chút tin tức nào, thi thể của Chu công tử vẫn chưa tìm được.”
Nghe vậy, sắc mặt Vu Thức Vy trầm ngâm: “Hắn quyết tâm muốn đấu với ta, sao lại để ta tìm được dễ dàng như thế.”
Đúng lúc này, Tiểu Ninh cũng bước tới, nhưng sắc mặt hơi kỳ lạ: “Tiểu thư, hoàng hậu nương nương tuyên người vào cung.”
“Hoàng hậu?” Điểm Thuý nghi ngờ hỏi: “Hoàng hậu tuyên tiểu thư vào cung làm gì?”
Vu Thức Vy cười cao thâm: “Lấy bộ cung trang thêu hoa hải đường bằng gấm ra đây, ta muốn mặc vào cung.”
Sau khi rửa mặt trang điểm, Vu Thức Vy vào cung, tới cung Trường Xuân mà đời này nàng không muốn đặt chân vào nhất.
Lò sưởi cháy rực trong phòng, đàn hương bên trong lư hương tỏa ra khói nhẹ lượn lờ, hoàng hậu đang ngồi đoan trang ưu nhã trên giường, thấy Vu Thức Vy rốt cục cũng đến, sắc mặt nghiêm nghị càng thêm lạnh lùng.
Vu Thức Vy cúi đầu cung kính hành lễ: “Thần thứ tham kiến hoàng hậu nương nương.”