Đáy mắt Vu Thức Vy toát lên sự tự tin, vỗ tay một cái, tiếp đó nhìn thấy hai ám vệ áo đen ngồi trên hai con diều hâu gỗ bay từ khe núi đối diện tới. Một tên là Lạc Thanh Phong, tên kia cũng là sát thủ Thiên Sát.
Mãi đến lúc tới trước mặt mọi người, hai người kéo dây cương, cẩn thận đáp đất, lực đạo, cự ly, khống chế vừa vặn.
Binh bộ thượng thư vừa thấy hai người mặc y phục đen, theo bản năng hét lên một tiếng: “Có thích khách, người đâu, nhanh hộ giá.”
Ngự lâm quân đều rút đao bảo vệ trước mặt hoàng đế.
Vu Thức Vy nhìn thấy tư thái này cảm thấy có chút buồn cười, Lạc Thanh Phong và ám vệ Thẩm Thanh kia cũng cảm thấy rất buồn cười, bước xuống diều hâu gỗ, tới trước mặt Vu Thức Vy, quỳ một chân xuống đất: “Thuộc hạ bái kiến tiểu thư.”
Vu Thức Vy giơ tay: “Đứng lên đi.”
Quay đầu nói với văn võ bá quan: “Các vị đại nhân không cần hoảng sợ, họ là ám vệ của ta, không phải thích khách.”
Nói xong lại nhìn Binh bộ thượng thư, trêu chọc: “Thượng thư đại nhân, không phải tất cả những người mặc đồ đen đều là thích khách, cũng có thể là anh hùng!”
Binh bộ thượng thư đỏ mặt, lúng túng che che mặt, cười gượng: “Là lão thần mắt kém, là lão thần mắt kém!”
Hoàng thượng phong thái thẳng thắn, trên mặt không hề chấn động, từ lúc hai người này xuất hiện, hắn đã không cảm thấy là thích khách.
“Vu Thức Vy, ngươi nói dùng diều hâu gỗ này là có thể phá trận. Diều hâu gỗ này là từ Tây Lương, An Tri Tây Lương sẽ không phòng bị gì với chúng ta sao?” Hoàng đế chỉ ra điểm đáng nghi.
Vu Thức Vy cười nói: “Hoàng thượng, ai cũng sẽ có phòng bị, nhưng lại không thể chống được khi bị đánh bất ngờ, có phòng bị, cũng sẽ không đúng lúc. Trên chiến trường, vốn là vạn biến trong chớp mắt, quan trọng đó là biến đổi theo từng tình hình khác nhau, chứ không phải là mưu kế theo một khuôn phép nhất định.”
Hoàng đế gật đầu, lời này quả thật rất đúng, trên chiến trường vốn dĩ có sự biến đổi khó lường, quả thực không thể khái quát vài câu ba từ được.
“Cho nên, chiêu sau của ngươi là gì?”
Vu Thức Vy mỉm cười, móc từ bên hông ra hai viên hỏa dược đạn, bỗng nhiên ném trên mặt đất ngay trước mặt, nổ ra hai vũng hố tròn rộng năm thước.
Chờ khói bụi tan hết, Vu Thức Vy mới chắp tay nói: “Hỏa dược này chúng ta chỉ dùng để chế tạo pháo hoa, An Tri Tây Lương sớm đã chế tạo thành vũ khí, hơn nữa chúng đã thành thục hoàn mỹ với hỏa dược rồi, lực công phá cực mạnh, một viên đã đủ để nổ chết trên một trăm người chúng ta. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà quân ta công kích lâu dài nhưng không thể hạ được Trầm Minh Quan.”
Dừng một chút Vu Thức Vy lại tiếp tục nói: “Bên ta tuy cũng đã chế tạo được hỏa dược, nhưng đối mặt Tây Lương vẫn là kém hơn một bậc, cho nên, thần nghĩ tới một biện pháp, đối phó chiêu này!”
Ánh mắt Hoàng đế biến đổi: “Đối phó thế nào?”
Bách quan cũng thấy hiếu kỳ, nhìn Vu Thức Vy không hề chớp mắt.
Vu Thức Vy đối diện với ánh mắt của mọi người, không hề có chút căng thẳng, ngược lại, bình tĩnh thong dong, chậm rãi mà nói: “Thứ nhất, mọi người đều biết, hỏa dược một khi bị ẩm ướt nhất định không thể bộc phá. Cho nên kế hoạch đầu tiên của chúng ta là rút củi dưới đáy nồi, tìm thấy kho hỏa dược của chúng, dội nước vào những hỏa dược này, khiến chúng không cách nào dẫn đốt hỏa dược.”
Đang nói, Vu Thức Vy chắp tay với Lưu phó tướng.
Lưu phó tướng biết ý, bảo binh sĩ dựng hai quân trướng, một đông một tây, mô phỏng Tây Lương và Đại Vân.
Vu Thức Vy chỉ về hai phía khe núi sau đó nói: “Trước tiên, chúng ta phải dò xét được kho hỏa dược của quân địch nằm ở đâu. Sau đó chọn một đêm gió cao không trăng, phái hai tiểu đội dẫn đầu đi khiêu chiến, lấy kế dương đông kích tây, chuyển sự chú ý của quân địch. Ngoài ra phái mấy cao thủ đến thương kho hỏa dược của quân địch đánh mê thủ vệ của địch, thay y phục của chúng, giả trang quân địch. Kho hỏa dược nhiều hỏa dược như vậy, không thể làm ướt trong chốc lát, cho nên người của chúng ta nhất định phải ở trong quân địch hai ngày, che giấu tai mắt, âm thầm tiến hành, đợi đến lúc toàn bộ hỏa dược đều bị ướt, tất nhiên không thể châm đốt, Tây Lương cùng lúc mất đi một cánh tay đắc lực, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều.”
Nàng vừa nói các binh sĩ vừa diễn luyện mô phỏng trong khe núi, chờ nói xong câu cuối cùng, toàn bộ hỏa dược trong Tây Lương đã đều bị ướt, không cách nào châm nổ được nữa.
Hoàng đế nghe vô cùng nhập tâm, nghe xong vội hỏi: “Vậy lỡ như trước lúc đó quân địch phát hiện ra có gian tế thì sao?”
Ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra những nghi vấn.
Vu Thức Vy mỉm cười: “Vấn đề này thần đã nghĩ đến, cho nên gặp một vấn đề khác, biết người biết ta. Những gì thần nói, tất nhiên cũng là tiến hành trong tình huống biết người biết ta! Đương nhiên, có người sẽ có nghi hoặc trong lòng, trộm hỏa dược của quân địch, để ta sử dụng không phải tốt hơn?”
Binh bộ thượng thư nói: “Đúng vậy, để ta sử dụng chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Vu Thức Vy chắp tay nói: “Hoàng thượng, đại nhân, không nói đến vận chuyển những hỏa dược này sẽ hao tốn rất nhiều công sức, quan trọng hơn là dễ rút dây động rừng, thu hút sự chú ý của quân địch, một lần không thành công, quân địch sẽ càng phòng bị, lần nữa dùng kế sách ta nói lúc nãy, sẽ khó hơn!”
Tâm trạng hoàng đế biến đổi, ánh mắt sáng quắc nói: “Lời ngươi nói quả thực rất chặt chẽ, trẫm muốn biết diều hâu gỗ này có tác dụng gì trong kế sách này.”
“Hoàng thượng, quân địch biết sử dụng hỏa đạn dược, chúng ta cũng biết dùng, chỉ cần chúng ta dội nước thành công, khiến hỏa dược của kẻ địch không thể phát huy tác dụng, thì có thể lập tức đi khiêu chiến. Sau đó diều hâu gỗ sẽ phát huy công dụng, vừa khiêu khích bên dưới, vừa để một đội ngồi lên đi tới phía trên quân địch, thả hỏa đạn dược, nổ cho bọn chúng trở tay không kịp, chỉ cần nổ ở những nơi hiểm yếu, rồi ồ ạt tiến công, ắt phá được Trầm Minh Quan!”
Hoàng thượng nhìn theo Vu Thức Vy diễn luyện từng mưu kế mô phỏng Trầm Minh Quan mà đại phá, không khỏi vỗ tay tán dương: “Hay, hay cho liên hoàn kế.”
Văn võ bá quan cũng tán dương: “Kế hay, kế hay!”
Vu Thức Vy gật đầu, nét mặt không hề kiêu ngạo, khiêm tốn nói: “Hoàng thượng, những lời thần phụ nói cuối cùng cũng không thể ránh khỏi những biến hóa, vẫn là cần căn cứ tình hình chiến đấu thực tế lại vạch ra một sách lược càng hoàn thiện hơn.”
Hoàng đế ngửa mặt lên trời cười, dẫn văn võ bá quan về thao trường, gương mặt uy nghiêm nói với tam quân: “Vu Thức Vy bước lên nghe lệnh.”
Vu Thức Vy quỳ một chân trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc cẩn thận, hùng hồn nói: “Có thần!”
“Hôm nay tại thao trường này, trẫm phong ngươi làm tiên phong tướng quân, thống lĩnh tam quân phù trợ đại nguyên soái Cố Ngọc và thái tử, đoạt lại biên giới Đại Vân ta, giương cao uy danh Đại Vân quốc chúng ta!”
Vu Thức Vy tiếp nhận quân ấn do Hoàng thượng mang tới, giơ cao phía trên đỉnh đầu, không thê kiềm được nhiệt huyết trong lòng, dùng nội lực hô lớn: “Mạt tướng tuân chỉ!”
Dứt bỏ thù riêng, nàng không vì hoàng đế, chỉ vì thực hiện hoài bão trong lòng mình!
Cuối cùng nàng...cũng kề vai sát cánh với Giang Nguyệt, sẽ không còn là gánh nặng cho y nữa!
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy đứng lên, giơ quân ấn thật cao, nhìn các hàng quân sĩ chỉnh tề phía dưới, thiết lưu tam quân cuồn cuộn, thanh âm vang vọng: “Chư vị tướng sĩ, tại hạ may mắn được Hoàng thượng tán thưởng, phong làm tướng quân, tuy là nữ tử nhưng có tấm lòng tận trung báo quốc! Hiện nay Tây Lương tập trung binh mã, hòng xâm phạm biên giới Đại Vân ta, vì phụ mẫu chúng ta, vì quốc gia chúng ta, chúng ta có trách nhiệm, có sứ mệnh, ra trận giết địch!”
“Người đâu, dâng rượu, ta phải uống một chén cùng các huynh đệ.”
Tiểu binh rót rượu cho tam quân, tam quân cùng nâng chén.
Đôi mắt Vu Thức Vy sáng rực như lửa, vẻ mặt như sắt, lần nữa cao giọng: “Các vị tướng sĩ, uống hết chén rượu này, chúng ta chính là huynh đệ đối xử chân thành với nhau. Ngày đuổi hết quân địchlà ngày chúng ta trở về!”
Thanh âm như vọng lại từ núi cao, mênh mông vĩ đại, từng hồi từng hồi vang vọng trong tim mỗi người, tất cả tướng sĩ chỉ cảm thấy thiết huyết hào hùng tự nhiên dâng trào, đồng thanh cùng hô lớn: “Ngày đuổi hết quân địch là ngày chúng ta trở về!”
Từng chữ từng chữ như sấm sét san bằng, chấn động trời mây.
Trong khoảnh khắc, sĩ khí ngất trời, chiến ưng cao liệng, kiếm sắc trong bao, ngưng thành một bức họa cường quân tráng lệ cuộn tròn.
Vu Thức Vy thấy sĩ khí dâng cao, ngửa đầu một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó ném xuống mặt đất, tỏ rõ quyết tâm.
Tam quân đồng thời cạn rượu, đồng loạt đập chén, lần nữa hô to: “Ngày đuổi hết quân địch, lúc chúng ta trở về! Ngày đuổi hết quân địch, lúc chúng ta trở về!”
Hoàng đế hài lòng không thôi, cũng bưng bát rượu lên, bước tới trước cao đài, ý bảo mọi người yên tĩnh: “Chư vị tướng sĩ, các vị là nam nhân của Đại Vân, là anh hùng khiến trẫm tự hào, trẫm tin rằng, dưới sự dẫn dắt của Vu tướng quân, các vị nhất định có thể đánh đâu thắng đó, đại sát tứ phương. Trẫm bày rượu thiết yên ở đây, đợi các vị khải hoàn trở về!”
“Đánh đâu thắng đó, đại sát tứ phương, đánh đâu thắng đó, đại sát tứ phương!”
“Tốt, giờ Dần một khắc ngày mai, đích thân trẫm sẽ tiễn các vị tới cổng thành!” Vu Thức Vy tiếp lời: “Các vị tướng sĩ, nghe hiệu lệnh của ta, mau về nhà, cùng người nhà ăn bữa sủi cảo, nếu vi phạm quân lệnh, xử theo quân pháp!”
Nghe thấy, tam quân cười rộ lên, nhưng lại không trào phúng, bọn họ cười vị tướng quân mới nhậm chức này quả thật khai sáng, cũng thật thân thiết, biết điều thật sự cần trước lúc ra trận là cái gì!
Cười xong, tam quân đồng loạt đáp lời: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Sau khi tam quân rời khỏi, Vu Thức Vy cũng tới trước mặt Hoàng thượng: “Mạt tướng đã hoàn thành điểm quân, xin Hoàng thượng chỉ thị.”
“Vu tướng quân hồi phủ đi, giờ Dần một khắc ngày mai xuất chinh!”
Vu Thức Vy gật đầu: “Mạt tướng tuân mệnh!”
Về tới vương phủ, Bách Lý thế gia và Cơ thị sớm đã chờ ở phòng khách rất lâu, nhìn thấy Vu Thức Vy mặc áo giáp đỏ, uy phong lẫm liệt bước tới, lo lắng bước lên đón, Cơ thị nói trước: “Thức Vy à, Hoàng thượng... sao Hoàng thượng lại phong con làm tiên phong tướng quân, sao hắn lại muốn con đi tiền tuyến đánh giặc. Con đã là nữ nhi nhà người ta rồi, là đích tử đại tiểu thư Bách Lý thế gia chúng ta, sao lại đi đánh trận cơ chứ?”
Bách Lý Trường Nguyên tức giận nói: “Nữ nhi, con nói đi, có phải lão hoàng đế ép con đi không? Phụ thân sẽ tiến cung, tìm lão hoàng đế kia nói lý lẽ.”
Vu Thức Vy xua tay, cười nói: “Cũng không phải, hắn không ép con, là con cam tâm tình nguyện đi.”
“Cái gì?” Cơ thị cứng đờ, hoa lê dẫn mưa, thái độ kiên quyết: “Thức Vy, không được, mẫu thân khó khăn lắm mới tìm được con, con vẫn chưa nhận tổ quy tông, sao có thể bán mạng vì hoàng gia được chứ? Ta không đồng ý, ta không đồng ý.”
Bách Lý Trường Nguyên hùa theo: “Vi phụ cũng không đồng ý, Bách Lý gia vốn thuộc Cơ thị, một trăm năm đều không sinh được nữ nhi. Con là đại tiểu thư Bách Lý gia, càng là nữ nhi Đại Chu Cơ thị, thân phận tôn quý, không thể có chút sơ suất, vi phụ sẽ tiến cung, nói với hoàng đế, bảo hắn thu lại chức vị của con!”
Nói xong liền bước ra ngoài, nhưng bị Vu Thức Vy nhanh chân cản lại: “Bách Lý lão gia, đây là chuyện của ta, không liên quan tới Bách Lý thị và Cơ thị. Ta vẫn chưa hề thừa nhận mình là đích nữ đại tiểu thư gì đó của Bách Lý thị, Cơ thị. Ta chỉ là ta, ta họ Vu, ta là Vu Thức Vy!”
Tuy rằng Vu gia không phải là nhà của nàng, Vu Văn Thanh cũng không phải phụ thân nàng nhưng nàng đã là Vu Thức Vy mười tám năm, há có thể dễ dàng sửa đổi!