Lúc lão hoàng đế lo lắng chạy tới cung Quan Sư, đám thái y đang ra khỏi điện, thấy ông ta tới, chúng thái y đồng loạt dập đầu: “Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế…”
Lão hoàng đế vừa lo lắng vừa sốt ruột hỏi: “Quý phi sao rồi? Long thai không có gì đáng lo chứ?”
Thái y trưởng chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, quý phi không sao, nhưng lần này cái thai bị ảnh hướng rất lớn, không thể xuống giường thêm nữa.”
Lão hoàng đế thả lòng khuôn mặt, rõ ràng như vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không sao là tốt rồi, các ngươi lui ra đi, trẫm đi thăm quý phi.”
“Thần tuân mệnh, thần cáo lui.”
Hoàng đế vội vàng đi vào điện. Một nữ nhân mang sắc mặt tái nhợt nằm trên chiếc giường ngọc khắc hoa, đắp chăn gấm mềm mại, bụng phồng lên. Hoàng đế thấy vậy thì càng thêm yên tâm, ông ta bước tới nắm lấy tay Đường Mẫn Nhi, thương yêu nói: “Liễu Nhi, nàng sao rồi?”
Đường Mẫn Nhi không mở mắt, nhưng nước mắt lại đã thấm ướt gối tơ vàng, nàng ta kéo tay lão hoàng đế nói nức nở: “Hoàng thượng, Liễu Nhi chỉ có một người thân ấy, bây giờ lại mất đi rồi, Liễu Nhi rất buồn…”
Lão hoàng đế đau lòng hôn mu bàn tay Đường Mẫn Nhi, dỗ nàng ta: “Liễu Nhi đừng khóc, nàng có có trẫm!”
Nàng còn có trẫm… Còn có trẫm.. Có trẫm… Trẫm…
Câu nói cuối cùng như mặt nước lăn tăn, gợn từng vòng tròn từng vòng tròn một trong đầu Đường Mẫn Nhi. Nàng ta hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng trong ngày mà Đường gia bị phán xét nhà chém đầu, nàng và Vu Nhậm Hoằng chạy trốn khỏi thiên lao, nàng khóc như mưa, hắn cũng ôm nàng vào trong ngực, cũng nói những lời này: “Mẫn Nhi, đừng khóc, muội còn có biểu ca…”
Biểu ca, người thân duy nhất của nàng… biểu ca…
Vu Thức Vy, Vu Thức Vy tiện nhân nhà ngươi, tiện nhân, ta muốn giết ngươi, ta muốn ăn thịt uống máu ngươi, ta muốn băm thây ngươi ra thành vạn khúc, đốt xương cốt của ngươi ra thành tro!
Hận ý trong lòng bùng cháy dày đặc, hận tới mức Đường Mẫn Nhi không thể nằm được nữa, nàng ta ngồi dậy, nàng ta nhìn lão hoàng đế, ánh mắt như một ngọn lửa, nói một cách bức thiết: “Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài có yêu thần thiếp không?”
Lão hoàng đế gật đầu: “Đương nhiên là có rồi.”
“Nếu hoàng thượng yêu thần thiết, hoàng thượng hãy báo thù cho thần thiếp được không? Bắt Vu Thức Vy tới, bắt ả ta tới trước mặt nô tỳ, để nô tỳ tự tay giết ả! Hoàng thượng, có được không, van xin ngài…”
Giờ khắc này lão hoàng đế vô cùng đau lòng, lại thấy nước mắt nàng ta tuôn như mưa, ông ta càng thêm nghe lời, nàng ta nói cái gì đều nghe: “Được được được, trẫm đồng ý nàng là được rồi chứ gì. Nhưng nàng đừng khóc nữa, trẫm sẽ phái ám vệ lợi hại nhất đi bắt Vu Thức Vy lại!”
Thầm Minh Quan nhận được tin Tây Lương muốn gửi thư hàng với Đại Vân, Cố Ngọc vô cùng vui vẻ, hạ lệnh cho tam quân ngày mai khởi hành về triều. Đánh thắng trận còn sống sót trở về, các tướng sĩ vui mừng hớn hở đi chuẩn bị đồ đạc chờ xuất phát.
Trong quân trướng, Hàm Yên và Điểm Thúy cũng đang thu dọn đồ đạc, Điểm Thúy hỏi qua loa: “Tiểu thư, sao gần đây không thấy Lạc Thanh Phong? Có phải hắn có nhiệm vụ gì không?”
Vu Thức Vy đang khâu lại chiếc áo gấm, lúc nàng nghe được câu nói này cũng là lúc khâu xong, nàng thắt nút rồi cắt chỉ, cười nhẹ nói: “Điểm Thúy, không biết có phải ảo giác của ta không, gần đây ngươi thường xuyên nhắc tới Lạc Thanh Phong.”
Mặt Điểm Thúy đỏ lên, nàng ấy cuống quýt che giấu, nói: “Làm gì có? Nô tỳ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Vu Thức Vy trêu chọc nàng ấy: “Chỉ như vậy thôi sao? Vậy đôi giày còn chưa làm xong trong quân trướng của ngươi là định tặng cho ai? Chẳng lẽ là ta? Chân ta không lớn như thế, Hàm Yên cũng vậy, a, ta biết rồi, làm cho Lư Nguyệt!”
Mặt Điểm Thúy càng đỏ hơn, trong mắt hiện lên vẻ chột dạ, như kẻ trộm bị bắt quả tang, nàng ấy che che lấp lấp nói: “Tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ…”
Hàm Yên dùng khuỷu tay huých Điểm Thúy một cái, cười duyên: “Nô tỳ cái gì? Điểm Thúy, bình thường chẳng phải ngươi thẳng thắn lắm sao? Sao lúc này lại ấp úng như thế? Có chuyện gì gạt chúng ta đúng không?”
Điểm Thúy rối rít xua tay: “Không có, không có, không có thật…”
Mắt phượng của Vu Thức Vy híp lại, sự trí tuệ sắc bén hiện lên nơi đáy mắt, nàng nói mềm nhẹ: “Điểm Thúy, ngươi biết rồi đấy, ta chưa từng coi ngươi và Hàm Yên là người ngoài, mà như muội muội ruột thịt của ta. Nếu ngươi có vấn đề khó khăn gì, cứ việc nói với người tỷ tỷ là ta, ta sẽ phân tích giúp ngươi, có lẽ sẽ có cách giải quyết.”
Cả người Điểm Thúy cứng đờ lại, nàng ấy quay đầu sang, đụng phải ánh mắt như nhìn rõ hết thảy của tiểu thư, chợt cảm thấy giật mình, đoán rằng có lẽ tiểu thư đã biết tình cảm của mình.
Đúng vậy, không sai, nàng thích Lạc Thanh Phong, rất thích, cực kì thích, không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng luôn muốn gặp hắn, một ngày không nhìn thấy, nàng liên vô cùng mong nhớ.
Nhưng… nhưng nàng không dám nói với tiểu thư, bởi vì… nàng…
Nàng không xứng với Lạc Thanh Phong!
Nàng là tàn hoa bại liễu, chẳng có người đàn ông nào sẽ cần một kẻ tàn hoa bại liễu, Lạc Thanh Phong cũng sẽ không cần. Vậy nên, nàng vẫn cố gắng khống chế, che giấu tình cảm này, cũng không dám để lộ ra, làm giày vá áo cho hắn, vờ như một người muội muội.
Nàng giấu được mọi người, nhưng cuối cùng cũng không giấu được tiểu thư. Tiểu thư thông minh đến nhường nào, chút tình cảm này của nàng, sao tiểu thư lại không biết cho được?
“Tiểu thư, nô tỳ tạ ơn tiểu thư quan tâm, nô tỳ không có vấn đề gì khó cả, nô tỳ rất ổn.” Trong lòng Điểm Thúy vô cũng cay đắng, nhưng lại vẫn giả vờ tỏ ra vui vẻ.
Vu Thức Vy là ai?
Nàng rất am hiểu quan sát sắc mặt, nhất là việc đo lường tâm tư của người khác, ngay cả hoàng đế còn phải cảm thán không bằng, trừ khi nàng không để tâm, nếu nàng để ý tới, có ai có thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của nàng?
Mấy ngày nay, Điểm Thúy thường xuyên ngẩn người rồi cười ngu ngơ, lúc gặp Lạc Thanh Phong thì lại cố gắng tỏ ra rất tự nhiên, khác hẳn với những người khác, vì vậy nàng đã nhận ra, nàng ấy thích Lạc Thanh Phong!
Nếu Lạc Thanh Phong không có ý gì với nàng ấy thì thôi, nàng sẽ không lo chuyện không đâu, khiến Điểm Thúy phải rơi vào tình cảnh khó xử. hôm nay nàng nói bóng nói gió như vậy là bởi vì… Lạc Thanh Phong cũng có ý với Điểm Thúy!
Không phải nàng đoán, mà là chính miệng Lạc Thanh Phong nói cho nàng!
Trước khi quyết chiến, nàng từng hỏi Lạc Thanh Phong: “Thanh Phong, nếu phải chết trong trận chiến này, ngươi có gì tiếc nuối không?”
Lạc Thanh Phong trả lời: “Có.”
Hắn nói: “Thuộc hạ còn chưa kịp nói cho một cô nương là ta thích nàng ấy, muốn hỏi nàng ấy có bằng lòng theo ta không.”
Nàng hỏi hắn: “Là Điểm Thúy sao?”
Lúc ấy, vẻ mặt của hắn nghiêm túc đến lạ thường, nói vô cùng kiên định: “Đúng vậy!”
Nàng lại hỏi hắn: “Ngươi có hiểu biết về Điểm Thúy không? Ngươi có biết nàng ấy từng phải chịu cảnh bất hạnh nào không?”
Hắn nói: “Thuộc hạ không biết.”
Nàng không giấu diếm hắn, kể hết toàn bộ những chuyện mà Điểm Thúy đã gặp phải cho hắn nghe, cuối cùng mới hỏi: “Ngươi sẽ bằng lòng lấy một nữ tử đã bị mất đi trinh tiết làm vợ sao?”
Lạc Thanh Phong trầm mặc một lát rồi nói kiên định: “Thuộc hạ bằng lòng, chỉ cần nàng ấy gật đầu, thuộc hạ nguyện nâng tám cỗ kiệu tới cưới nàng ấy về!”
Vu Thức Vy đã sống hai kiếp, chứng kiến muôn màu muôn vẻ trên thế gian, nhưng vẫn rung động với tình cảm thuần khiết này. Nàng quyết định phải làm chút gì đó cho Điểm Thúy.
Vậy nên hôm nay nàng đánh liều để Điểm Thúy vượt qua vách ngăn trong lòng, đạt được hạnh phúc!
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy ngừng mọi suy nghĩ lại, hỏi bén nhọn: “Điểm Thúy, người không cần phải giấu ta, ta đã biết rồi.”
Điểm Thúy mở to hai mắt, khuôn mặt tái đi: “Tiểu thư, người…”
“Ngươi thích Lạc Thanh Phong đúng không?”
Sắc mặt Điểm Thúy càng thêm trắng bệch, hai tay không biết phải đặt vào đâu, luống cuống nói: “Tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ… không thích hắn.”
Thấy Điểm Thúy phủ nhận, Hàm Yên không khỏi sốt ruột, liếc nhìn bóng đen đứng ngoài lều, nàng ấy nói to: “Ngươi nói dối, đêm qua ngươi ngủ mơ còn gọi tên hắn.”
Điểm Thúy khó tin lùi về đằng sau: “Ta… ta… ta không…”
Hôm nay làm sao vậy?
Vì sao tiểu thư và Hàm Yên cứ nói những lời kì lạ như vậy?
Hàm Yên nhìn Vu Thức Vy, thấy được ý trong mắt nàng. Hàm Yên không khỏi bước tới gần, nói hùng hùng hổ hổ: “Ngươi có, ngươi dám nói đôi giày kia không phải ngươi làm cho Lạc Thanh Phong không? Cả cái hầu bao còn chưa tặng kia nữa, bên trong đó có thêu hình lá cây, lá cây chẳng phải là Thúy sao, Điểm Thúy, ngươi còn muốn phủ nhận sao?”
Điểm Thúy bị chặn cứng họng: “Ta… ta… Xin mọi người đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, ta có thích hắn thì sao chứ, không thích thì sao chứ, tóm lại ta vẫn không xứng với hắn… Hu hu hu…”
Nói hết lời, Điểm Thúy đau khổ bưng kín mặt, ngồi xổm xuống đất khóc nấc lên.
Ánh mắt Hàm Yên không khỏi đỏ lên, hai bàn tay không biết phải làm thế nào: “Xin lỗi Điểm Thúy, ta…”
Vu Thức Vy bước tới, đưa tay kéo Điểm Thúy đứng lên. Nàng nắm lấy cổ tay của Điểm Thúy, nói năng mạnh mẽ, chữ nào ra chữ nấy: “Khóc cái gì chứ? Có gì mà xứng với không xứng, ta chỉ hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có thích hắn không, có muốn ở bên hắn hay không? Nếu là một cô nương tốt, vậy thì nói to cho ta nghe, có phải hay không?”
Điểm Thúy bỗng vung tay Vu Thức Vy ra, điên cuồng hô lên giận dữ với Vu Thức Vy: “Đúng vậy, các ngươi nói đúng, ta thích hắn thì sao? Nếu các ngươi đã biết, thì cũng phải biết ta chỉ là một tàn hoa bại liễu, là một nữ nhân bẩn thỉu bị năm tên đàn ông làm nhục, sao các người còn cứ gặng hỏi, để ta phải khó chịu như vậy? Vui lắm sao?”
Thấy Điểm Thúy hiểu lầm, Hàm Yên vội giải thích: “Không phải thế đâu, Điểm Thúy, ngươi hãy nghe ta nói, tiểu thư cũng là vì muốn tốt cho ngươi…”
“Vì tốt cho ta?” Điểm Thúy cười khổ, nàng ấy nhìn Vu Thức Vy, khom người: “Tiểu thư, nếu ngươi muốn tốt cho ta, thì coi như không biết gì đi, ta…”
Điểm Thúy còn chưa dứt lời, một giọng nói tràn ngập sự tức giận vang bỗng vang lên, vọng từ ngoài lều vào: “Chẳng lẽ ngươi định cả đời này đều không nói, muốn để ta sống độc thân cả đời sao?”
Dư âm của câu nói còn chưa hết, tấm rèm trong lều đã bị vén lên, một nam tử áo đen bước vào.
Nam tử đó vô cùng tuấn tú, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt loáng thoáng hiện lên sự tức giận.
Điểm Thúy kinh ngạc, nước mắt đọng lại trong hốc mắt: “Lạc Thanh Phong…”
Sao lại vậy?
Khóe miệng Vu Thức Vy cong lên, nàng nói thản nhiên: “Lạc Thanh Phong, chuyện ngươi nhờ ta đã làm rồi, nàng ấy có bằng lòng đi theo ngươi hay không, tự ngươi hỏi nàng ấy đi. Giang Nguyệt hẹn gặp ta ở sau núi, ta đi đây.”
Hàm Yên che miệng cười, nói một câu “Thanh Phong cố lên”, sau đó cũng mau chóng rời khỏi lều trại.
Trong quân trướng chỉ còn lại Lạc Thanh Phong và Điểm Thúy, Lạc Thanh Phong cũng không vòng vo nữa, hắn hỏi thẳng: “Điểm Thúy, nàng có đồng ý ở bên ta không?”
Điểm Thúy ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Phong không nói ra lời, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Ngươi không nói thì ta cho rằng ngươi đồng ý rồi, ngày mai khải hoàn về triều, sau bảy ngày là có thể tới kinh thành, ba hôm trước ta đã nhờ Cẩm Thư tính bát tự cho nàng rồi, ngày tám tháng chạp là ngày hoàng đạo, ta cưới nàng, được không?”
Điểm Thúy vẫn còn ngây ra như phỗng, vừa rồi chắc chắn hắn đã nghe được những gì nàng nói với bọn họ rồi, nhưng hắn không hề mở miệng nhắc tới chuyện đó, có phải hắn không để ý tới nó không?
Hạnh phúc tới đột ngột quá, nàng nên làm gì đây?