Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4482
Vu Thức Vy dịu dàng đỡ lấy tay Thái hậu, cùng thái hậu tiến vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Thái hậu, thần nữ mấy ngày hôm nay là do bận chuẩn bị giá trang (1)
“Giá trang?” Thái hậu bỗng chu miệng lên, khuôn mặt đầy nét nhăn hiện lên một chút tức giận, không vui mà nhìn về phía Hoàng đế: “Hôn sự này, ai gia hoàn toàn không đồng ý”
Nghe vậy, Vu Thức Vy nhìn thoáng qua gương mặt đang có chút lúng túng khó xử của hoàng đế, khéo léo mà giảng hòa: “Thái hậu, lúc này không phải là lúc để nói những việc này, hôm nay không phải đến đây để cầu phúc sao? Chúng ta mau vào trong thôi”
Vu Thức Vy bỗng nhiên cảm thấy có một ai đó đang nhìn mình, đưa mắt nhìn, liền bắt gặp hoàng hậu đang dùng ánh mắt vô cùng căm phẫn mà nhìn về phía nàng, nàng vô cùng kinh ngạc, tại sao hoàng hậu lại nhìn nàng với ánh mắt như vậy.....
Tất cả ni cô sau khi thấy bọn nàng đều đã ngừng trò chuyện, lúc này đây mới bắt đầu hành lễ: “Khấu kiến Hoàng thượng, Khấu kiến Thái hậu nương nương, Khấu kiến Hoàng hậu nương nương, khấu kiến chư vị công chúa cùng chư vị quý nhân.
Hoàng đế phất phất tay, mang theo chúng phi cùng hài tử đi theo phía sau Thái hậu, nhóm đạo cô cũng theo đó mà đi vào, không ai đế ý ánh mắt thâm độc mang đầy hận ý của vị đạo cô tuyệt sắc đi ở sau cùng đó: “Vu Thức Vy, ngươi cuối cùng cũng đã đến!”
Sau khi dâng hương tại bảo điện Đại Hùng, đám người liền ùn ùn kéo đến hậu viện của Thanh Liên tự, Vu Thức Vy đỡ lấy tay của Thái hậu cười nói: “Thái hậu, ở Thanh Liên tự này có một mỹ cảnh, những ngôi tự khác không nơi nào có”
Thái hậu trước nay chưa bao giờ nghe nói đến, liền cao hứng nói: “Mỹ cảnh đó như thế nào a?”
Hoàng đế đứng ở một bên cười nói: “Nhị nha đầu người quả thật là biết không ít, Mẫu hậu, trụ trì của Thanh Liên Tự Vân đại sự nhiều năm trước đã ươm trồng được mặc liên(2), liền tại hậu viện của Thanh Liên tự này trông nên ba dặm mặc liên, biến hậu viện của Thanh Liên tự trở thành mỹ cảnh độc nhất vô nhị, rất nhiều người đến đây, chỉ để tận mắt nhìn thấy mặc liên hồ này.”
Thái hậu ngạc nhiên trừng to đôi mắt: “Mạc liên? Vậy ai gia nhất định phải mở mang tầm mắt rồi”
Nói đến đây, liền được hai tiểu ni cô dẫn đường đến mạc liên hồ, vừa đến hậu viện, mùi hương sen thoang thoãng lập tức ập đến, mọi ngươi đều bất ngờ trước cảnh sắc trước mắt mình, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Chỉ thấy phía dưới khoảng trời xanh mây trắng, là một dãy nước xanh trong biềng biệc, phía trên dãy nước xanh trong đó là vô số diệp liên trôi nổi bồng bềnh, cùng vô số những đóa Mạc liên đang thi nhau tỏa sắc, như những vị tinh tú trên trời bao, trãi dài khắp ba dặm hồ.
Kiếp trước Vu Thức Vy đã được nhìn thấy mỹ cảnh này, kiếp này nhìn lại, vẫn cảm thấy vô cùng kinh diễm, từng đóa mạc liên thanh tao thoát tục cứ thể bồng bềnh trôi trên mặt hồ, làm cho mọi ngươi có cảm giác như thân đang ở tây thiên dao trì, còn những đóa mạc liên này như những tuyệt sắc tiên tử, lãnh đạm mà nhìn sự phồn hoa của thế gian.
Thái hậu vô cùng kinh diễm mà nhìn một hồ đầy mạc liên, một hồi lâu mới thốt nên lời: “Thế gian này quả thật có liên hoa màu đen sao? Thật sự đúng là hiếm có, đúng là hiếm có!”
Bát công chúa có chút bất bình nói: “Đường đường là Thượng Quan Đoan Nhu ta ngang dọc tại kinh thành này bao năm, mà lại không biết có một mỹ cảnh như vậy tồn tại, quả thật là.... quả thật là.... là cái gì nhỉ?”
Hoàng đế đứng ở một bên trừng nàng một cái: “Là cái gì? Không biết thì về đọc thêm sách, ngay cả một câu nói cũng nói không xong, còn dám nhắc đến việc ngươi chui lỗ chó chốn ra ngoài à?”
Đừng cho rằng hắn không biết cái lỗ chó ở lãnh cung kia là dùng để làm gì, còn lần nào cũng phải lo lắng tìm thêm vài ám vệ để bảo hộ nàng ta.
Bát công chúa lè lười, xấu hổ mà cúi gập đầu, làm cho mọi người không sao nhịn được mà được phá lên.
Vu Thức Vy cũng che miệng cười, ánh mắt vô ý mà lướt về phía sau lưng, lại bắt gặp một ánh nhìn căm phẫn hướng về phía mình, tiếu ý nơi đáy mắt nàng bỗng nhiên hiện rõ, Vu Vinh Hoa!
Nàng buông tay Thái hậu ra, đi thẳng đến trước mặt Vu Vinh Hoa, nằm tay nàng, thân thiết nói: “Trưởng tỷ, đã lâu không gặp”
Hận ý trong đáy mắt Vu Vinh Hoa liền lập tức biến mất, điềm đạm hành lễ theo nhà phật, không nhanh không chậm nói: “Thí chủ, bần ni đã xuất gia, thoát ly hồng trần, lục căn thanh tịnh, hãy gọi bần ni là Vong Trần.
Đáy mặt Vu Thức Vy bỗng lóe sáng, nếu quả thật đã thoát ly hồng trần, lục căn thanh tịnh, vậy ánh mặt căm phẫn lúc nãy là đóng kịch cho vui à?
Nếu như ả đã thích đóng kịch đến như vậy, nàng liền giúp vui cùng ả vậy.
“Vong trần sư cô nói chí phải, là ta đường đột rồi, lâu ngày không gặp, sư cô vẫn tốt chứ? Đồ mà ta đem đến không biết sự cô đã dùng đến chưa? Nếu như không đủ, cứ nói với ta, khi quay về, ta lập tức phân phó Hàm Yên lại đem cho người.”
Vu Vinh Hoa nghe xong, trong lòng vô cùng tức giận, Vu Thức Vy khi nào đem đồ đến cho ả chứ? Đáng chết mà, cả gan dám nói láo trước mặt Hoàng thượng cùng Thái hậu, vậy mà ả lại không thể lật mặt nàng, lúc trước hình tượng của ả đã bị tổn hại nặng nề, hiện tại có nói gì cũng chẳng có ai tin, ngược lại còn cho rằng ả không biết điều mà đặt điều vu khống.
Tức chết được đi mà!!
Vu Vinh Hoa miễn cưỡng nén đi cơn giận của mình, cười nói: “Đa tạ mỹ ý của thí chủ, từ nay về sau xin đừng đem gì đến nữa, bần ni đã quen với cuộc sống ở đây rồi”
Vu Thức Vy gật gật đầu, có chút bi ai mà nói: “kỳ thật, ta chưa bao giờ hận tỷ.”
Đó là chuyện không bao giờ xảy ra! Vu Thức Vy vội vã bổ sung thêm một câu trong lòng.
Đám đông thấy Vu Thức Vy bị Vu Vinh Hoa hãm hại đến như vậy, vậy mà hoàn toàn không quan tâm đến hiềm khích lúc trước, vừa đem đồ đến cho ả vừa tha thứ cho ả, đúng là quá rộng lương, quá rộng lượng mà.
“Vị Tĩnh Văn quận chúa này đúng là một kỳ nữ hiếm có”
“Đúng vậy, đúng là một vị kỳ nữ hiếm có, khí độ phi phàm này đúng là khiến người khác không thể không khâm phục”
Khóe miêng Vu Vinh Hoa không kiềm được mà giật một cái, nhưng cũng không thể không miễn cưỡng mỉm cười: “Đa tạ sự rộng lượng của công chúa, bần ni nhất định sẽ vì thí chủ mà cầu một ngọn trường sinh đăng, ngày ngày cầu nguyện thí chủ bình an vô sự”
Xác định là không phải là cầu nguyện nàng ngày ngày đi chết chứ?
Vu Thức Vy mỉm cười không trả lời, cũng không nói gì thêm, liền quay lưng đi về phía Thái hậu, chỉ về phía hồ mạc liên, cùng Thái hậu cười nói vô cùng vui vẻ. Mọi người một lần nữa đều dời sự chú ý về phía hồ mạc liên, không ai để ý đến Vu Vinh Hoa đang từng chút từng chút một tiến đến bên cạnh hoàng thượng.
Sau khi trôi qua khoảng hai, ba khắc, mọi người đều đã nhìn đủ rồi, Hoàng đế liền nói: “Mạc liên hồ chúng ta cũng đã xem rồi, cũng đã đến lúc hồi cung, về đến hoàng cùng còn có yến tiệc”
“Tuân lệnh, Hoàng thượng”
Đám đông liền quay người, đợi Hoàng thượng đi đầu dẫn đường, ai ngờ rằng, Hoàng thượng vẫn còn chưa bước đến, mọi người liền nghe thấy một thanh âm xé gió mà lao đến: “Cẩu hoảng đế, nộp mạng đi”
Tiếng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, nhìn về hướng tiếng động vừa phát ra, vừa nhìn, liền lập tức dọa cho mọi người ba hồn mất đi bảy phách, chỉ nhìn thấy một gã hắc y nhân vượt qua bức tường hậu viện mà lao đến trước mặt của hoàng đế, trên tay cầm một thanh trường kiếm, hàn quang vụt sáng, sát ý bừng bừng.
Đám đông lập tức hỗn loạn, kinh hãi kêu to: “Hoàng Thượng, cẩn thận”
Hắc y nhân đáy mắt đầy sát ý, không để lỡ một phút nào, nâng lấy trường kiếm hướng về phía tâm thất của hoàng đế mà hạ thủ
Tất cả mọi người lúc này đây đều đang vô cùng kinh sợ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, Vu Thức Vy tuy rằng cũng vô cùng kinh hãi, nhưng vẫn chưa đến mức mất đi lý trí, liền lập tức buông Thái hậu ra mà chạy về phía Hoàng thượng.
Nói thì chậm, những hành động thì qủa thật rất nhanh, chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu xám xé không mà lao đến, trước Vu Thức Vy một bước, đến trước mặt của hoàng đế, dùng chính huyết nhục của bản thân mình mà đỡ nhát trường kiếm đó, còn không quên phụ họa thêm một câu nói: “Hoàng Thượng cẩn thận”
“phật” một tiếng, tiếng trường kiếm đâm vào da thịt vang lên, máu cháy không ngừng
Vu Thức Vy đã đi đến trước mặt, ngân trâm trong tay liền đâm vào gã hắc y nhân, hắc y nhân lập tức gã nhào xuống đất, mất đi ý thức.
Vu Thức Vy quay đầu lại, ánh mắt lãnh lẹo mà nhìn khuôn mắt trắng bệch của Vu Vinh Hoa, nàng nghìn phòng vạn phòng, đến cuối cùng cũng để ả ta toại nguyện, bước chân vào địa ngục để có thể phục sinh, Vu Vinh Hoa, ngươi thông minh ra rồi.
Hoàng đề liền lập tức đỡ lấy người của Vu Vinh Hoa, hoang mang nói: “Ngươi thế nào rồi?”
Vu Vinh Hoa phun ra một ngụm máu tươi, khó khăn mà nói: “Hoàng thượng không sao là tốt rồi”
Hoàng hậu sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn đánh mất đi phượng nghi, thất thanh: “Hoa nhi, Hoa nhi, ngươi thế nào rồi? Người đâu, mau đến đây, trời ơi, ai đó cứu Hoa nhi đi..”
Vu Thức Vi có chút kinh ngạc mà nhìn Hoàng hậu, bà ta là thê tử của Hoàng đế, đầu tiên không phải nên quan tâm đến hoàng đế sao, thế mà trong mắt lại chỉ có duy nhất một mình Vu Vinh Hoa, ánh mắt lo âu cùng thống khổ kia hoàn toàn được phát ra từ trong tiềm thức, tuyệt đối không phải giả vờ, điều này quả thật có chút kỳ quái.
Thái hậu cũng bị dọa không nhẹ, hoang mang mà chạy đến: “Hoàng thượng, ngươi có sao không?”
Hoàng Thượng liền trả lời: “Trẫm không sao, nhưng Vinh Hoa dùng thân giúp trẫm đỡ nhát kiếm đó, nếu không mau chữa trị, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Vu Thức Vy mi tâm khẽ động, nhìn thoáng qua vết thương trên người Vu Vinh Hoa, nơi đó rõ ràng đã được tránh khỏi điểm chỉ mạng, đâm vào xương tỳ bà bên cạnh, chỉ cần không mất quá nhiều máu, căn bản là chết không nổi, giờ phút này đây nàng đã có thể chắc chắn đây là vở kịch do Vu Vinh Hoa dàn dựng.
(1) Của hồi môn
(2) Hắc liên – hoa sen đen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK