Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44160
Thái sư phủ
Bên trong Thính Vũ Hiên, trên bàn được bày la liệt các món ăn, Vu Thức Vy ngồi bên cạnh bàn tay nâng chén rượu, mỉm cười mà nhìn Lê Thiểu Quán: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, dám hỏi công tử cao danh quý tánh?”
Lê Thiểu Quán nâng chén rượu, tiêu sai phong nhã mà trả lời: “Lê Thiểu Quán”
Lê Thiểu Quán
Vu Thức Vy mi tâm khẽ động, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, liền suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra, hóa ra nàng ta chính là sư muội của Hàn Giang Nguyệt, nữ nhi của Mộ Hoa trưởng môn Thiên sơn phái, là đồng môn của Công Tôn Vị và Hàn Giang Nguyệt, việc Hàn Giang Nguyệt là đệ tử của Mộ Hoa trưởng môn, người ngoài hoàn toàn không biết. Mà ở kiếp trước, Hàn Giang Nguyệt cũng chỉ nhắc đến việc này với nàng một lần.
Nếu như đã là sư muội của Hàn Giang Nguyệt, vậy lần này nàng ta cứu nàng....
Nàng cuối cùng đã rõ, tất cả việc xảy ra trong ngày hôm nay, Hàn Giang Nguyệt đều biết, hơn nữa lúc đó y cũng có mặt tại Sướng Tâm Viên.
Đồn rằng Công Tôn Vị ham mê nam sắc, bên cạnh luôn mang theo một vị nam tử, không biết có phải là vị Lê Thiểu Quán này không, nếu như phải, vậy thì lúc đó Công Tôn Vị cũng có mặt tại Sướng Tâm Viên, hơn nữa là cùng Hàn Giang Nguyệt ở cùng một chỗ!
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy bỗng mỉm cười: “Lê công tử, đại ân không biết cách nào cảm tạ, tiểu nữ xin cạn chén rượu này”
Nói một câu thực tâm, nếu như hôm nay không có sự tương trợ của nàng ta, bản thân sao có thắng về bình quyền cùng tiền tài kia chứ?
Hôm nay nàng chỉ có ý định ra ngoài dạo chơi, hoàn toàn không mang theo ám vệ, thậm chí cả Vệ Trường Phong cũng không mang theo, điều này có thể nói là may mắn không? Nếu như không có Lê Thiểu Quán,nàng có lẽ đã không còn mạng mà ngồi ở đây nữa rồi.
Lê Thiểu Quán nhận lời cảm tạ của nàng ta, cũng một hơi uống cạn, phát ra một âm thanh sảng khoái: “Rượu ngon”
Vu Thức Vy một bên tiếp tục châm rượu cho nàng ta, một bên nói: “Công tử không biết có vật gì muốn đạt được? Tiểu nữ nhất định sẽ dốc toàn sức mình giúp công tử toại nguyện”
Lê Thiểu Quán tiêu sai nở một nụ cười, đưa bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm của Vu Thức Vy, mờ ám nói: “Không phải đã nói là dùng thân báo đáp sao? Lẽ nào nhanh quên đến như vậy?”
Vu Thức Vy không chút e thẹn, chỉ là cảm thấy buồn cười, sao nàng ta cứ nhất mực muốn nàng dùng thân báo đáp? Lẽ nào nàng ta còn có thể làm gì nàng sao?
Vu Thức Vy nhìn khuôn mặt đang cố tỏ ra vô cùng hạ lưu của Lê Thiểu Quán, thầm nghĩ, có lẽ nàng đã hiểu ra vấn đề rồi, Lê Thiểu Quán chính là đang muốn trêu chọc nàng đây mà, không có ác ý, chỉ là muốn cùng nàng đùa giỡn một chút.
Suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ! Nếu nàng ta đã muốn trêu chọc nàng như vậy, vậy thì nàng liền cùng nàng ta chơi đùa một chút vậy.
“Nếu công tử đã kiên quyết như vậy, vậy tiểu nữ chỉ còn cách dùng thân báo đáp vậy” Vu Thức Vy giả vờ e thẹn mà đứng dậy, nắm lấy tay của Lê Thiểu Quán mà kéo vào bên trong phòng ngủ”
Vào đến bên trong phòng ngủ, Vu Thức Vy nhẹ nhàng đẩy một cái, liền khiến Lê Thiểu Quán ngã xuống giường, sau đó bản thân liền bò đến bên người nàng ta, chống tay bên người Lê Thiểu Quán, nhẹ nhàng bật hơi lên mặt nàng ta: “Công tử à, cởi y phục ra nào”
Lê Thiểu Quán liền cảm thấy một luồng hơi thở như lan như ngọc phả lên mặt mình, giống như lông vũ, nhẹ nhàng mà vuốt ve trên gương mặt của nàng ta, sự xấu hổ vốn đã bị nàng ta vứt bỏ từ đời nào không biết tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện, gương mặt anh khí mỹ lệ, bỗng nhiên đỏ bừng, có chút không tự nhiên mà nói: “như.... như vậy có phải là hơi nhanh rồi không?”
Nàng ta chỉ muốn trêu chọc Vu Thức Vy một chút mà thôi, không cự tuyệt thì thôi đi, còn không nói hai lời mà kéo nàng ta lên giường như vậy, đúng là dọa chết nàng ta rồi mà!!!
Vu Thức Vy nhẹ nhàng nâng cằm của Lê Thiểu Quán lên, mê hoặc nói: “Đây là điều công tử muốn mà, nếu như tiểu nữ không làm theo, chẳng khác nào vong ơn bội nghĩa”
Lê Thiểu Quán nhìn nàng đùa giỡn với bản thân như vậy, liền có cảm giác như sớm đã bị nàng phát giác, lúng túng nói: “Cái đó.... bổn công tử.... bổn công tử.....aa....aaa...ngươi cởi y phục của ta ra làm gì????”
Vu Thức Vy một bên cởi đai lưng của nàng ta ra, một bên nói: “Dùng thân báo đáp a”
Lúc Hàn Giang Nguyệt tiến vào bên trong, liền trông thấy một màn như vậy, Vu Thức Vy đang cưỡi lên người của Lê Thiểu Quán, y trừng to hai mắt, lắp bắp không nên lời, y đang nhìn thấy cái gì thế này? Chẳng lẽ tư thế lúc y bước vào cửa có vấn đề?
Hàn Giang Nguyệt lui ra ngoài cửa, sau đó lại bước sao trong, Vu Thức Vy vẫn là đang cưỡi lên người của Lê Thiểu Quán, hoàn toàn không phát giác sự xuất hiện của y.
Hàn Giang Nguyệt trong lòng liền nổi lên một trận cuồng phong, lập tức đi về phía Vu Thức Vy, nhanh chóng tách hai người ra, trừng mắt mà nhìn Vu Thức Vy: “Vy nhi, nàng đang làm gì?”
Y gấp rút chạy đến đây như vậy, chính là sợ Lê Thiểu Quán ức hiếp Vu Thức Vy, bây giờ thì hay rồi, lại là Vy nhi quay qua ức hiếp Lê Thiểu Quán, Y ganh rồi, dựa vào cái gì mà ức hiếp Lê Thiểu Quán lại không ức hiếp y chứ?
Y cũng muốn Vy nhi của y ức hiếp y, đúng là không công bằng chút nào mà!
Vu Thức Vy bỗng ngẫn ngươi ra, không ngờ rằng Hàn Giang Nguyệt bỗng dưng lại xuất hiện ở đây, hoàn toàn không để người khác có thời gian để chuẩn bị, cuộc đời này đây là lần đầu tiên nàng làm một việc xấu hổ như vậy, còn bị y bắt gặp, y về sau có thay đổi cách nhìn về nàng? Cảm thấy nàng là loại nữ tử.......
Lê Thiểu Quán cũng vội vàng đứng dậy, vô cùng lúng túng mà nhìn Hàn Giang Nguyệt, khuôn mắt trắng như ngọc lúc này đây đang bừng bừng đỏ, không biết nên nói gì.
Lê Thiểu Quán nàng ta một đời anh tuấn hiên ngang, chỉ có bản thân đi trêu chọc người khác, trừ đi phúc hắc sư huynh Công Tôn Vị, cả đời nàng cũng chưa bị ai đè qua như vậy, hơn nữa còn là bị một nữ tử đè, một đời anh minh thần võ của nàng, đều hủy trong tay Vu Thức Vy rồi, nàng ta sao có thể chịu nổi???
Nghĩ đến đây, Lê Thiểu Quán cảm thấy không còn mặt mũi nào mà lưu lại, liền che mặt chạy ra ngoài, lúc chạy ra ngoài bởi vì dùng tay che mặt, mà đâm thẳng vào cây cột, đừng hỏi là nàng ta cảm thấy xấu hổ như thế nào, cả đời này nàng chưa bao giờ cảm thấy muốn chết như lúc này, hu huhu........
Hàn Giang Nguyệt nghe tiếng bước chân bên ngoài dần biến mất, khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt sa sầm mà nhìn Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy không dám nhìn thẳng vào y, lúng túng nói: “Huynh..... huynh đã dùng bữa chưa? Nếu như vẫn chưa dùng, ở đây vừa hay......”
Lời nói vẫn chưa dứt, mắt Vu Thức Vy bỗng hoa lên, phút chốc liền bị Hàn Giang Nguyệt bế lên giường, sao đó cả người đè lên người nàng, nhìn chăm chú vào mặt nàng, thanh âm trầm bỗng, mê hoặc mà nói: “Vy nhi, kẻ lúc này là của người khác, nếu nàng muốn, thì dùng ta không phải tốt hơn sao?”
Dứt lời, y ôm chặt lấy Vu Thức Vy, xoay người một cái, liền để Vu Thức Vy cưỡi lên người y, mỉm cười mê hoặc, hai tay dang rộng, một bộ dạng đợi Vu Thức Vy đến cởi y phục y ra, đê tiện nói: “Nàng cứ thoải mái mà chà đạp ta đi”
“ha ha” Vu Thức Vy không nhịn được mà bật cười thành tiếng, thoải mái.... thoải mái chà đạp y? Vậy mà y cũng nói ra miệng được, sao có thể không biết xấu hổ đến như vậy chứ?
“Hàn Giang Nguyệt, đừng phá nữa”
Vu Thức Vy mỉm cười đứng dậy, bị Hàn Giang Nguyệt giơ tay ôm chặt eo, không biết xấu hổ là gì mà nói: “Ta không phải đang đùa, nếu nàng không động thủ, vậy thì để ta động thủ vậy”
Vu Thức Vy vội vàng cầm chặt tay của y, không để y manh động, giả vờ giận giữ nói: “Nếu huynh còn làm loạn, ta liền đuổi huynh ra ngoài”
Hàn Giang Nguyệt thấy nàng ta quả thật nổi giận, liền cấp tốc đứng dậy, khôi phục bộ dạng chân chính, có chút uất ức nói: “Bây giờ không làm loạn nữa, có phải không cần phải ra ngoài nữa rồi không?”
Vu Thức Vy nắm lấy tay Hàn Giang Nguyệt, kéo y đến trước bàn đã bày sẵn cao lương mỹ vị, một bên giúp y gắp thức ăn, một bên nói: “Hôm nay huynh cũng có mặt ở Sướng Tâm viên đúng không?”
“Ân”
“Hôm nay huynh đã gặp Công Tôn vị”
“Ân”
“Người lúc nãy huynh quen biết?”
“Ân”
Vu Thức Vy bất ngờ nhìn Hàn Giang Nguyệt, sao bỗng nhiên lại biến thành kiệm lời như vậy?
Quay đầu lại nhìn, Hàn Giang Nguyệt đang cặm cúi ăn thức ăn nàng gắp, hóa ra là không rãnh để nói chuyện a, sau khi ăn xong phần thức ăn mà Vu Thức vy gắp, mới nghiêm túc nói: “Hôm nay cá cược lớn đến như vậy, nàng không sợ hoàng đế sẽ sinh lòng nghi kị?”
Nghe vậy, đáy mắt Vu Thức Vy bỗng xuất hiện lãnh ý: “Muội phế đi một hài tử của hắn, còn làm bị thương một hài tử của hắn, hắn ta đã sớm nghi kị muội rồi, bên ngoài không biết bao nhiêu là kẻ đang theo dõi muội, một trong số đó, chính là người của hắn, mà việc muội bị ám sát ngày hôm nay, không ngoài dự đoán chính là từ một tróng đám ngươi này ra tay”
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt bỗng sầm lại: “Ý của nàng là người muốn giết nàng ngày hôm nay chính là hoàng thượng?”
“Muội không chắc, nhưng.....” Vu Thức Vy ngập ngừng một chút: “Nhưng người này che dấu vô cùng tốt, thật sự đúng là qua mặt cả thiên hạ. Nếu không huynh nghĩ sao hắn có thể ngôi vững ở ngôi vị hoàng đế đó nhiều năm như vậy? Có thể khiến hậu cùng cùng bá quan trong triều sóng yên biển lặng, không phải chỉ đơn giản vài lời nói liền có thể làm được. Các huynh là dựa vào vũ lực để chiếm giữ giang sơn này, còn hắn ta, chính là dựa vào đầu óc, chi phối các huynh dùng mạng mà đổi lấy giang sơn cho hắn, có thể nắm giữ thiên hạ nhiều năm như vậy, con người nay không đơn giản chút nào, không thể không đề phòng!”
Những gì Vu Thức Vy nói, Hàn Giang Nguyệt sớm đã biết, y biết, tất nhiên Thượng Quan Cửu U cũng biết, chỉ là cục diện hiện tại không thể phá vỡ, một khi phá vỡ, loạn thế liền nổi dậy. Đến lúc đó nội loạn triền miên, kẻ thù bên ngoài cũng thừa cơ mà tấn công, thiện hạ ắt đại loạn.
Hàn Giang Nguyệt không tiếp tục nói về vấn đề này, mà chuyển sang vấn đề thực tế hơn: “năm nghìn vạn lượng hoàng kim, nàng có chắc là đến tay được không?”
Vu Thức Vy mỉm cười: “Bọn chúng có lẽ sẽ không giao ra, nhưng muội có biện pháp khiến chúng phải ngoan ngoãn giao ra, đúng rồi, vẫn còn một việc, một nữa binh quyền của Thượng Quan Cửu U, bây giờ đã là của muội rồi”
Cái gì?
Hàn Giang Nguyệt sững sờ, sao có thể chứ?
“Bọn hoàng tử là cược tiền tài, còn thứ Thượng Quan Cửu U đánh cược chính là binh quyền, cho nên năm mươi vạn đại quân thuộc về muội rồi. Con người này coi trọng lời nói, nhất định sẽ không nuốt lời.”
Hàn Giang Nguyệt gật gật đầu, vốn dĩ trong lòng đã thấp thỏm không yên, lúc này đây nghe nàng ta đạt được một nửa binh quyền, trong lòng càng cảm thấy bất an, đột nhiên nắm chặt lấy tay của Vu Thức Vy, kích động nói: “Vy nhi, không cần binh quyền này nữa, không cần tiền tài nữa, đợi đến lúc ta giao ra bình quyền, chúng ta cao bay xa chạy có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK