Quả nhiên!
Vu Thức Vy vừa mới đặt chân đến Hải Thiên viên thì trong cung đã truyền đến thánh chỉ, triệu nàng vào cung xem bệnh cho hoàng đế!
Xe ngựa như xé gió lao đi trên đường phố kinh thành, cuối cùng chạy thẳng vào hoàng cung, không hề dừng lại mà tiếp tục phóng đến Thanh Tâm điện.
“Vệ thái y đến!”
Thái giám cất cao giọng thông báo, Vy Thức Vy vội vàng bước vào trong điện, trông thấy một đám thái y đang bó tay chịu thua, vẻ mặt lo lắng như kiến bò chảo lửa.
Nhìn thấy nàng đến, Phương đại nhân người đứng đầu Thái Y viện liền bước đến nghênh đón: “Vệ thái y, hoàng thượng bị cơn giận công tâm, chúng tôi đã dùng đủ mọi cách mà không hề có chút khởi sắc nào…”
Vu Thức Vy phẩy tay tỏ vẻ bình thản, bước đến trước mặt hoàng thượng bắt mạch cho ông, sau đó giả vờ biến sắc mặt, khẽ kêu lên: “Hoàng thượng bị thế này là do trúng độc!”
Cái gì?
Trúng độc?
Cả đám thái y lập tức đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác, tại sao họ lại không thể chẩn đoán ra?
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ nghi hoặc của họ thì thầm cười trong bụng. Thực ra, lúc đầu nàng cũng không hề phát hiện ra, nhưng sau đó trông thấy vẻ mặt kì lạ của Lục An liền suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra bí mật trong chuyện này.
Hoàng đế đã bị trúng độc từ lâu, ít nhất cũng phải hơn ba tháng, đến thời gian gần đây mới từ từ phát tác.
Khí huyết hao hụt, tinh lực không đủ đều là triệu chứng sau khi bị trúng độc, nhưng thường bị ngộ nhận thành sức khỏe suy yếu rồi bốc thuốc bồi bổ, nhưng càng bồi bổ thì tình trạng sức khỏe càng tệ hại hơn!
Hôm nay xảy ra chuyện, hoàng đế nổi giận đùng đùng, không thổ huyết mới lạ!
Lúc này bên ngoài chợt vang lên một giọng cao vút: “Hoàng hậu nương nương giá đáo…”
Diệp hoàng hậu dẫn theo cung nữ chạy vào trong, nhìn thấy Vu Thức Vy thì càng thêm lo lắng: “Vệ thái y, hoàng thượng sao rồi?”
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn trông thấy Lục An đang bước đến thì liền cao giọng đáp: “Hồi nương nương, hoàng thượng người đã trúng độc rồi!”
“Trúng độc sao?” Diệp hoàng hậu kinh ngạc đưa tay bịt miệng, không tin vào tai mình, “Hoàng thượng sao có thể trúng độc? Thiện thực mà người dùng đều có thái giám chuyên nếm thử, sao có thể trúng độc?”
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên một vẻ mỉa mai, chắp tay đáp: “Hồi nương nương, độc trên thế gian có hàng ngàn hàng vạn loại, cách khiến cho một người trúng độc cũng nhiều vô số kể, không nhất thiết phải là uống vào người.”
Diệp hoàng hậu lại biến sắc mặt, đưa mắt đảo một vòng khắp Thanh Tâm điện rồi quát lên: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau điều tra cho bổn cung!”
Đám thái y sợ hãi run lẩy bẩy, vội vàng chạy khắp xung quanh tìm kiếm, tất cả đồ trang trí, đèn đuốc, chăn màn đều bị họ lục tung lên cả.
Vu Thức Vy quay lại đến trước mặt hoàng thượng, lấy một viên thuốc từ trong hòm thuốc, trong lòng do dự, không biết rốt cuộc có nên trị cho ông ta không.
Hay là cứ để ông ta băng hà, xem như là trả thù ông ta đã năm lần bảy lượt tính kế với nàng!
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ là suy nghĩ mà thôi, hiện giờ nội đấu chưa dứt, ngoại địch vô số, nếu ông ta băng hà thì thiên hạ chắc chắn sẽ rơi vào đại loạn!
Đến lúc ấy quần hùng quật khởi, trục lộc thiên hạ, người chịu khổ chịu nạn nhiều nhất chính là những bá tánh vô tội, đó là điều mà nàng không hề muốn nhìn thấy, thế nên nàng có hận ông ta bao nhiêu thì cũng phải nghĩ cho đại cục, không thể để bá tánh phải lầm than!
Vu Thức Vy chợt tự mỉa mai chính mình, lòng thầm nghĩ: Vu Thức Vy ơi Vu Thức Vy, ngươi là kẻ tàn độc, táng tận lương tâm, sao bây giờ lại biết lo cho sống chết của bá tánh?
Nàng chợt nghe thấy tiếng lòng mình trả lời lại: Bởi vì cho dù ngươi có tàn độc ra sao thì rốt cuộc cũng vẫn là một con người có máu có thịt!
Phải, nàng không phải là không nỡ ra tay với hoàng đế, mà là vì nàng là người không thể vì thù riêng mà liên lụy đến vô số bá tánh!
Hơn nữa, hôm nay nàng đã chà đạp toàn bộ tôn nghiêm của ông ta dưới dất, đó chẳng phải là một sự báo thù sảng khoái sao? Đối với một hoàng đế thì tính mạng không phải thứ quan trọng nhất, mà thứ quan trọng nhất chính là sự tôn nghiêm, mất đi sự tôn nghiêm thì chẳng khác nào đã mất đi một nửa tính mạng của mình!
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy cảm thấy rất sảng khoái, nàng không do dự nữa mà nhét viên thuốc đã luyện hơn nửa tháng vào miệng hoàng thượng, sau đó lấy nước cho ông ta uống.
Nửa canh giờ sau, hoàng đế từ từ tỉnh lại, thều thào hỏi: “Là Vệ thái y à?”
Vu Thức Vy đứng dậy chắp tay đáp: “Thần bái kiến hoàng thượng.”
Hoàng đế tựa vào tay Lục An từ từ ngồi dậy, nhìn thấy Diệp hoàng hậu đang bước đến thì sắc mặt lập tức càng trở nên khó coi: “Đã tìm được Cố Lan Y và Bách Lý Ngọc San chưa?”
Diệp hoàng hậu sa sầm nét mặt đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, vẫn chưa ạ!”
Ánh mắt Vu Thức Vy ánh lên vẻ sắc lạnh, họ đương nhiên sẽ không tìm được, bởi vì hai người đó trước khi lên kiệu đã bị nàng giấu đi rồi, thế nên những câu như lấy gà lấy chó cũng không lấy Hàn Giang Nguyệt, trông thấy Hàn Giang Nguyệt là ghê tởm đều là do người mà nàng đã bố trí nói ra!
Đợi đến khi tin tức được truyền đến phủ Mẫn Thân vương thì mấy người ấy đã tháo bỏ lớp cải trang, cao bay xa chạy, cho dù có là thần thám tái thế cũng không thể nào tìm ra được chút tung tích gì.
Hoàng đến nghe câu trả lời của hoàng hậu thì giận đến mức đau cả ngực, gằn giọng nói: “Tiếp tục tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Lục An e dè gật đầu nói: “Vâng, hoàng thượng.”
Nói rồi liền vội vàng bước ra ngoài, trước khi đi còn vô tình hữu ý nhìn Vu Thức Vy một cái.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, độc trong người hoàng thượng đã hoàn toàn được giải, còn Vu Thức Vy suốt hai ngày liền phải chầu chực ở Thanh Tâm điện nay cuối cùng cũng đã được về nhà.
Nhưng khi nàng vừa về đến Hải Thiên viên thì đã có một thánh chỉ truyền đến: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Vệ Thời Ngộ diệu thủ hồi xuân, nhân tâm nhân đức, nay phong cho làm quan tứ phẩm đứng đầu Thái Y viện, khâm thử.”
Vu Thức Vy nhận thánh chỉ, hô to: “Thần, tạ chủ long ân.”
Thật không ngờ nàng có thể từ một chức quan bát phẩm cỏn con thăng lên làm quan tứ phẩm đứng đầu Thái Y viện, thật sự là thế sự vô thường khó lường.
Sau khi cất thánh chỉ đi, Vu Thức Vy cởi bỏ lớp hóa trang, rời khỏi Hải Thiên viện từ lối mật đạo rồi lặng lẽ quay về vương phủ.
Về đến vương phủ, Vu Thức Vy không còn nhìn thấy vẻ mặt oán trách của Hàn Giang Nguyệt nữa, có lẽ Hàm Yên đã nói cho y biết về thân phận Vệ Thời Ngộ của nàng rồi, nhưng mà ánh mắt của y lúc này sao lại nguy hiểm như thế?
“Giang Nguyệt, về việc ta lén bỏ đi, ta có thể giải thích.”
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt âm trầm, chăm chú nhìn Vu Thức Vy rồi hằn học nói: “Không cần phải giải thích, việc này chỉ có lên giường thì mới giúp ta bình ổn lại được!”
Cái gì?
Ngay sau đó, Vu Thức Vy liền bị Hàn Giang Nguyệt kéo vào lòng, đôi tay ấy không còn vẻ lóng ngóng như trong đêm động phòng nữa mà đã trở nên vô cùng thuần thục, chỉ nhẹ nhàng là đã có thể cởi sạch y phục của nàng, sau đó…
Phủ Nhiếp chính vương.
Trữ Tuyết công chúa vung tay hất tung khay trà trên bàn, sắc mặt giận dữ đáng sợ, “Không ngờ việc này lại hỏng bét như thế, đúng là tức chết đi được mà.”
Sau này nếu muốn đưa nữ nhân đến vương phủ thì sẽ không còn khả năng nào nữa, bởi vì Hàn Giang Nguyệt đã thề trước mặt mọi người rồi, bây giờ cả kinh thành đều hết lời khen ngợi Mẫn Thân vương là người thâm tình hậu nghĩa, đồng thời còn cười nhạo hoàng đế là kẻ chuyên quyền ngang ngược, thế nên mới khiến cả Lan Y quận chúa và Bách Lý tiểu thư đều chọn cách bỏ trốn và li hôn ngay trong ngày đại hôn!
Hạ Hoan nhìn vẻ phẫn nộ của Trữ Tuyết, ánh mắt chợt lóe lên một nét thâm hiểm, bèn nói: “Công chúa, chiêu này thất bại thì chúng ta có thể nghĩ ra chiêu khác, ngươi đừng nóng giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe!”
“Chiêu khác?” Trữ Tuyết nhướn mày, “Lẽ nào ngươi đã có chủ ý hay gì rồi sao?”
Hạ Hoan nở nụ cười thâm hiểm, “Nô tì thực sự có một kế, nhưng trước tiên cần phải tìm được Bách Lý tiểu thư đã!”
“Ừ, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là phải tìm được Bách Lý Ngọc San, ngươi mau phái thêm người đi tìm đi!”
“Vâng!”
Tại một tiểu viện thông thường ở thành bắc chợt có một bóng ngước lặng lẽ bước ra, hắn mở cổng lớn rồi mời người đang gõ cửa bên ngoài vào.
“Tiểu thư, người đến rồi.”
Vu Thức Vy lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
Nàng lúc này đã cải trang thành một tiểu đồng, mặc bộ áo màu xám, không nói ra thì không ai biết nàng là một nữ tử.
“Đã cho hai ả ta uống thuốc chưa?” Vu Thức Vy vừa bước vào trong vừa hỏi.
Lạc Thanh Phong đáp: “Đã làm theo lời dặn của tiểu thư rồi, cho họ uống liều lượng thuốc bằng nhau…”
Két một tiếng, cánh cửa gỗ mục nát được mở ra, bụi bay tứ tung, Vu Thức Vy bịt mũi bước vào, khi trông thấy hai nữ tử mặc áo cưới màu đỏ đang ngồi dưới đất thì ánh mắt thoáng qua một nét khinh ghét, bọn chúng mà cũng xứng cướp nam nhân của nàng sao?
Cố Lan Y và Bách Lý Ngọc San sợ hãi nhìn Vu Thức Vy, trong lòng đều đồng loạt hỏi: Người này là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vu Thức Vy bước lên tháo miếng giẻ đang nhét trong miệng Cố Lan Y ra trước rồi dùng giọng nam tử để hỏi: “Quận chúa, ta đến để cứu người, người còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
Cố Lan Y mông lung trả lời: “Bổn quận chúa không nhớ nữa, nếu ngươi đã đến cứu ta thì mau cởi trói cho ta.”
Vu Thức Vy gật đầu rồi mau chóng cởi trói cho nàng ta, sau đó quay sang nhìn Bách Lý Ngọc San bên cạnh mình cố ý hỏi: “Quận chúa, đây là ai thế?”