Vu Thức Vy ngơ ngác nhìn Vương Thị đã đứt hơi chết đi, bà ta nói......xin lỗi?
Có phải nàng nghe lầm rồi không? Hơ......nước mắt Vu Thức Vy lóe qua tia cười lạnh mà chẳng ai phát hiện được, sâu trong ý cười là sự chế giễu vô tận. Xuýt chút nữa, xuýt chút nữa thôi là nàng tin lời bà ta rồi.
Xin lỗi cái gì chứ! Bà ta tới lúc chết trong mắt vẫn tràn đầy không cam tâm và hận ý, một câu xin lỗi, chẳng qua là cố diễn trò, muốn trong lòng nàng vĩnh viễn lưu lại ám ảnh, làm nàng mãi sống trong áy náy.
Kiếp trước hoàng thượng ra chỉ ban hôn gả nàng cho Thượng Quan Diệp, vào ngày xuất giá nàng còn chưa kịp ra khỏi con đường cạnh phủ, đã có tin tức truyền tới rằng thân mẫu mình treo cổ tự vẫn ngay trong phủ, lưu lại một bức thư máu, trong thư câu nào cũng là lời tố cáo các ‘tội ác’ của nàng, khiến nàng trở thành nữ nhi bất hiếu nhất thiên hạ, cũng khiến nàng áy náy cả đời, nếu như không phải sau này từ miệng của Châu ma ma biết được vì sao mà bà ta lại hận nàng đến thế, nãng cũng sẽ chẳng thể triệt để biết rõ bộ mặt thật của bà ta. Sinh ra nàng, nhưng từ đầu chí cuối đều xem nàng như kẻ thù, một người ác tâm vô tình như vậy sao có thể biết tới hai chữ hối hận được chứ?
Nhìn thấy gương mặt đầy lệ thất thần này của Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt có chút đau lòng, ngồi xuống cạnh nàng giúp nàng lau đi nước mắt, nhẹ nhàng nói: “ đừng khóc, sau này sẽ không ai làm tổn thương muội được nữa.”
Âm thanh vừa rơi xuống, Vu Thức Vy đột ngột ngẩng đầu lên, “tại sao lại giết bà ấy?”
Đôi mắt sáng lắp lánh như sao của Hàn Giang Nguyệt không chút chột dạ hay áy náy nào, chỉ nói một câu, “vì bà ta muốn giết muội”. Nên ta liền giết bà ta, câu sau Hàn Giang Nguyệt không nói ra, nhưng đến một ngày y cũng khiến nàng hiểu tâm ý của mình.
Ánh mắt Vu Thức Vy ngưng lại, hoảng hốt cúi đầu, lệ trong mắt tuôn ra như nước, con người này, vẫn bảo vệ nàng như kiếp trước. Nhưng, sao nàng dám lần nữa chấp nhận tình cảm của y chứ?
Nàng đem yêu thương sủng ái mà y dành cho nàng, xem như vốn liếng bản thân mình trắng trợn làm tổn thương y! Nàng đem tình thâm nghĩa nặng mà y dành cho nàng, xem như con đường thẫm máu đầy xác chết để phò trợ Thượng Quan Diệp lên ngai vàng! Nàng đem sự hi sinh không chút hối tiếc của y, trong tình huống không rõ chuyện gì xảy ra bị Thương Quan Diệp khống chế xem như quân bài giúp hắn chinh phục giang sơn.
Nếu như phải nói kiếp trước nàng đã làm sai điều gì, thì đó chính là không nên có mắt như mù, tin lời đường mật của Thượng Quan Diệp mà phụ lòng nam tử phong hoa tuyệt đại trước mắt này.
Nhưng kiếp này, đôi bàn tay nàng chủ định phải thấm đẫm máu tanh, dơ bẩn khó coi, sao dám vấy bẩn thân áo trắng hơn tuyết này của y, khiến y cùng nàng bước lên con đường báo thù này chứ?
Không, sẽ không như vậy được nữa, nàng sẽ phải cách xa y, không để cho y yêu nàng lần nữa.
Mọi bi thương trong mắt đã bị lạnh lùng thay thế, Vu Thức Vy ngẩng đầu, đặt Vương Thị lên đất, sau đó hướng về phía Hàn Giang Nguyệt hành lễ, “thần nữ đa tạ vương gia ra tay cứu giúp, nhưng vương gia đã giết chết mẫu thân của thần, mong vương gia sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt thần nữ nữa, vì thần nữ sợ không khống chế được bản thân mà tìm vương gia báo thù, tận tay giết chết vương gia.”
Nếu sự vô tình của nàng có thể nung đúc thành một thanh gươm, chặt đứt tâm ý mà y dành cho nàng, vậy thì nàng không hề do dự.
Hàn Giang Nguyệt sắc mặt cứng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Vu Thức Vy. Còn những người khác khi nghe thấy Vu Thức Vy dám đại nghịch bất đạo nói với Hàn Giang Nguyệt câu đó, ai ai sắc mặt cũng thay đổi.
Vu Vinh Hoa trộm nhìn Hàn Giang Nguyệt một cái, khẽ vén tóc mái ra sau tai, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, giọng nói mềm mại: “nhị muội muội không được nói láo, nếu không phải vương gia ra tay cứu giúp, chỉ sợ là bây giờ muội đã đã bị Vương Thị hại chết rồi, chúng ta đều biết Vương Thị bà ta đối xử với muội như nào, kể cả bà ta chết đi, chúng ta cũng sẽ cho rằng đó là lỗi của muội, muội hà tất phải canh cánh trong lòng chứ.”
Tứ di nương Triệu Thị cũng không thua kém, vội vàng cười nói: “đúng vậy, đúng vậy, xin Mẫn thân vương đừng trách tội nhị nha đầu, Vinh Mỹ, con bảo phải không.”
Sau đó bà ta dùng khuỷu tay huých huých ra hiệu cho Vu Vinh Mỹ mau thể hiện mình, Vu Vinh Mỹ lập tức hiểu ý, thân thiết quàng lấy tay Vu Thức Vy cười điệu nói: “nhị tỷ tỷ, Mẫn thân vương người ta cứu tỷ, là ân nhân cứu mạng, tỷ không thể không báo đáp à.”
Câu nói này chọc đúng tâm ý Hàn Giang Nguyệt, y tán thưởng nhìn Vu Vinh Mỹ một cái, “Vu gia tiểu thư nói chí phải.”
Lời nói của y khiến gương mặt thanh tú của Vu Vinh Mỹ đỏ lên, trong lòng vui như nở hoa, cười thẹn thùng, còn không ngừng liếc mắt đưa tình về phía Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy có chút kinh ngạc nhìn mọi người, không đúng à, khi nãy nàng không chú ý, giờ mới để ý mọi người đều gọi y là Mẫn thân vương. Không phải là Mẫn quận vương sao? Giai đoạn này y vẫn chưa được phong làm thân vương, y được phong thân vương là sau khi nàng và Thượng Quan Diệp đại hôn, quỹ đạo lịch sử dường như không giống nhau, rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Kinh ngạc xong, Vu Thức Vy lại làm mặt lạnh, đẩy tay Vu Vinh Mỹ ra, “ta không biết, dù sao chính y đã giết chết mẫu thân ta, nếu y còn không ra khỏi đây ta sẽ giết chết y.”
Nghe thấy vậy, đại phu nhân Đường Thị bất giác lên tiếng trách móc, “hồ đồ, Vương Thị bà ta hành sự bất nghĩa, lại dở thủ đoạn hèn hạ hại trưởng tỷ của ngươi, đúng người đúng tội, vương gia ra tay là thay trời hành đạo, chúng ta nên đa tạ hành động anh minh của vương gia, ngươi càng không nên coi vương gia là kẻ thù.”
Con người này thế lực động thiên, sau lưng có trăm vạn đại quân Hàn gia, khiến người khác nghe đến phải rùng mình, ngay cả đương kim bệ hạ gặp y cũng phải nhường y ba phần, không dám đắc tội, huống hồ nàng chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi trong phủ Thái Sư? Nếu chỉ nàng thì thôi, nhưng nếu liên lụy cả phủ Thái Sư thì lớn chuyện rồi.
Ở Đại Vân, nổi tiếng bắc có Giang Nguyệt, nam có Cửu U, bắc có Giang Nguyệt là chỉ Mẫn thân vương Hàn Giang Nguyệt trước mắt đây, dù khác họ nhưng cùng là vương, tổ phụ y từng là công thần lập quốc, cùng thái tổ là huynh đệ kết nghĩa, xưng huynh đệ. Phụ mẫu của Hàn Giang Nguyệt đều lập lên công lao to lớn, tiếc là đều phải hi sinh trên chiến trường, cả đời oanh liệt, chỉ để lại Hàn Giang Nguyệt chưa đầy 10 tuổi. Ai ngờ rằng hậu sinh khả úy, y còn lập chiến công hiểm hách hơn phụ mẫu mình, khiến các vương quốc láng giềng nghe tiếng đã sợ tái mặt, hiện nay y có thể nói là sát vai nhật nguyệt.
Còn vị nam Cửu U, chính là nói tới vị đang được cứu chữa trong cung kia - Cửu U Vương Thượng Quan Cửu U, người con thứ 9 của tiên đế, giống với Hàn Giang Nguyệt, nắm trong tay bách vạn đại quân, chiếm đóng Nam Cương, nêu hai người này liên thủ, trong phút chốc có thể lật đổ cả giang sơn Đại Vân. Cũng may hai người ở hai phe đối lập, hơn nữa lại là nước sông không phạm nước giếng, bệ hạ mới ngồi vững giang sơn.
Có điều là......nàng lúc nàng đang thắc mắc từ khi nào mà Hàn Giang Nguyệt quen biết Vu Thức Vy? Y xuất hiện một cách đột gột như vậy, thậm chí khiến người khác rất bất ngờ, lại còn tỏ ra sớm đã quen biết với Vu Thức Vy, không, không đúng, lúc này y không phải đang trên đường khải hoàn hồi triều sao?
Thượng Quan Diệp bị phơi sang một bên cả nửa ngày mới nghĩ ra điểm này, lập tức chắp tay cười nói: “hoàng thúc hồi triều sớm sao không nói với phụ hoàng một tiếng, để chúng nhi thần ra thành nghênh đón.”
Vừa nói ra câu này, mọi người ai cũng biến đổi sắc mặt, Mẫn thân vương đáng ra hai ngày sau mới về tới kinh thành, lần này trở về sớm, chuyện không lớn cũng không nhỏ, nếu để người khác nắm được thóp, thì sẽ bị giáng tội tự ý vào thành, Thượng Quan Diệp tâm cơ như vậy, đúng thật độc ác.
Vu Thức Vy bất giác đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Diệp một cái, giờ nàng chỉ muốn xông lên, chém hắn vài nhát, để báo mối thù mà hắn hại chết nữ nhi của nàng, để báo mối thù mà hắn hại chết Hàn Giang Nguyệt. Cuối cùng nàng cũng đã kìm mình lại, không vội, mèo bắt chuột thường phải chơi đùa chán rồi mới ăn.
Bị Thượng Quan Diệp ở đối diện đội lên đầu tội trạng, Hàn Giang Nguyệt chỉ cười nhẹ, phe phẩy chiếc quạt trên tay tỏ ra vài phần bất lực thở dài: “haiz.....vốn dĩ hai ngày sau bổn vương mới nên vào kinh, ai ngờ rằng mấy ngày nay đêm nào cũng mơ thấy phụ thân và mẫu thân của bổn vương đòi ta gửi ngân lượng cho, nói rằng dưới đó hết ngân lượng để dùng rồi, còn nói nếu bổn vương không đốt tiền vàng gửi cho họ, sẽ phạt bổn vương không lấy được vương phi, không cách nào duy trì hương hỏa Hàn Gia. Bất hiếu có ba tội lớn thì không hậu duệ là tội lớn nhất, bổn vương thân là nam nhi duy nhất Hàn Gia không thể cõng trên mình tội danh này được, bổn vương nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành âm thầm cùng Lộc Nguyệt trở về trước đốt vàng hương cho phụ mẫu ta.”
Nghe y nói xong miệng ai cũng giật giật, đây cũng gọi là lí do? Đúng là tỏ vẻ đàng hoàng nói luyên thuyên à, nhưng nghĩ kĩ thì hình như cũng không tìm ra được lỗi gì, thật đúng là không chút kẽ hở nào. Mặc dù nói Hàn Giang Nguyệt thân là thần, nhưng ngươi ta cũng là phận con à, đi đốt cho phụ mẫu chút tiền vàng tỏ lòng hiếu thảo, hơn thế cũng chỉ đem theo bên mình một hộ vệ vào thành, ngay cả bệ hạ cũng chẳng nói gì được. Hơn nữa, người ta đi đốt chút tiền vàng cũng không cần náo loạn cả kinh thành đều biết, nên mới âm thầm hồi kinh, ngay cả ngôn quan cũng không dám lấy chuyện này ra để lấy trứng chọi đá.
Thượng Quan Diệp bị một lời phản bác chặn lại, ngượng ngùng cười cười, “lòng hiếu thảo của hoàng thúc trời đất chứng giám, thần nhi bội phục.”
Hàn Giang Nguyệt không chút đỏ mặt ngật đầu, chăm chú nói: “uhm, có bổn vương làm gương đi trước, mấy hoàng tử các ngươi cũng nên học hỏi một chút, đừng suốt ngày chỉ biết đến tranh giành ngôi vịhoàng thượng, nhìn bổn vương tiêu sái phóng khoáng thế này cơ mà.”
Thượng Quan Diệp nghe thấy vậy, đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ thấy lạnh dọc sống lưng, vội vạng cúi người chắp tay, “hoàng thúc quả thực nói đùa rồi, sau khi phụ hoàng bách niên đã có thái tử kế vị rồi, thần nhi nào dám mơ tưởng hoàng vị.”
Những người khác cũng cười gượng, lời nói này mà truyền tới tai hoàng thượng, thì chính là tham đoạt ngai vàng, đến lúc đấy các hoàng tử đều không có quả ngọt mà ăn rồi.
Sớm đã nghe nói vị hoàng thúc này nổi tiếng không dễ đối phó, mới đôi ba câu đã đem tội danh vứt trả về cho Thượng Quan Diệp, đúng là một chiến thắng đẹp mắt.
Vu Thức Vy xuýt chút cười thành tiếng, nàng bất giác nhìn Hàn Giang Nguyệt một cái, con người này vẫn giống như kiếp trước vẫn khôi hài hóm hỉnh như vậy, một câu nói khiến người khác như ngồi trên thảm đinh, cũng có thế khiến người ta thoái mái dễ chịu, đây chính thứ được gọi là khoàng cách phật tà.
Chỉ tiếc rằng lúc đó nàng bị Thượng Quan Diệp miếng mỡ lợn này che mất mắt, căn bản không nhìn thấy tài hoa của y.
Thôi bỏ đi, chuyện của kiếp trước hãy để tiêu tan thành mây khói bay theo gió đi.
Còn Thượng Quan Diệp lúc này trong lòng sơm đã cắn răng nghiến lợi, tên Hàn Giang Nguyệt nhà ngươi, quả đúng là không dễ đối phó.
Mắt hắn trầm lại, sau đó lại bất ngờ cười nói: “hoàng thúc nếu đã là quay về để đốt tiền vàng, vậy vì sao lại tới phủ Thái Sư?”
Lúc này mọi người cũng nghĩ tới điều này, trong lòng cũng thắc mắc, đúng à, vị Mẫn thân vương này vốn không có qua lại gì với phủ Thái Sư, sao lại xuất hiện ở đây? Không phải rất lạ sao?
Hàn Giang Nguyệt nghe nói, không hề đỏ mặt kéo Lộc Nguyệt ra trước mặt Vu Thức Vy nói, “là Lộc Nguyệt nhà bổn vương, cô ấy là con gái của Lục di muội của Tam cô của nhà mẫu thân Vu nhị tiểu thư, lần này tới là để nhận người thân.”
Cái gì?
Vu Thức Vy và Lộc Nguyệt đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt, bọn họ từ khi nào có mối quan hệ họ hàng quăng tám sào cũng chẳng tới này?
Mọi người ai ai cũng tỏ ra hồ nghi, vừa nãy nói có họ hàng gì cơ? Cái gì cô cái gì di?