Thái y trả lời: “Loại độc này rất ít gặp, vì thế vi thần phải mất vài ngày mới nghiên cứu ra được cách giải, trong thời gian này có thể dùng bách độc cao để lấy độc trị độc, nhưng vị tiểu thư này phải chịu khổ chút rồi, cách này mỗi ngày đều phải cần tách da thịt ra để cho thuốc vào.
Mọi người nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, không ngờ cách giải độc lại bá đạo tàn nhẫn như vậy, thậm chí bọn họ còn nghĩ, nếu hiến độc này cho hoàng thượng thật, sau đó hoàng thượng trúng độc…
Xoẹt một cái, ánh mắt của tất cả mọi người dừng lại trên người Hách Liên Thành và Thấm Thuỷ công chúa, tâm tư ác độc của hai người này cũng đúng là quá rõ ràng!
Nhưng lúc nãy hắn cũng nói rồi, do kiến thức nông cạn, hắn mới nhầm yêu vật thành bảo vật, người không biết không có tội, nếu vẫn dán cho hắn cái nhãn khi quân, vậy thì hai nước chỉ có thể giao chiến.
Mọi người không khỏi nhìn sang Vu Thức Vy, thân hình nàng mảnh mai, vẫn yên tĩnh đứng ở đó, lúc này mới ngộ ra, thì ra Vu gia nhị tiểu thư đã suy xét tới điểm này, nàng đã dấn thân vào nguy hiểm, dùng máu thịt của mình để hoá giải nguy cơ chiến tranh của hai nước, vậy mà lúc này nàng nói có thể thuần phục được đoá hoa lạ, mọi người còn cho rằng hành động đó quá mức ngông cuồng. Bây giờ xem ra, bọn họ đã sai rồi, cô gái này không những không ngông cuồng, ngược lại biết tính toán, xem trọng đại cục, thông minh can đảm như thế này, e rằng ở đây không có mấy người có thể sánh bằng.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn Vu Thức Vy đều biến thành tâm phục khẩu phục.
Vu Thức Vy không tỏ ra kiêu ngạo một chút nào, nàng vén tay áo xuống, nói với thái y: “Cảm tạ thái y, sau khi yến hội kết thúc, tiểu nữ tử sẽ tới Thái Y Viện.”
Nếu đến giờ ba thái y còn không hiểu là chuyện gì xảy ra thì chính là ngu xuẩn không có thuốc chữa, bọn họ vội chắp tay: “Vậy thì xin chờ tiểu thư.”
Nói xong, ba vị thái y cung kính ra ngoài, Vu Thức Vy cũng hành lễ với hoàng thượng: “Thần nữ ngồi xuống trước.”
Sau khúc nhạc dạo này, yến hội vẫn tiến hành như thường, ai nấy đều tỏ ra không chú tâm cho lắm, nhất là Vu Vinh Hoa, bàn tay dưới gầm bàn đã bóp chặt tới mức chảy máu, Vu Thức Vy, tại sao ngươi không nhưng không xấu mặt, ngược lại còn thành anh hùng lấy thân thử độc? Đáng chết, đáng chết…
Thục quý phi nhìn bộ dạng vặn vẹo vì hận thù của Vu Vinh Hoa, bà ta cũng ngầm cắn răng, không ngờ bà vẫn xem thường Vu Thức Vy, khiến nàng ta lại nổi danh lần nữa, đúng là đáng hận… nhưng mà, chiêu này không thành công thì vẫn còn chiêu khác, bà không tin không giết chết được con tiện nhân đó…
Nghĩ tới đây, bà ta ra hiệu cho tỳ nữ Hạ Hương đứng đằng sau một ánh mắt âm độc, Hạ Hương hiểu ý lặng lẽ rời đi.
Vu Thức Vy vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Thục quý phi và Vu Vinh Hoa từ sau khi bị phản pháo, thấy hai người đều tức gần chết, nàng rất là sảng khoái, bây giờ lại thấy Hạ Hương rời đi trong im lặng, ý cười băng lãnh nơi đáy mắt càng trở nên quỷ dị thần bí, tiết mục quan trọng nhất rốt cuộc cũng mở màn rồi sao?
Yến hội đã gần kết thúc, tất cả mọi người đều uể oải. Thái hậu lấy cớ rời đi trước, chắc là đã mệt mỏi, chỉ có Thượng Quan Diệp và Hách Liên Thành là dùng ánh mắt kì dị nhìn Vu Thức Vy, chứa đầy mưu mô quỷ kế.
Vu Thức Vy không để ý cho lắm, nhưng trong lúc vô ý nàng lại đụng phải vẻ mặt tươi cười của Hàn Giang Nguyệt, y giơ chén lên mời rượu với nàng, Vu Thức Vy cũng không làm kiêu, dùng trà thay rượu đáp lại hắn, bởi vì độc mà nàng trúng phải kiêng rượu.
Từ khi bước vào, ánh mắt của Thấm Thuỷ công chúa vẫn dừng lại trên người Hàn Giang Nguyệt, cũng nhận ra có vẻ như Hàn Giang Nguyệt để tâm tới Vu Thức Vy hơn bình thường, thậm chí không chút che giấu tình cảm đối với nàng, lòng chiếm hữu cực cao khiến nàng ta cảm thấy đồ vật của mình như bị Vu Thức Vy cướp đi, cơn tức vừa bị phản pháo càng thêm không nuốt trôi được.
Nàng đặt chén rượu xuống, bỗng nói to: “Nghe nói một khúc của Vu nhị tiểu thư vang dang thiên hạ, trong phủ tam hoàng huynh của ta cũng có không ít ca cơ, không biết so với nhị tiểu thư thì ai sẽ hơn một chút?”
Hách Liên Thành cười như gió xuân: “Không bằng mời Vu nhị tiểu thư biểu diễn lại một lần, bổn vương sẽ biết ngay ai tài giỏi hơn.”
Mọi người đang chuẩn bị tâm lí kết thúc yến hội, bây giờ đồng loạt thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Hách Liên Thành và Thấm Thuỷ công chúa trở nên sắc bén, lại so sánh tài nữ của triều Đại Vân bọn họ với ca cơ, quả thực chính là sỉ nhục.
Hàn Giang Nguyệt nghe vậy cũng trầm mặt xuống, đáy mắt cực kì không vui, dám so sánh Vy Nhi của y với ca cơ, hai huynh muội nhà này đúng là thấy mình sống lâu quá rồi.
Hàn Giang Nguyệt hé miệng định công kích Hách Liên Thành, Thượng Quan Cửu Ưu đang ngồi bên cạnh hắn bỗng nhiên mở lời, ánh mắt châm chọc nhìn Hách Liên Thành và Thấm Thuỷ công chúa, mỉa mai nói: “Nghe nói Thấm Thuỷ công chúa là đệ nhất mỹ nhân của Đột Quyết, từng múa một khúc vang danh bốn biển, không biết so với vũ cơ ở trong cung, ai càng tài giỏi hơn?”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người nhìn Thượng Quan Cửu Ưu, không ngờ hắn lại lên tiếng thay cho Vu Thức Vy, vừa rồi Vu Thức Vy rơi vào hoàn cảnh như vậy hắn đều không nói tiếng nào, khiến mọi người tưởng rằng lời đồn bên ngoài chỉ là giả, nghĩ rằng có hiểu nhầm gì đó mới có người bảo hắn có cảm tình với Vu Thức Vy, nhưng giờ sao lại…
Hàn Giang Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, tên Thượng Quan Cửu Ưu đáng chết, dám cướp lời thoại của y trước mặt Vy Nhi, đúng là vô liêm sỉ. Nhưng y không thể không thừa nhận, con gà trống xù lông này làm không tồi.
Nghe thấy lời nói của Thượng Quan Cửu Ưu, Thấm Thuỷ công chúa bỗng quay sang nhìn hắn, nghiêm nghị nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi dám so sánh bổn công chúa với đám vũ cơ đê tiện kia?”
Hàn Giang Nguyệt phất cây quạt: “Chỉ cho nhà quan phóng hoả, không cho dân chúng đốt đèn sao? Công chúa là lá ngọc cành vàng, không thể so sánh với vũ cơ, vậy Vu nhị tiểu thư thì có thể sánh với ca cơ sao? Trong lòng chúng ta, Vu nhị tiểu thư là anh hùng đã cứu hoàng thượng, Thấm Thuỷ công chúa xem thường anh hùng của chúng ta, là đang xem thường triều Đại Vân sao?”
Bị dán cho cái nhãn này, sắc mặt Thấm Thuỷ công chúa biến đổi, chân tay luống cuống: “Vương gia, ta… Ta…”
Hách Liên Thành cười nói: “Mẫn quận vương nói quá rồi, chỉ vì chúng ta ngưỡng mộ Vu nhị tiểu thư đã lâu cho nên mới vội vàng một chút.”
Hàn Giang Nguyệt cười lạnh: “Vội vàng một chút? Hách Liên vương gia, ngươi nghĩ rằng Đại Vân toàn là kẻ ngốc sao? Sao phải vòng vèo như thế, nói tiếng người không được sao? Hay là Đột Quyết các ngươi không thích nói tiếng người? Chỉ thích làm những trò mà ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết, bổn vương đúng là lo lắng thay cho trí thông minh của các ngươi…”
“Ngươi…”
Bị chặn họng, Hách Liên Thành rất ức chế, một ngụm máu nghẹn ở trong ngực không thông, đợi hắn quay sang nhìn Vu Thức Vy, càng tức muốn hộc máu. Rất khá, bọn hắn chỉ còn thiếu rút đao ra đánh một trận, nàng lại tự đắc, nhàn nhã ăn điểm tâm, như là người ngoài cuộc, người ta căn bản không thèm để ý tới, còn hắn thì như một tên hề nhảy nhót, tốt, rất tốt…
Thấm Thuỷ công chúa cũng tức đến đỏ bừng mặt, sao Hàn Giang Nguyệt lại che chở nữ tử kia như thế? Hắn là của nàng, không ai có thể có được hắn!
Hoàng đế nhìn Hách Liên Thành và Thấm Thuỷ công chúa bẽ mặt, như đang xem kịch vui, không hề có ý định giải vây. Dám hiến hoa có độc cho ông, tưởng hoàng đế như ông là để trang trí sao? Nếu là người khác đã bị xét nhà diệt tộc rồi.
Thấy thời gian cũng tương đối rồi, hoàng đế chuẩn bị kết thúc yến tiệc, vừa định hạ chỉ cho Lục An, bên ngoài lại vọng vào một loạt tiếng ồn.
“Ngoài kia có chuyện gì?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Ánh mắt Thục quý phi loé lên, biết kịch hay đã bắt đầu, không khỏi ác độc liếc nhìn Vu Thức Vy, lại đúng lúc thấy được ánh mắt thản nhiên như nhìn rõ tất cả của Vu Thức Vy, trái tim bà ta nhảy lên, như bị người ta đánh cho một chưởng, ngột ngạt khó chịu vô cùng.
Lúc này, hai thị vệ áp giải hai người, một thị vệ, một cung nữ vào trong điện, cả hai bị đẩy trên mặt đất.
Khuôn mặt cung nữ toàn là nước mắt, đáy mắt lộ vẻ hoảng sợ, không được tỉnh táo cho lắm, một mực nói: “Không phải ta, không phải ta…”
Trên yến hội, bát công chúa kinh ngạc nói: “Lăng Hương? Sao ngươi lại ở đây?’
Vừa thấy bát công chúa, Lăng Hương lập tức bò lại, khóc kể: “Công chúa, thật sự không liên quan tới ta, là nhị tiểu thư sai ta tìm Lý Hải, bảo Lý Hải tối nay đợi nàng trong phòng bếp nhỏ ở điện Hoa Âm.”
Nghe vậy, Lý Hải nhìn sang Lăng Hương, tỏ ra không thể tin, phẫn nộ nói: “Lăng Hương, ngươi dám bán đứng ta và Thức Vy, ngươi sẽ không được chết yên ổn.”