Diệp hoàng hậu bưng mặt, nước mắt ràn rụa, khóc không thành tiếng, "Cầu xin ngươi đừng nói nữa. . ."
Chuyện này đặt ở đáy lòng bà đã tròn mười tám năm, mười tám năm cẩn thận cùng lo lắng, mười tám năm tưởng niệm tận xương tủy, mười tám năm đau khổ bất tận, mỗi ngày bà đều hy vọng lúc còn sống có thể để đứa con gái của bà nhận lại mẫu hậu này, nhưng mà. . .
"Hoa nhi, Hoa nhi a. . ."
Vu Thức Vy nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lùng, một đôi con ngươi tĩnh mịch sâu không thấy đáy, lãnh huyết vô tình, "gieo ác nhân, được ác quả, vì quyền lực địa vị, ngay cả nữ nhi thân sinh cũng có thể vứt bỏ, hôm nay khóc cho ai xem?"
Trời làm bậy không thể thoát, tự làm bậy không thể sống!
Nàng đối với bà chỉ có thể cho hai chữ, đáng đời!
Vu Thức Vy không cùng bà nói nhiều nữa, xoay người liền đi, chỉ muốn rời khỏi chỗ này.
Nhưng mà còn chưa bước được một bước, thì nghe được phía sau có tiếng gầm giận dữ, "Vu Thức Vy, ngươi trả Hoa nhi cho ta."
Ánh mắt Vu Thức Vy chợt chuyển, cảm thấy có một đạo nguy hiểm từ phía sau ập tới, khom lưng một cái, nhanh nhẹn tránh khỏi.
Diệp hoàng hậu không nghĩ tới Vu Thức Vy còn có thể tránh thoát được, chờ bà ý thức được thì đã muộn rồi, cả người đã đụng vào cái cây trước mặt.
Trong lúc đó, Vu Thức Vy căn bản không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng đưa tay ra túm bà lại, có lẽ do quá gấp, cho nên không thể phát hiện phía sau có tên bắn lén đang bay tới. Đợi nàng nắm được Diệp hoàng hậu, muốn né tránh thì cây tên cũng đã cắm vào sau lưng của Vu Thức Vy, vang lên thanh âm của da thịt bị xé rách.
Thân thể Vu Thức Vy cứng đờ, có chút không thể tin thả tay của Diệp hoàng hậu ra, nhìn lại, chỉ thấy một đạo bóng đen từ trên núi giả đối diện nhảy xuống, sau đó biến mất.
Sau một khắc, một cơn đau nhức từ sau lưng của Vu Thức Vy truyền đến, rất nhanh lan tràn tới toàn thân,khiến mắt nàng tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất.
Lúc này Diệp hoàng hậu mới phát hiện phía sau lưng của Vu Thức Vy cắm một cây tên, máu tươi theo y phục chảy ra làm ướt một vùng sau lưng, vốn là y phục màu đỏ tươi giờ trở nên càng thêm đáng sợ , đột nhiên bà thét lên một tiếng, "A ~ "
Tuy rằng kinh hãi, nhưng bà rốt cuộc cũng là người từng trải, một lúc liền trấn định lại, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh, nghĩ thầm bất kể là ai bắn một mũi tên này, đều là đang giúp bà, bà hiện tại chỉ cần đẩy Vu Thức Vy vào trong Cẩm Lý trì khiến nàng chết chìm, là có thể vì Hoa nhi báo thù, sau đó bà có thể đem toàn bộ tội lỗi đều đẩy sang trên người thích khách.
Chỉ là. . . Hoàng thượng đưa việc thuyết phục Vu Thức Vy hướng Cẩm gia cầu tình, giao cho bà, nếu Vu Thức Vy chết ở chỗ này, bà khó tránh khỏi tội, cho nên . . .
Vu Thức Vy không thể chết được, muốn chết cũng phải chờ chuyện này giải quyết xong mới chết được!
Nghĩ đến đây, Diệp hoàng hậu thu hồi ý nghĩ xấu, hướng bên ngoài hô lớn: "Người đâu, có thích khách, có thích khách ~ "
Vu Thức Vy nhìn thấy dáng dấp dối trá của hoàng hậu, trong cơn đau cũng nhịn không được mà cười lạnh một tiếng, cái gì cũng không nói, mang theo vết thương đi ra ngoài, từng giọt máu theo bước chân nàng rơi xuống thành một đường.
Diệp hoàng hậu nhìn Vu Thức Vy âm thầm bỏ đi, cuống quít đuổi theo, nói rằng: "Vu Thức Vy, ngươi đi đâu vậy?"
Vu Thức Vy quay đầu lại hờ hững nhìn bà một cái, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi, khinh thường nói: "Không đi chẳng lẽ còn ở lại chờ ngươi đổi ý, đem ta đưa vào chỗ chết sao?"
Cái gì?
Diệp hoàng hậu kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng cư nhiên biết tâm tư của bà!
Chẳng lẽ là ánh mắt sát khí của bà lúc nãy quá rõ ràng?
Mặc kệ thế nào, nàng hiện tại bị thương, nếu giữ nàng ở lại trong hoàng cung dưỡng thương, có khả năng dẫn dụ được Cẩm gia tới, đến lúc đó hoàng thượng chỉ cần thoáng dùng kế, là có thể làm cho Cẩm gia thu liễm lại.
Đương nhiên, phải dưới tình huống Bách Lý thế gia còn coi trọng Vu Thức Vy mới được.
Tiền tài, mạng người, xem Bách Lý thế gia lựa chọn như thế nào!
Ý niệm trong đầu thoáng qua, Diệp hoàng hậu lần thứ hai ngăn cản Vu Thức Vy, bắt lại cánh tay của nàng, trầm giọng nói: "Mẫn thân vương phi vì bổn cung đỡ tên, Bổn cung thập phần cảm kích, người đâu, mau đi mời thái y!"
"Vâng, Hoàng hậu nương nương."
Ánh mắt của Diệp hoàng hậu lóe sáng, giống như rất sợ Vu Thức Vy bỏ chạy, níu Vu Thức Vy lại liền đi ra ngoài, "Mẫn thân vương phi, để Bổn cung dìu ngươi hồi cung."
Vu Thức Vy bị nàng nắm "Tê ~" một tiếng hút một ngụm lãnh khí, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng bởi vì sự đau nhức mà trở nên càng thêm khó coi, làm cho vừa nhìn thấy liền cảm giác đau đớn.
"Hoàng hậu, ngươi buông ta ra, ngươi túm ta rất đau a." Vu Thức Vy nhịn không được đau hô.
Diệp hoàng hậu mặc kệ nàng có đau hay không, chỉ biết là tuyệt đối không thể để cho nàng đi, Vì vậy cũng không quản Vu Thức Vy phản kháng ra sao cứ thế lôi vào Trường Xuân cung.
Lúc đó, trong Trường Xuân cung đã không còn hình bóng các thiên kim và mệnh phụ, mọi người dùng bữa xong liền bị Như Mộng tìm cớ đuổi đi.
Diệp hoàng hậu khăng khăng kéo Vu Thức Vy vào sau tẩm điện, không chút khách khí đem nàng ném lên tháp quý phi, khiến cho Vu Thức Vy lại kêu rên, "Đau ~ "
Đáng chết, cư nhiên xem nàng như chó chết một đường kéo về đây, cái mạng này suýt nữa mất đi phân nửa!
Vừa mới nằm úp xuống, thái y "hu a hu a" chạy đến, vì Vu Thức Vy nhổ tên và trị thương. . .
Sau giờ ngọ, Vu Thức Vy vì Diệp hoàng hậu đỡ một tên của thích khách được hoả tốc truyền khắp toàn bộ kinh đô.
Công Tôn phủ
Công Tôn Vị vừa nhận được tin Vu Thức Vy vì Diệp hoàng hậu đỡ mũi tên nên bị thương, thì đứng ngồi không yên, thì thầm: "Xong rồi, đệ muội cư nhiên bị thương, ta đã đáp ứng Nguyệt, nhất định phải bảo vệ nàng cho tốt, quyết không để cho nàng bị thương, ta đây có tính là nuốt lời không?"
Lê Thiếu Quán phe phẩy cây quạt, sắc mặt luôn như hoa đào nở rộ lúc này cũng có chút ngưng trọng, "Trong cung đang yên đang lành, sao lại có thích khách vậy? Mà lật tung toàn bộ hoàng cung cũng không tìm được, ta hoài nghi chắc chắn thích khách này căn bản là người trong cung, hơn nữa. . ."
Công Tôn Vị không hề chớp mắt nhìn Lê Thiếu Quán, mâu sắc căng thẳng, "Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa. . ."
Lê Thiếu Quán vừa muốn nói hơn nữa, đột nhiên có một đạo thân ảnh màu đen từ trên trời giáng xuống, đem nàng đẩy qua một bên, ôm quyền nói với Công Tôn Vị: "Công tử, trong Vân Hương lầu truyền tin đến, nói Mẫn thân vương phi muốn tìm Cẩm gia vào cung!"
Ánh mắt Công Tôn Vị chợt chuyển, có chút chần chờ nói: "Đệ muội muốn tìm Cẩm gia vào cung?"
Lời này nghe ra có cái gì đó không đúng đây?
Cô ta không phải chính là Cẩm gia sao? Sao lại còn muốn tìm Cẩm gia vào cung?
Lê Thiếu Quán một cước đá vào mông người ám vệ đẩy nàng qua một bên , tức giận nói: "Hỗn đản, mỗi lần đều đẩy bản công tử qua một bên, mắt ngươi đặc biệt mù sao a, thực là bị đánh ít hả!"
Ám vệ lảo đảo vài cái mới đứng vững, ôm quyền nói: "Xin lỗi Thiếu Quán tiểu thư,là lỗi của thuộc hạ."
Lê Thiếu Quán giơ giơ nắm tay lên, "Nếu biết là lỗi của ngươi, sao ngươi không sửa a, tên khốn kiếp nhà ngươi!"
"Thiếu Quán tiểu thư bớt giận!"
"Ta giận đại gia nhà ngươi!"
Công Tôn Vị không rảnh để ý tới Lê Thiếu Quán, còn đang tinh tế suy nghĩ lời Vu Thức Vy truyền.
Nàng tại sao lại muốn tìm chính mình?
Thích khách ám sát nàng lúc nào không được, sao lại chọn lúc nàng tiến cung , nhưng vết thương hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng!
Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không vào được, còn biến mất rất nhanh còn tìm không thấy tăm hơi, như Thiếu Quán nói, thích khách này vốn là người ở trong cung!
Cái mấu chốt ở đây là, làm Vu Thức Vy bị thương, lưu lại trong cung, sau đó tìm Cẩm gia!
Chẳng lẽ là. . .
Là hoàng đế!
Không sai, chính là hoàng đế, Vu Thức Vy từng nhắc tới với hắn là hoàng đế từng đến Vân Hương Lâu tìm nàng, chưa được mấy ngày người lại bị thương trong cung, nhất định là hắn!
Vậy Vu Thức Vy truyền tin muốn tìm chính mình, là muốn hắn tìm một người giả trang Cẩm gia tiến cung!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Công Tôn Vị ngẩng đầu nhìn về phía Lê Thiếu Quán đang vẽ rùa trên mặt ám vệ, ánh mắt cứng đờ, trầm giọng nói: "Thiếu Quán, ngươi lại phá phách nữa rồi."
Lê Thiếu Quán vừa vẽ xong con rùa, ném bút lông qua một bên, bá đạo nói rằng: "cút xuống đi, không có sự cho phép của bản công tử, không được rửa đi."
Ám vệ chắp tay, "Vâng, tuân mệnh!"
Không cho rửa, lúc làm nhiệm vụ che mặt lại là được, vả lại cũng không phải lần đầu tiên!
Công Tôn Vị không hơi đâu để ý tới ân oán giữa bọn họ, kéo Lê Thiếu Quán đi vào trong, nói rằng: "tới đây, ta có chuyện nói với muội. . ."
Sau nửa canh giờ, một mỹ nam tử mặc một bộ cẩm y hoa phục đỏ tía rất có phong độ một mình đi tới cửa cung, nhẹ lay cây quạt trong tay, bước đi ưu nhã, trong sự tự phụ mang theo một tia kiêu ngạo.
"Này, thủ vệ, bổn đại gia muốn vào cung, đi vào thông báo cho ta ~ "
Thị vệ cửa cung vừa thấy một người bị bệnh thần kinh, lập tức đuổi đi và nói: "Cút cút cút, ở đâu ra tên bệnh thần kinh này? Lập tức đi ngay, bằng không đem ngươi nhốt vào đại lao Hình bộ!"
Lê Thiếu Quán vừa nghe, mắt hạnh lập tức trừng lớn, vén tay áo lên, mắng: " qua cha, các ngươi không nói lý lẽ đúng không, đã nói cho người đi vào thông báo một tiếng, nói Cẩm gia tới!"
"Cút cút cút, nói bậy bạ gì đó? Cẩm gia đã tiến cung, ngươi thì tính là cái gì đây, tên thần kinh, cút đi ~ "
"Ngươi nói cái gì? Cẩm gia đã tiến cung?" Lê Thiếu Quán cả kinh đến thanh âm cũng không cầm được mà cất cao, nàng vừa mới dịch dung xong, Cẩm gia cũng đã tiến cung!
Không đúng a, Vu Thức Vy không phải Cẩm gia sao?
Vậy người tiến cung là ai?
Đây rốt cuộc chuyện gì?
Má ơi, đầu nàng sắp phải nổ tung!
Quên đi, trước đi về nói với đại sư huynh rồi tính.
Nhưng. . .
Mấy cái hỗn cầu này dám mắng nàng, phải cho bọn hắn một chút màu sắc mới được, hanh ~
Lê Thiếu Quán kéo rớt kim linh bên hông, bỗng nhiên luống cuống vài cái, sau đó một cái lắc mình, thi triển khinh công rời đi.
Thị vệ cửa cung như lọt vào trong sương mù, chỉ thấy một đám ong vò vẽ đột nhiên bay về phía bọn họ. . .
Trường Xuân cung
Như Mộng với sắc mặt phức tạp đang dẫn theo một vị Cẩm gia mang mặt nạ đi vào cung, và đi tới trước mặt của Diệp hoàng hậu, "Nương nương, Cẩm gia đến rồi."
Diệp hoàng hậu gật gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia thâm ý, sai Như Mộng đi mời hoàng đế.
Như Mộng theo Diệp hoàng hậu nhiều năm, chỉ một ánh mắt liền có thể hiểu ý tứ mà bà muốn truyền đạt, gật gật đầu, không tiếng động lui xuống.
Diệp hoàng hậu lúc này mới nhìn về phía Cẩm gia, chỉ thấy hắn ăn mặc một thân trường sam gần như màu mực, vạt áo màu mực, từ dưới đi lên, dần dần biến thành màu thuần trắng, như mực nước đang hòa tan ra, lộ ra nhàn nhạt khí tức thư hương.
Trên mặt của hắn mang theo một cái mặt nạ màu bạc, một đôi mắt trong suốt lạnh lùng như hai viên bảo thạch tinh tế, tản ra ánh sáng cơ trí mà sâu thẳm, tạo cho người ta cảm giác rất thần bí, cao quý, bất khả xâm phạm.
Khi đứng trước mặt của hắn, sẽ có một loại cảm giác không tự chủ được muốn cúng bái.
Cảm giác hắn chính là trích tiên trên thiên đàn, đưa mắt nhìn hắn đều là một loại khinh nhờn!