Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44204

Chẳng lẽ Diệp Hề Tương đã nhận sự sai khiến của người nào đó ư? Chuyện hẹn nàng đi ra cũng không phải là chợt có ý nghĩ, mà là mưu đồ đã lâu?

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Vu Thức Vy trầm lắng, sắc mặt trở nên lạnh lùng, đến trước mặt thái tử, khẽ nói: “Thái tử điện hạ, đột nhiên ta nhớ tới việc quan trọng, ta phải đi trước đây.”

Thái tử nghe xong liền biến sắc: “Cái gì? Đi? Nhưng mà chúng ta...”

“Không nhưng gì cả, cáo từ!”

Vu Thức Vy mặt không biểu cảm đi qua người hắn, định dắt Phi Vân của mình đi. Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh nguy hiểm bên cạnh đột nhiên đột kích trong không tới, còn kèm theo cả tiếng gọi kinh hoàng của thái tử: “Thức Vy, cẩn thận!”

Con ngươi Vu Thức Vy sợ hãi, thậm chí không kịp nhìn, mạnh mẽ xoay eo tránh khỏi. Nhân lúc xoay người tập trung nhìn, thì ra là một nam tử ăn mặc phổ thông, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, thân thủ tuyệt vời, vừa nhìn thì biết không phải là một người bình thường.

Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của mấy người ăn mặc bình dị đi tới đi lui trong đám đông, nhao nhao giơ đao thép tấn công dồn dập về phía Vu Thức Vy.

Những người qua đường bị tình huống đột phá dọa đến liên tục thét chói tai, ôm đầu chạy tán loạn tứ phía, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Thái tử tay không tấc sắt đến bên cạnh Vu Thức Vy, trầm giọng nói: “Nàng đi trước đi, ta yểm hộ nàng.”

Trong chốc lát đao thép đã chém tới giữa hai người, Vu Thức Vy mạnh mẽ đẩy thái tử một cái, vội vã quát lên: “Người bọn họ muốn đối phó là ta, người đi nhanh đi.”

“Không, ta sẽ không bỏ nàng lại, ta sẽ bảo vệ nàng.”

“Sao lại nói nhảm nhiều như vậy chứ, ta có ám vệ.”

Trong lúc nói, Vu Thức Vy đem tín hiệu đã chuẩn bị tốt trên người thả lên bầu trời. “Bùm” một tiếng, đạn dược nổ tung, một khắc sau, những ám vệ mà Vu Thức Vy dẫn theo đều chạy tới hết.

Cũng vào lúc đám ám vệ đang chạy tới, lại một nhóm hắc y nhân tới, bỗng ngăn cản đám ám vệ của nàng, cản trở sự bảo vệ cho nàng của đám ám vệ, tranh đấu hỗn loạn với nhau.

Rất rõ ràng, bang nhóm sát thủ hắc y nhân thứ hai tới là để giúp nhóm người thứ nhất ăn mặc bình thường nhưng không hề bình thường kia. Bọn chúng cùng chung mục tiêu, chính là Vu Thức Vy!

Người ngựa tứ phía liều chết tranh đấu, đao quang kiếm ảnh, sát khí ào ào.

Mà Vu Thức Vy tự biết bản thân trước mặt những tên sát thủ này chỉ là ba võ mèo, nên không dám dùng công phu mà dùng độc. Ai bước tới sẽ hạ độc kẻ đó, độc dược của nàng cũng là cực kỳ bá đạo, thậm chí không cho người ta cơ hội kéo dài hơi tàn, trực tiếpkhí tuyệt thân vong.

Các sát thủ tiến lên đều bị chết hết, khiến những hắc y nhân hai phe muốn giết nàng không cách nào hạ thủ.

Thái tử ngây người đứng nhìn, không ngờ rằng Vu Thức Vy lại lợi hại như thế, căn bản là không cần hắn bảo vệ.

Trong lúc thái tử đang nghĩ Vu Thức Vy sẽ độc chết hết đám người kia, đột nhiên, tai hắn khẽ động, nghe thấy một tiếng “Viu”, một mũi tên xuyên thấu hư không, bay thẳng về phía vị trí lòng ngực Vu Thức Vy.

Vu Thức Vy đang dùng độc nên không hề phát giác, thái tử dưới tình thế cấp bách, liều mạng mà nghiêng người dùng thân mình chắn ngay trước người Vu Thức Vy: “Thức Vy, cẩn thận.”

Vu Thức Vy cũng lúc này mới phát hiện có mũi tên đang bay tới, con ngươi co lại, ấn thái tử úp sấp về phía trước.

“Vút” một tiếng, Vu Thức Vy chỉ cảm nhận được búi tóc khẽ động, một cơn đau nhức, sau đó nhanh chóng đứng lên, sờ vào đầu mình, phát giác mũi tên kia lại cắm vào búi tóc của nàng.

Vu Thức Vy cắn răng, lấy tay rút mũi tên ra, lần nữa đốt đạn dược, triệu gọi đám ám vệ thứ hai của mình, quát lạnh một tiếng: “Tóm kẻ ám sát bắn tên sau lưng cho ta.”

Chưa nói dứt lời, đã nghe thấy mấy tiếng “bang bang bang” của mấy tên hắc y nhân tay cầm cung tên rơi xuống từ trên cây lớn đối diện, mà trên người chúng đã trúng mũi tên.

Đang lúc lướt qua, một bạch y nhân đáp ngay trước mặt Vu Thức Vy, nửa quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ Bạch Khê, cứu giá chậm trễ, vương phi thứ tội.”

Bạch Khê? Vương phi?

Vừa nghe thấy từ này, Vu Thức Vy nghĩ ngay tới Hàn Giang Nguyệt, nàng biết y để lại cho nàng một đám ám vệ, nhưng không ngờ rằng vào lúc quan trọng lại xuất hiện đúng lúc: “Mấy tên cung thủ kia là các ngươi giết chết sao?”

Bạch Khê đứng lên nói: “Không phải, là người của Cửu U vương!”

Cái gì?

Người của thượng quan Cửu U sao lại giết những kẻ muốn giết nàng chứ? Ồ, nàng biết rồi, đối với hắn nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên không thể để nàng chết!

“Được, các người chặn bọn chúng lại, phải tàn sát hết tất cả cho ta.”

Bạch Khê chắp tay: “Vâng, Vương phi!”

Vu Thức Vy quay người dắt lấy Phi Vân, phóng người lên ngựa, định đánh ngựa rời khỏi nhưng thái tử xông tới, có chút thấp thỏm nói: “Xin lỗi Thức Vy, ta không nghĩ rằng chuyện lại trở thành như vậy, thiếu chút nữa là hại chết nàng rồi.”

Vu Thức Vy ngồi trên lưng ngựa, thần sắc chăm chú nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nói lời xin lỗi với ta chi bằng suy nghĩ kỹ xem mình bị kẻ nào lợi dụng, để bớt sau này trở mặt thành thù, còn không tự biết.”

Nói xong, nàng cưỡi ngựa phi như bay rời đi.

Trái tim thái tử đập nhanh và loạn nhịp nhìn theo hình bóng tuyệt trần kia, đáy lòng sóng gió gian nguy, vô số ý niệm hiện lên trong đầu, đều bị hắn phủ định. Không phải đâu, không phải là mẫu hậu làm, nhất định có hiểu lầm gì đó, là trùng hợp, mẫu hậu cho phép hắn yêu Thức Vy, bảo hắn lấy danh nghĩa Hề Tương để hẹn gặp Thức Vy, chỉ là có lòng tốt thành toàn, tuyệt đối không phải muốn giết Thức Vy…

Thư phòng, phủ Thái sư.

Thị vệ vội vã đến trước mặt Vu Văn Thanh, nhẹ nhàng bẩm báo: “Lão gia, Vu Thức Vy gặp thích khách trên đỉnh Xuyên Vân, là Diệp hoàng hậu ra tay.”

Vu Văn Thanh dừng cây bút trong tay, đáy mắt hiện lên một tia sát khí: “Vu Thức Vy cùng lúc đắc tội với hoàng hậu và hoàng đế, bọn họ tất nhiên sẽ không tha cho nó, ngươi giả trang làm sát thủ, khiến nó…”

Vu Văn Thanh làm một tư thế cắt cổ, vô tình mà đoạn tuyệt, thị vệ nhìn thấy liền tuân lệnh, lui xuống.

Đợi hắn đi rồi, Vũ Văn Thanh bước tới cửa sổ, thủ thỉ với cây đào bên ngoài: “Tiểu Vy, con cũng đừng trách ta độc ác, là con quá tài năng, đã trêu chọc hoàng gia. Nếu ta không thuận theo thánh ý, giết chết con, phủ Thái sư sớm muộn gì đều sẽ bị con liên lụy mà tịch biên gia sản…”

Quan Cảnh Viên

Ba người Vu Vinh Hoa, Cố Lan Y và Chu Lâm Huyên đang bí mật mưu đồ làm sao để giết Vu Thức Vy. Vừa thấy Ngọc Cầm vội vàng bước tới, nghe ngóng được tin tức nên bẩm báo: “Tiểu thư, Vu Thức Vy bị mai phục trên đỉnh Xuyên Vân, hai đám sát thủ đều muốn giết nàng ta. Nhưng nàng ta rất may mắn, có bốn nhóm người bảo vệ, bình yên vô sự mà trở về.”

Chu Lâm Huyên vừa nghe, vỗ bàn một cái, hung hăng nói: “Vu Thức Vy đáng chết, nghiễm nhiên lớn mạng như vậy.”

Cố Lan Y lại xem thường nói: “Bổn quận chúa lại không thấy nàng ta mệnh lớn, là nàng ta đã có chuẩn bị kỹ càng từ trước.”

Ánh mắt Vu Vinh Hoa lạnh lùng: “Vậy chúng ta có cần nhân cơ hội này, tìm sát thủ, khiến nàng ta…”

Con ngươi Cố Lan Y chuyển động: “Đây chưa chắc không phải là một chủ ý hay. Vu Thức Vy đắc tội với hoàng gia, bị hoàng gia ám sát. Tuy không thành công, nhưng nếu chúng ta giả trang sát thủ động thủ thành công, tới lúc đó tuyên bố Vu Thức Vy chết bất đắc kỳ tử. Thánh thượng nóng lòng che giấu việc này, tất nhiên sẽ thay chúng ta giải quyết. Lão thất phu Vu Văn Thanh kia là kẻ bạc tình bạc nghĩa, Hoa tỷ tỷ còn không quan tâm, huống chi là Vu Thức Vy chứ. Cho nên, lần này là cơ hội tốt nhất để động thủ!”

Chu Lâm Huyên lại đập bàn, đầy sát khí: “Ngọc Cầm, gọi tất cả gia đinh của phủ Thái sư tới Quan Cảnh Viên. Ngoài ra, tìm mấy tên sát thủ tới đây. Đợi Vu Thức Vy quay về liền hạ thủ, nhất định phải giết chết nàng ta!”

Đáy mắt Vu Vinh Hoa cũng tỏ ra thập phần vui vẻ: “Không ngờ rằng chúng ta đều không nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Hoàng gia đã không đợi được rồi, hừ, lại cho chúng ta cơ hội. Lần này Vu Thức Vy chết chắc rồi, ta cũng chẳng muốn hành hạ cô ta, cho cô ta chết thống khoái cũng được, chết sớm thì an tâm sớm!”

Lại nói Vu Thức Vy, nàng cưỡi ngựa về tới phủ Thái sư, buộc Phi Vân ngoài cửa lớn, vội vàng bước vào cửa lớn, muốn nói cho bọn người Hàm Yên nhanh chóng rời khỏi phủ Thái sư.

Nào ngờ vừa bước vào, cảm nhận được một sự yên tĩnh quỷ dị, không hề nhìn thấy những gia đinh, tỳ nữ bình thường đi tới đi lui. Yên tĩnh đến mức khiến người ta sinh ra một dự cảm không lành.

Nàng xoay một vòng, định chạy ra khỏi phủ Thái sư, nhưng phát hiện cửa lớn phía sau rầm một tiếng đóng chặt lại, cửa lớn đã bị khóa ngoài.

Sắc mặt Vu Thức Vy tối sầm, âm thầm cắn răng, chết tiệt!

Tiếng gió nhẹ thổi qua tai, Vu Thức Vy nhanh chóng chuyển mình một cái, tránh sự tấn công chí mạng. Vừa quay đầu thì nhìn thấy một tên áo đen bịt mặt lần nữa đâm kiếm phi tới.

Nàng cắn răng, không hề nghĩ ngợi gì liền tung độc dược trong tay ra.

“Bịch” một tiếng, hắc y nhân theo đó ngã xuống đất. Vu Thức Vy tiến lên hất khăn che mặt của hắn để nhìn. Chính là thị vệ bên cạnh Vu Văn Thanh, đáy mắt đột nhiên biến đổi, tà khí ùn ùn kéo đến vây quanh toàn thân nàng: “Vu, Văn, Thanh, ông nghiễm nhiên lại tuyệt tình như vậy, rất tốt, ta sẽ bắt ông trả một giá đắt!”

Dư âm chưa tan, trong sân đột nhiên lại xuất hiện mấy tên hắc y nhân từ trên trời bay xuống...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK