Thượng Quan Diệp nhìn Vu Thức Vy cạn sạch rượu, cười như có mưu đồ gì đó, sau đó lại đến một bàn khác kính rượu bát công chúa và các vị công chúa, âm thầm dặn dò Lạc Sơ: “Lát nữa đưa nàng ta đến tân phòng.”
Lạc Sơ gật đầu, lặng lẽ rời khỏi yến tiệc.
Hàn Giang Nguyệt cách không xa vẫn luôn đặt tầm mắt lên Vu Thức Vy. Thấy sau khi Thượng Quan Diệp đi, sắc mặt của Vu Thức Vy có vẻ bất ổn, đáy lòng y lo lắng, muốn qua đó xem rốt cuộc nàng có bị làm sao không.
Chỉ là vẫn chưa kịp đứng lên thì đã thấy một tỳ nữ mặc áo hồng đến bên cạnh Vu Thức Vy, không biết nói nhỏ điều gì với nàng rồi đưa nàng đi về phía hậu viện.
Hàn Giang Nguyệt lập tức đứng dậy đi theo.
Thượng Quan Diệp vẫn luôn chú ý đến Vu Thức Vy. Ngay khi nhìn thấy Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt rời đi, đáy mắt hắn liền hiện lên ý cười độc địa. Sau đó hắn đến bên cạnh Vu Vinh Hoa nói nhỏ: “Biểu muội, đến muội ra tay rồi.”
Vu Vinh Hoa rút sạch vẻ sa sút, đáy mắt hiện ra vẻ hận thù mãnh liệt. Nàng ta đứng lên đi về phía hậu viện.
Hôm nay khách quý rất nhiều, ồn ào náo nhiệt, vậy nên người ta cũng chẳng để ý nếu có vài người rời đi.
Vu Thức Vy được nô tỳ nọ dìu đến hỉ phòng nơi hậu viện, Vu Thức Vy giả vờ say rượu hỏi: “Công chúa Thấm Thủy có nói tìm ta có chuyện gì không?”
Tỳ nữ cung kính trả lời: “Nô tỳ cũng không biết, công chúa đến rồi có lẽ sẽ nói thôi.”
Vu Thức Vy gật đầu, khóe mắt nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt đang đến gần, nàng dừng bước nhìn về phía y hỏi: “Hoàng thúc tìm ta có chuyện gì sao?”
Hàn Giang Nguyệt nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Vu Thức Vy, lại nhìn tỳ nữ bên cạnh nàng, cười nói: “Đương nhiên có việc. Mấy hôm trước công chúa chẳng phải đã nói muốn bổn vương vẽ một bức tranh làm quà mừng thọ tháng sau cho thái hậu sao? Bổn vương đã để trong phòng, mời công chúa theo ta đi lấy.”
Tỳ nữ nọ lập tức đứng chắn trước mặt Vu Thức Vy, cung kính nói: “Vương gia, vương phi của chúng nô tỳ đang tìm công chúa có việc, chi bằng chút nữa hẵng đi lấy tranh ạ.”
Hàn Giang Nguyêt lạnh mặt: “Hỗn xược! Bổn vương đang nói chuyện, sao đến lượt ngươi xen mồm vào!”
Nói rồi y lập tức nắm lấy cánh tay Vu Thức Vy, kéo nàng đi ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vu Thức Vy sắc mặt nặng nề: “Mau đưa ta đi, ta trúng độc rồi.”
“Độc?” Bước chân Hàn Giang Nguyệt dừng lại, trong mắt lóe lên sát khí, giọng nói càng trầm thấp hơn: “Độc gì?”
Vu Thức Vy nhìn đầu ngón tay vẫn đang chảy máu, chỉ thấy tay chân không còn sức lực, sốt ruột nói: “Đừng hỏi nữa, mau đưa ta đi, chậm nữa chắc chắn sẽ có chuyện.”
Trong lòng nàng đã mắng Thượng Quan Diệp trăm nghìn lần rồi. Đáng chết, nàng biết ngay Thượng Quan Diệp không thể nào có lòng tốt đưa thuốc giải Túy Sinh Mộng Tử cho nàng mà.
Ngay vừa nãy thôi, khi Thượng Quan Diệp kính rượu nàng, trong ly rượu có bôi thuốc giải Túy Sinh Mộng Tử. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng đặt miệng lên mép ly lần lữa mãi không uống. Nàng ngửi thử rồi xác định rượu không có vấn đề mới uống.
Nhưng khi uống rồi mới phát hiện trong thuốc giải này có vấn đề. Khi nàng giải được độc Túy Sinh Mộng Tử thì cũng cùng lúc đó nàng trúng một độc khác. Mị dược đáng chết!
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt khẽ biến, không nói không rằng đặt tay ngang hông Vu Thức Vy rồi bế nàng đi ra ngoài.
Đột nhiên Vu Vinh Hoa dẫn theo vài tỳ nữ xuất hiện ngay hành lang chặn đường của họ. Vu Vinh Hoa cười lạnh: “Vương gia, người muốn dẫn nhị muội muội của ta đi đâu?”
Hàn Giang Nguyệt trầm mặt, lạnh giọng: “Tránh ra.”
“Gấp gáp cái gì.” Vu Vinh Hoa cười rồi bỗng lấy khăn cầm trên tay nhào lên bịt mũi Hàn Giang Nguyệt. Chỉ trong một thoáng, cơ thể Hàn Giang Nguyệt nghiêng ngả, ngay đến Vu Thức Vy cũng bị ngã xuống đất.
Hàn Giang Nguyệt thở dốc, chỉ thấy đầu óc càng lúc càng nặng nề, ý thức cũng dần rời xa y: “Ngươi muốn làm gì?”
Vu Vinh Hoa cười càng vui vẻ, nói một cách ác độc: “Đương nhiên là muốn hãm hại các ngươi rồi.”
Vu Thức Vy yếu ớt ngồi dậy, cố gắng đi đến bắt mạch cho Hàn Giang Nguyệt, sắc mặt liền thay đổi. Đáng chết, huynh ấy cũng trúng mị dược rồi, rốt cuộc họ muốn làm gì đây?
“Người đâu, đưa Hàn Giang Nguyệt đến tân phòng, đưa Vu Thức Vy đến hậu viện.”
Tân phòng?
Vu Thức Vy kinh ngạc trố mắt, đáy mắt xuất hiện sự hoảng loạn. Bên trong tân phòng là công chúa Thấm Thủy, họ đưa Hàn Giang Nguyệt đáng trúng mị dược vào tân phòng có ý đồ gì đã quá rõ. Bây giờ nàng đã hiểu, mục đích lần này của họ không chỉ có một mình nàng mà còn tính kế luôn cả Hàn Giang Nguyệt.
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy đột nhiên dùng một cây ngân châm đâm vào người Hàn Giang Nguyệt, vội nói: “Hàn Giang Nguyệt, mau đi đi.”
Hàn Giang Nguyệt bị đâm ngân châm liền khôi phục lại chút ý thức. Y nắm chặt lấy tay nàng, cắn răng kiên định nói: “Muốn đi thì cùng đi.”
“Huynh đi trước đi, ta tự có cách thoát thân.”
Trong lúc nói chuyện, đã có mấy tỳ nữ tiến lên áp chế Vu Thức Vy, tách hai người ra. Lúc này hậu viện đã được họ dọn trống từ lâu, ngoại trừ những người đang có mặt ở đây thì không có người ngoài nào cả. Đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Lúc Hàn Giang Nguyệt được đỡ dậy liền đẩy tỳ nữ đứng bên cạnh ra, hung dữ quát: “Cút!”
Sắc mặt y đáng sợ chưa từng thấy, đôi mắt ngập tràn tơ máu đỏ hồng. Vẻ mặt ấy như thể ai dám tiến lên thì y sẽ đại khai sát giới. Mấy tỳ nữ kia bị dọa sợ phải lùi lại, không dám đến gần y nữa.
Vu Vinh Hoa thấy y nổi giận như vậy, ánh mắt liền sâu thẳm. Nàng ta đến gần y, chụp khăn tay tẩm thuốc mê lên. Chỉ trong chốc lát đã khiến Hàn Giang Nguyệt hôn mê, nàng ta ra lệnh: “Mau đưa hắn đi đi.”
Sau đó ra lệnh cho người đang giữ Vu Thức Vy: “Đưa ả ta đi luôn đi.”
Vu Thức Vy nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt bị mấy tỳ nữ dìu đi, trái tim nàng đập loạn xạ. Nàng dùng chút sức lực cuối cùng xông đến trước mặt Vu Vinh Hoa, đâm ngân châm vào động mạch của nàng ta.
Vu Vinh Hoa kêu lên đau đớn, đẩy Vu Thức Vy ra, quát lên: “Còn không mau dẫn ả ta đi đi?”
Vu Thức Vy bị mấy tỳ nữ kéo ra hậu viện, trên người nóng đến mức chảy rất nhiều mồ hôi, cả khuôn mặt ửng đỏ, tình dục dưới đáy lòng càng lúc càng mạnh dưới tác dụng của thuốc đang dần chiếm cứ lấy đầu óc của nàng.
“Trường Phong... Trường Phong...” Vu Thức Vy yếu ớt gọi. Tiếng gọi yếu ớt ấy như xuất phát từ linh hồn nàng, ở nơi vắng vẻ như hậu viện này đột nhiên vang lên tiếng kêu như thế thật dị thường.
Mấy tỳ nữ nọ nhanh chóng bịt miệng nàng, tăng tốc lôi nàng đi.
Lôi mãi lôi mãi, nhìn thấy sắp đến căn phòng được sắp xếp trước thì bỗng nhiên có một bóng đen nhảy xuống từ trên trời. Mấy tỳ nữ còn chưa kịp nhìn rõ là có chuyện gì thì nhoáng một cái, họ liền ngất xỉu.
Vu Thức Vy thấy rốt cuộc Vệ Trường Phong cũng đến, sắc mặt thả lỏng, tinh thần căng như dây đàn cũng thả lỏng theo, chân nàng mềm nhũn ngã xuống đất, lòng thầm nghĩ: May mà dẫn theo Trường Phong.
Vệ Trường Phong đưa tay ra đỡ lấy Vu Thức Vy, vẻ mặt thoáng vẻ kinh ngạc: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
“Ta trúng độc rồi.” Ánh mắt Vu Thức Vy mê ly, nàng cắn mạnh vào môi mình để duy trì tỉnh táo. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ ngươi lập tức đến tân phòng đưa Hàn Giang Nguyệt ra ngoài, huynh ấy cũng trúng độc rồi.”
Nói rồi nàng đẩy Vệ Trường Phong ra, mau chóng chạy về phía cổng sau của vương phủ, hy vọng có thể rời khỏi đây trước khi thuốc phát tác.
Vệ Trường Phong có hơi lo lắng đi theo nàng: “Tiểu thư, để ta đưa người rời khỏi đây trước đi.”
Ánh mắt Vu Thức Vy sắc bén: “Đừng dài dòng nữa! Ta bảo ngươi làm gì thì cứ làm theo là được.”
Vệ Trường Phong không dám trái lời. Hắn xoay người rời hỏi hậu viện.
Vu Thức Vy cắn chặt môi tiếp tục chạy. Ai ngờ lại bị một cái bóng trắng cản đường lại. Đường Sùng Diễn tươi cười đầy mặt nhìn Vu Thức Vy, sự gian tà ẩn hiện nơi đáy mắt, hắn nhẹ giọng hỏi: “Công chúa Tĩnh Văn gấp gáp đi đâu thế?”
Vu Thức Vy lạnh mặt lùi về sau một bước, muốn xoay người đi hướng khác nhưng lại bị Đường Sùng Diễn chặn lại.
Đường Sùng Diễn ôm eo nàng, kề sát bên tai nàng thổi khí: “Công chúa, có phải gấp gáp muốn đi tìm một nam nhân không?”
Vu Thức Vy bị luồng khí này thổi cho cả người ngứa ngáy, nàng đẩy mạnh hắn ra, cố gắng duy trì bình tĩnh nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là uống nhiều quá nên muốn rời khỏi đây thôi.”
“Ta thấy không phải thế đâu.”
Đường Sùng Diễn nhoáng một cái đã bế bổng nàng lên, trong giọng nói không có chút gì ấm áp: “Vu Thức Vy, loại thuốc mà ngươi trúng căn bản không có thuốc giải, trừ khi chết, hoặc là tìm nam nhân đến giải cho ngươi. Mà ta đã chuẩn bị thuốc giải sẵn cho ngươi rồi, đang ở trong căn phòng kìa. Năm tên nam nhân, chắc là đủ rồi chứ.”