Thái hậu ở một bên sớm đã vội vàng lắm rồi, nhưng không chen được miệng vào, lúc này Vu Vinh Hoa lại đứng về phía Hách Liên Thành, bà không khỏi quát lớn: “La Nghĩa huyện chủ, ngươi luôn mồm áp đặt cho muội muội ngươi tội danh lén gặp nam nhân, hay là ngươi còn muốn hãm hại nhị nha đầu như lần trước?”
Đụng phải ánh mắt phẫn nộ của thái hậu, Vu Vinh Hoa không tỏ ra sợ hãi chút nào, nói cung kính: “Thái hậu, đây là sự thật, không phải thần nữ muốn áp là áp được.”
“Thế sao?”
Vu Thức Vy đứng lên chắp tay nói, không cho bọn họ cơ hội nữa: “Hoàng thượng, bọn họ nói nhiều như thế, luôn không cho thần nữ cơ hội biện giải, thần nữ khẩn cầu hoàng thượng cho thần nữ cơ hội chứng minh cho sự trong sạch của mình.”
Hoàng thượng giơ tay: “Chuẩn.”
Vu Thức Vy nói vâng, bước tới trước mặt Vu Vinh Hoa, trầm giọng nói: “Trưởng tỷ, tỷ nói muội lén gặp nam nhân, nhưng không tận mắt nhìn thấy đúng không?”
Ánh mắt Vu Vinh Hoa loé lên: “Dù ta không thấy tận mắt, nhưng hắn đã thấy.”
Trong lúc nói chuyện, nàng ta chỉ vào gia đinh, gia đinh lập tức bò lên trước nói: “Đúng vậy, tiểu nhân đã nhìn thấy.”
Ánh mắt Vu Thức Vy bỗng trở nên bén nhọn, quát lớn: “Bổn công chúa không hỏi ngươi, không cần ngươi chen mồm.”
Gia đinh sợ run lên, lui về phía sau: “Vâng.”
Vu Vinh Hoa tức đến xanh cả mặt, đang định nói gì lại bị Vu Thức Vy ngắt lời: “Trưởng tỷ, tỷ chỉ cần trả lời đúng hay không, đừng nói nhảm.”
“Ngươi… đúng vậy.”
“Được rồi, vậy muội hỏi một câu nữa, ngươi nói ta và Hách Liên vương gia tình đầu ý hợp, cũng có chứng cứ rồi, xin hỏi sao tỷ lại biết? Chuyện của ta chưa từng nói với tỷ, có phải Hách Liên vương gia nói với tỷ không?”
Nghe vậy, sắc mặt Vu Vinh Hoa biến đổi, nếu trả lời không phải, sao nàng ta lại biết? Nếu trả lời là phải, chẳng phải đang nói nàng ta và Hách Liên vương gia có liên quan không ít tới nhau sao? Bản thân nàng cũng sẽ dính vào vũng bùn này.
Tiện nhân đáng chết, đúng là khó đối phó!
“Không phải.”
Vu Thức Vy cười cười, quay đầu nhìn hoàng thượng, nói thản nhiên: “Hoàng thượng, trưởng tỷ chưa nghe ta và Hách Liên vương gia nói về chuyện này, sao lại biết miếng ngọc đó là vật đính ước của ta và vương gia? Có hai trường hợp, một là trưởng tỷ và mẫu thân phái người giám sát ta, hai là bọn họ nói dối, nhân cơ hội hãm hại ta.”
Con ngươi của Vu Vinh Hoa co rụt lại, bỗng ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn Vu Thức Vy, gằn giọng nói: “Vu Thức Vy, ngươi đừng có cãi cố!”
“Cãi cố?” Vu Thức Vy xuy một tiếng, cười lạnh nói: “Trưởng tỷ, là cãi cố hay đang kể lại sự thật, trong lòng ngươi biết rõ, ta biết tỷ nóng lòng trả thù ta, nhưng đừng lấy một cái âm mưu có trăm ngàn lỗ hổng thế này ra để hãm hại ta, nói thật, đúng là ô nhục trí thông minh của ta.”
Lời này nói ra, thái hậu là người đầu tiên cười ra: “Haha… nhị nha đầu nói rất đúng, đừng tưởng rằng các ngươi tạo ra một miếng ngọc bội là có thể đổi trắng thay đen.”
Vu Vinh Hoa không phục nói: “Thái hậu, nhân chứng vật chứng đều có, người lại chỉ nghe lời nói phiến diện của muội ấy, chẳng lẽ người đã bị muội ấy che mắt tới nỗi không phân rõ phải trái sao?”
Lời nói này khiến tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, Đường Thị cuống quít nhận lỗi: “Thái hậu hậu tha tội, Hoa Nhi không biết lựa lời, tuyệt không phải cố ý.”
Vu Vinh Hoa cũng nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng dập đầu nhận tội: “Thần nữ đáng chết, thần nữ không biết lựa lời, thần nữ đáng chết.”
Thái hậu liếc nhìn nàng ta: “Ngươi đúng là đáng chết!”
Nói xong bà nghiêng đầu đi, không nhìn nàng ta nữa, trên mặt tỏ vẻ thấy ngươi là ta thấy phiền.
Vu Thức Vy cười, nghiêng mặt đụng phải ánh mắt như muốn giết người của Hách Liên Thành, đáy mắt nàng hiện lên vẻ chán ghét: “Vương gia, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Hách Liên Thành cao ngạo quay đầu sang chỗ khác: “Tại sao bổn vương phải trả lời ngươi? Dù thế nào cũng không thay đổi được sự thực ngươi lén đi gặp nam nhân, không thay đổi được chuyện ngươi dẫm đạp lên tấm chân tình của bổn vương.”
“Tấm chân tình?” Vu Thức Vy lạnh lùng cong môi, trong mắt là sự trào phúng vô hạn: “Nếu vương gia có tấm chân tình này với ta, vương gia có nguyện chết vì ta không?’
Cái gì?
Hách Liên Thành sửng sốt, không biết phải trả lời vấn đề này của Vu Thức Vy như thế nào. Nếu nói không, chắc chắn nàng sẽ nói hắn không thực lòng với nàng, nếu nói đồng ý, nàng có dám để hắn chết không?
Nàng ta dám!
Nàng ta tưởng mình là ai? Hắn đường đường là vương gia của Đột Quyết, cho dù nàng ta muốn hắn chết, hoàng đế cũng sẽ không đồng ý.
Suy xét một lát, Hách Liên Thành kiên định nói: “Ta đương nhiên nguyện chết vì ngươi.”
Vu Thức Vy cười cười, nhẹ nhàng bước tới một bên, lấy một cái đèn tới, vứt cây nến đi, sau đó dùng chân đèn dài mấy tấc chĩa vào Hách Liên Thành, sát khí nơi đáy mắt sôi lên ùng ục: “Vương gia, vậy ngươi chết vì ta đi, được không?”
Càng nói, nàng cách Hách Liên Thành càng gần, sát ý trong mắt càng nồng đậm, còn sắc bén hơn cả chân đèn lấp loé trong tay nàng.
Sát khí không che giấu chút nào này khiến Hách Liên Thành giật mình lui về đằng sau, hắn gào thét trong lòng: Vu Thức Vy muốn giết hắn! Nàng ta thật sự muốn giết hắn!
Mặc dù đáy lòng kinh hoảng, nhưng trên mặt Hách Liên Thành lại là vẻ giận dữ, hắn quát lên: “Vu Thức Vy, ngươi dám giết bổn vương?”
“Không, không phải ta giết ngươi, mà là ngươi chết vì ta, ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ đích thân mang thi cốt của ngươi về Mạc Bắc, thủ tiết cả đời cho ngươi, ngươi nói có được không?”
Con mắt Hách Liên Thành rụt lại, càng thêm hoảng sợ lui về đằng sau, gằn giọng nói: “Vu Thức Vy, ngươi dám.”
Vu Thức Vy cười âm trầm khủng bố: “Vì sao không dám? Cùng lắm thì ta chôn cùng ngươi, vương gia, đừng lùi nữa, chúng ta làm một đôi uyên ương vong mệnh được không?’
Giờ phút này, Hách Liên Thành đã bị lời nói âm trầm lạnh lẽo của Vu Thức Vy làm rối loạn tâm trí, không cần suy nghĩ liền đánh Vu Thức Vy một chưởng: “Cút đi, tiện nhân, ai muốn làm uyên ương vong mệnh với ngươi, ngươi lén lút với dã nam nhân, sao bổn vương còn có thể thích ngươi, bổn vương trông thấy ngươi đã cảm thấy buồn nôn.”
Vu Thức Vy bị hắn đánh lui mấy bước, máu trong người dâng lên, cổ họng thấy tanh tanh, một ngụm máu tươi phun vào người An Lạc công chúa ngồi gần nhất.
An Lạc công chúa kinh hãi hét lên, đẩy Vu Thức Vy ra, phẫn nộ nói: “Vu Thức Vy, ngươi phun vào ai đấy?”
Vu Thức Vy lảo đảo mấy cái mới đứng vững, sắc mặt trâm trầm. Thái hậu vội đỡ lấy nàng, lo lắng nói: “Nha đầu, con sao rồi?”
“Con không sao.”
“Không sao?” Thái hậu tức giận, giật lấy chân đèn trong tay Vu Thức Vy, đánh Hách Liên Thành một trận: “Đánh người ta hộc máu, còn nói cái gì mà tình đầu ý hợp, lời nói của các ngươi, một chữ ai gia cũng không tin.”
Hách Liên Thành ôm đầu chạy khắp nơi, thái hậu chỉ là một bà lão, còn là thái hậu của một nước, hắn không dám ra tay.
Vu Thức Vy đuổi theo thái hậu, hô lên: “Thái hậu, thần nữ không sao, người đừng tức giận, nếu người mà tức giận, thần nữ chết không yên tâm.”
Cuối cùng thái hậu cũng ngừng lại, ngồi xuống thở hổn hển nhìn Hách Liên Thành: “Hai huynh muội nhà các người tới Đại Vân chúng ta là bắt đầu gây ra đủ trò, mau cút về Mạc Bắc đi.”
Hách Liên Thành nghe vậy, xanh mặt nói: “Thái hậu, bổn vương niệm tình người đã lớn tuổi, không muốn so đo với người, nhưng người bao che cho tiện nhân này như vậy, không biết ả ta chỉ là một dâm phụ lén lút với dã nam nhân sao?”
Đường Thị cũng đổ dầu vào lửa: “Hoàng thượng, công chúa nói nhiều như vậy, nhưng không có câu nào chứng minh được là mình không lén gặp nam nhân, thần phụ muốn hỏi một câu, người đàn ông trong phòng đó rốt cuộc là ai?”
Đường Thị lại vòng về chủ đề cũ.
Vu Thức Vy híp mắt lại, đáy mắt hiện lên sự mỉa mai: “Mẫu thân, trong căn phòng đó đúng là có một người áo trắng đi vào, nhưng đó không phải đàn ông, mà cũng là một nữ tử đóng giả nam nhân.”
Cái gì?
Ánh mắt của mọi người rơi vào người Vu Thức Vy, ý của nàng là sao? Hai nữ nhân gặp nhau trong thanh lâu? Nghe có vẻ không được bình thường cho lắm.
Vu Vinh Hoa lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy, ngươi không có chứng cứ liền bắt đầu nói tinh linh chứ gì, ngươi cho rằng ai nấy đều không biết thẹn như ngươi, đóng giả nam nhân vào thanh lâu sao?”
Hoàng thượng từ nãy tới giờ không nói lời nào, giờ lạnh mặt trách mắng: “Câm miệng, nàng là muội muội của ngươi, vì sao mỗi lời ngươi nói đều như giấu đao, dáng vẻ như muốn đẩy nàng vào chỗ chết? Nếu đúng là có gì thật, ngươi làm tỷ tỷ chẳng lẽ không hẳn là phải bảo vệ cho nàng sao? Lại còn đem những việc xấu trong nhà bêu ra trước mặt trẫm. Thanh quan khó dứt việc nhà, ngươi coi trẫm thành quản gia của Vu phủ nhà ngươi sao?”
Vu Vinh Hoa nghẹn họng trợn mắt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nói không ra lời.