Vu Thức Vy cùng Thái tử bất giác mà nhìn về phía đối phương, đồng thời đứng lên, Thái tử nói: “Còn không mau dẫn bọn ta đến đó”
Binh sĩ hoảng sợ mà gật gật đầu: “Vâng vâng, mời Nguyên soái, Thiếu tướng quân, Tiên phong tướng quân theo tiểu tướng”
Bốn người rất nhanh liền đi đến quân doanh nằm sâu ở phía bắc, từ xa đã nhìn thấy một đám binh sĩ vây chật cứng nơi đó, không ít người phát ra thanh âm sợ hãi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Có khi nào là sói hoang”
“Không biết”
“Nguyên soái đến rồi, mau tránh ra, tránh ra!”
Tất cả binh sĩ sau khi nghe được, liền lập tức nhường ra một con đường, Cố Ngọc, Thái Tử, Vu Thức Vy lập tức bước lên trước, chỉ nhìn thấy dưới ánh lửa chập chờn, đang nằm đó một khô lâu máu, máu thịt trên cơ thể hắn đã bị ăn đến không còn lại chút gì, chỉ sót lại bộ xương đẫm máu, đầu cũng bị cắn mất nửa phần, màu đỏ của máu cùng màu trắng của não chảy đầy mặt đất, khiến người nhìn không kiềm được mà nổi đầy gai ốc, hoảng sợ không yên.
Đôi đồng tử của Cố Ngọc bỗng co lại, trầm giọng nói: “Các ngươi có phát hiện là thứ gì đã đem một người ăn đến thế này hay không?”
Chúng tướng sĩ lắc đầu: “Vẫn chưa có phát hiện gì”
Vu Thức Vy nhận một bó đuốc từ tay một binh sĩ, tiến đến gần khô lâu máu đó mà quỳ xuống, cúi người quan sát, Thái tử bỗng kinh hô: “Vu tướng quân, ngươi.....” lẽ nào nàng ta không sợ chút nào sao?
Vu Thức Vy ngước mặt lên, không chút biểu cảm, chỉ lãnh đạm nói: “Không sao”, liền giơ tay đem khô lâu đó lật qua lật lại, sau còn cúi ngươi nghiêm túc xem xét vết thương trên khô lâu đó, xung quanh vết thương hoàn toàn không có các dấu vết sắc nhọn, không giống như bị lợi khí (1) hoặc bị hàm răng sắc bén cắn vào, bởi vì một hàm răng sắc sẽ lưu lại những mảnh nát, cùng các lỗ máu, mà ở đây, không những không có, mà ngược lại còn có vẻ như bị một loại gì với hàm răng không chút sắc bén mà cắn lấy, hình dạng vết này.....
Vu Thức Vy bỗng lật tay áo của mình lên, hung hăng mà cắn vào cánh tay của mình, sau đó dùng vết thương trên tay so với vết căn trên khô lâu máu đó, trong lòng bỗng trùng xuống..... sao lại giống vết cắn của con người đến như vậy.....
Thái Tử từ sớm đã trố mắt ra nhìn, nàng ta cuối cùng là đang làm gì?
Tình cảnh đáng sợ như vậy, nàng ta không chút gì sợ hãi thì thôi đi, còn cắn bản thân như vậy là có ý gì?
Cố Ngọc cũng hoàn toàn không lý giải được hành động lúc này của Vu Thức Vy: “Vu tướng quân, ngươi có phải đã có phát hiện gì rồi không?”
Vu Thức Vy lắc lắc đầu, đứng dậy nói: “Chư vị tướng sĩ, theo như phán đoán sơ bộ của bổn tướng quân, việc này là do sói hoang của vùng lân cận gây nên, Nguyên soái, mạc tướng kiến nghị là nên gia tăng nhiều hỏa bồn(2) cùng binh sĩ tuần tra, bắt đầu kể từ ngày mai, bên ngoài quân doanh đào một số hố bẫy, nhằm tránh việc ngoài ý muốn lại tiếp tục phát sinh.”
Cố Ngọc cảm thấy lời Vu Thức Vy nói vô cùng chí lý, liền nói: “Tiên phong tướng quân suy nghĩ chu toàn, truyền lệnh của bổn soái, lập tức thi hành lời của Tiên phong tướng quân”
“Tuân lệnh, nguyên soái”
Một đêm trôi qua, chớp mắt đã đến đêm thứ hai, Vu Thức Vy vừa nằm xuống, bên ngoài liền truyền đến một đạo thanh âm vội vã: “Tiên phong tướng quân, Nguyên soái có việc cần thương lượng!”
Vu Thức Vy nhanh chóng mặc vào khải giáp, cùng Lưu phó tướng vội vã đi đến quân doanh của Nguyên soái.
Bên trong quân doanh đặt hai cán cứu thương, nằm trên đó là ba người, đều bị vải trắng đắp kín người, chỉ để lộ ra đôi chân, trên lớp vải trắng đầy vết máu loang lỗ, hoàn toàn không nhìn thấy được phía dưới lớp vải trắng đó là tình cảnh như thế nào
Cố Ngọc cùng Thái tử khuôn mặt sa trầm mà nhìn Vu Thức Vy đang bước nhanh đến, đáy mắt thoáng qua một tia ngưng trọng, bộ dạng như muốn nói gì lại thôi.
Thái tử do dự nói: “Vu tướng quân, ngươi nhìn xem”
Vu Thức Vy gật gật đầu, quỳ xuống vén tấm vải trắng lên, chỉ nhìn thoáng qua, đáy mặt liền hiện lên một tia quỷ dị, sau đó chầm chậm buông tấm vải trắng xuống”
“Nguyên soái, không khác chút gì so với khô lâu máu tối qua, tập kích bọn chúng nhất định là cùng một....”
Cố Ngọc gấp rút hỏi: “Cùng một cái gì?”
Thật sự mà nói, trong lòng Cố Ngọc đã có chút nghi hoặc, nhưng chỉ là không dám nói ra, bởi vì nghi vấn đó, quá đáng sợ, thậm chí có thể nói là kinh hãi thế tục.
Vu Thức Vy nhìn vào đáy mắt ngưng trọng của bọn họ, do dự một chút, nói: “Nguyên soái, người dự định điều tra việc này như thế nào? Mạt tướng nhất định sẽ dốc toàn lực phối hợp!”
Thái tử nhìn thấy Vu Thức Vy đã nói như vậy, cũng chấp tay nói: ‘Mạt tướng cũng sẽ dốc lòng mà nghe theo phân phó của Nguyên soái”
Trong lòng Cố Ngọc đã có sẵn kế hoạch: “Hiện tại bên trong quân đội lời đồn khắp nơi, đều nói quân doanh xuất hiện ma quỷ, ăn thịt người, uống máu người, lòng quân đang dao động. Để bình ổn quân tâm, chấm dứt lời đồn, chúng ta chỉ có duy nhất một biện pháp đó là phải bắt cho bằng được “con quỷ” đó, đem chúng ra trước mặt tướng sĩ, mới có thể kết thúc việc này!”
Vu Thức Vy vừa vặn cũng có suy nghĩ như vậy, liền gật đầu nói: “Xin Nguyên soái chỉ thị.”
“Được, chúng ta chính là.....”
Vào đêm thứ ba, mỗi quân doanh chỉ cách nhau năm mươi bước, đều có hai tướng sĩ đứng gác, trong tay cầm hỏa dược đạn, Vu Thức Vy, Cố Ngọc cùng Thái tử ba người, mỗi người canh giữ một phương, Lưu phó tướng canh giữ phần sâu nhất về phía nam, chờ đợi sự xuất hiện của “ma quỷ”
Tất cả mọi người đều yên tĩnh chờ đợi cho đến nửa đêm, những vẫn không có động tĩnh gì, liền có chút mất kiên nhẫn.
“Đêm nay quả thật là vô cùng lạnh, cũng không thấy có ngôi sao nào, càng không thấy sài lang hổ báo gì xuất hiện, ta cảm thấy quả thật đúng là có.....”
Một thanh âm khác nghe thấy những lời này, cười nói: “Ta không tin là có thứ đó trên đời, bằng không, sao ta có thể chưa bao giờ nhìn thấy chứ”
“Ấy da, ngươi tốt nhất là đừng nói những lời như vậy, ngươi càng nói, thứ đó sẽ càng tìm đến ngươi”
“Ta chính là không tin, ta ....a....a...a” Đạo thanh âm đó vẫn chưa nói hết câu liền im bật, thay vào đó là một tràng tiếng thét kinh người.
Thanh âm còn lại chỉ nghe “Vù” một tiếng, một hắc ảnh đột nhiên xuất hiện, sau lại nghe tiếng thét đáng sợ như vậy, bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, sợ hãi hô to: “Trời ơi, lão Triệu, lão Triệu, ngươi.... ngươi là ai....”
Kẻ được gọi là “Lão Triệu” thét thất thanh: “Hắn ta đang hút máu của ta, mau cứu ta, lão Đường, mau cứu ta”
Lão Đường hoảng hốt, sợ hãi đến mức tay chân luống cuống, bỗng nhớ đến lệnh của Nguyên soái, nếu như có việc ngoài ý muốn phát sinh, liền đem nổ hỏa dược đạn trong tay, để làm tín hiệu.
Nghĩ đến đây, Lão Đường sắc mặt bỗng đanh lại, đem hỏa dược đạn ném xuống đất, chỉ trong khoảng khắc, liền “Bùm” một tiếng, phát ra tiếng vang rầm trời, trên mặt đất lập tức xuất hiện một hố nhỏ
Ngươi đang canh gác ở các phương hướng khác sau khi nghe tiếng nổ, lập tức hướng về nơi phát ra âm thanh mà lao đến, Vu Thức Vy là người đến đầu tiên.
Lúc đuổi đến nơi, Lão Triệu đã chết, bị gặm thành một khô lâu máu, mà lão Đường cũng đã bị gặm một nữa, cũng đã chết đi từ sớm, lúc này đây, đạo ảnh hắc y đó đang ra tay móc lấy nội tạng của hắn mà ăn.
Vu Thức Vy bị cảnh tượng ghê rợn này làm cho kinh hãi đến mức thét lên một tiếng: “Dừng lại!”
Hắc y nhân đó đột nhiên quay đầu lại, hung dữ mà nhìn về phía Vu Thức Vy, trong miệng tràn ngập máu tươi rầm rừ những thanh âm không thuộc về loài người : “ghừ ghừ...”
Trong bóng tối, đôi đồng tử màu xám đó phát ra ánh nhìn âm u sâu thẳm, như hắc thủy trong lòng địa ngục, mang đầy sự lạnh giá cùng chết chóc.
Vu Thức Vy không dám tin vào mắt mình mà lui về sau một bước, đây là loại người gì? Sao lại có đôi đồng tử màu xám như vậy?
Giống như... giống như cương thi vậy.....
Cố Ngọc cùng Thái tử lúc này đây cũng đã mang theo người mà chạy đến, nhìn thấy hắc y nhân như một con quái vật đang ăn thịt binh sĩ, đều vô cùng kinh hãi: “Đây là....”
“Ghừ !!”
Con quái vật bỗng gào lên một tiếng, sau vứt bỏ xác của lão Đường, đột nhiên xông đến người cách “nó” gần nhất là Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy từ sớm đã đề phòng, một chưởng đánh thẳng vào ngực hắc y nhân, khiến hắc y nhân lui xuống, nhưng “nó” chỉ vẻn vẹn lui xuống vài bước, liền tiếp tục xông lên tấn công Vu Thức Vy, trên mặt không có chút cảm xúc nào, giống như người chết, chiêu thức trong tay lại mang đầy sát khí, vô cùng sắc bén.
Thái tử nhìn thấy quái vật một lần nữa xông đến tấn công Vu Thức Vy, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khẩn trưởng, lập tức xông lên phía trước, chặn trước mặt Vu Thức Vy, cùng hắc y nhân giao thủ.
Vu Thức Vy nhanh chóng tiến về phía trước, đẩy Thái tử ra, đồng thời lớn tiếng nói: ‘Đừng nhúng tay vào, kẻ này không phải là người bình thường, để ta dùng độc dược xem sao”
Trong lúc nói, Vu Thức Vy đã lấy ra dược phấn, lập tức hất về phía đối phương.
Loại dược này dược lực vô cùng hung hãn, làm hôn mê cả một con voi cũng không thành vấn đề, chỉ cần bắt được “nó” nàng liền có thể nghiên cứu, “nó” cuối cùng là quái vật phương nào?
Nhưng, Vu Thức Vy hoàn toàn không ngờ rằng, mê dược phát ra, hoàn toàn không khiến “nó” ngất đi, ngược lại còn cấp tốc vượt qua lớp dược phấn mù mịt, trong chớp mắt đánh thẳng một chưởng vào người nàng.
“A” Vu Thức Vy không kịp đề phòng, liền trúng một chưởng của “nó”, cả người như diều dứt dây, mà ngã thẳng về phái Thái tử.
“Thức Vy~”
Thái tử nhanh chóng ôm Vu Thức Vy vào lòng.
Sau khi hai người đã đứng vững, Vu Thức Vu lộ ra một nụ cười cảm kích: “Đa tạ Thái tử”
Dứt lời liền rời khỏi vòng tay của Thái tử, lấy ra Kịch độc thủy, hất về phía hắc y nhân đang muốn tiếp tục hướng về phía nàng công kích.
Dược độc vừa chạm vào y phục, lập tức xuất hiện một làn khói xanh, đồng thời phát ra những tiếng ăn mòn “Xì xì”.
Loại độc này chính là Hóa thi thủy! Đang từng chút một mà ăn mòn bả vai của con quái vật đó, nếu đổi lại là người bình thường, sớm đã đau đớn đến mức lăn lộn dưới mặt đất mà kêu gào thảm thiết. Vậy mà, con quái vật trước mặt này đây hoàn toàn như không cảm nhận được gì, mặc cho độc được ăn mòn, không chút cảm giác, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Vu Thức Vy, bóp chặt cổ nàng.
“rắc rắc” thanh âm phát ra từ bàn tay đang nắm chặt lại.
Vu Thức Vy cảm thấy hô hấp khó khăn, cảm giác đau đớn liên tục truyền đến từ cổ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, đáy mắt tràn ngập sát khí, đáng chết, ngay cả Hóa thi thủy cũng không làm gì được “nó”! Cuối cùng “nó” là cái gì kia chứ?
Thái tử cùng Cố ngọc lập tức xông tới , mỗi người một đao, hung hăng chém về phía lưng của hắc y nhân.
Vốn vĩ cho rằng hai nhát đao này vừa hạ xuống, hắc y nhân sẽ lập tức buông tay khỏi cổ Vu Thức Vy, không ngờ hoàn toàn không có chút tác dụng gì, “nó” vẫn hung hăng mà bóp chặt cổ Vu Thức Vy, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương sau lưng, thậm chí một tiếng rên la cũng không có.
Sắc mặt của Cố Ngọc cùng Thái tử đại biến, điều này không thể nào, tuyệt đối không thể!
Vu Thức Vy mi tâm nhíu chặt, đột nhiên giơ chân, một cước đá thẳng vào nơi suy yếu nhất của nam nhân!
Một cước kết thúc, một thanh âm vỡ vụn rất khẽ vang lên, trong đêm đen yên tĩnh này lại đặc biệt vang dội.
Chỉ sau thoáng chốc, Vu Thức Vy trừng to đôi mắt, “nó”..... một chút phản ứng cũng hoàn toàn không có, trên thế gian này, chỉ có người chết mới không có chút phản ứng nào, lẽ nào.....
Vu Thức Vy nhìn về hướng chúng tướng sĩ lúc này đây đang không biết phải làm gì, dồn khí vào đan điền, phẫn nộ quát: “Còn sững sờ ở đó làm gì? không qua đây kéo kẻ này ra, trói đem về quân trướng!”
Cố Ngọc bị thanh âm của Vu Thức Vy làm cho bừng tỉnh, liền lập tức giơ đao chém đứt tay của hắc y nhân, sau đó ra lệnh tướng sĩ đem trói hắc y nhân đó lại.
Vu Thức Vy tốn rất nhiều công sức, mới có thể đem cánh tay bị chém đứt đó dứt ra khỏi cổ mình, kinh tởm mà ném xuống đất, ánh mắt đầy sát ý: “Đem “nó” đến quân trướng của bổn tướng quân.
(1) Binh khí sắc bén
(2) Chậu lửa