Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44238
Vu Vinh Hoa sắc mặt trắng bệch, mở to hai mắt, hoảng loạn phủ nhận: “Người cả gan trước Kim Loan Điện hồ ngôn loạn ngữ, cái gì mà mấy vạn lượng, cái gì mà muốn mua mạng của ngươi?”
Còn dám không nhận?
Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà!
Vu Thức Vy đi đến trước mặt đám sát thủ do Vu Vinh Hoa dùng tiền sai khiến, đưa tay ra, khuôn mặt băng lãnh nói: “Đem ngân phiếu ra đây”
Hắc y nhân giương mắt nhìn thoáng qua Vu Thức Vy, cứ như chuột gặp mèo, sợ đến mức toàn thân run rẫy, nhanh chóng từ trong ngực áo lấy ra một xấp ngân phiếu, ngoan ngoan mà đưa đến tay Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy khẽ nhếch miệng, lại đi đến trước mặt Vu Vinh Hoa, đem xấp ngân phiếu trong tay ném thẳng vào mặt Vu Vinh Hoa, lên tiếng nói: “Đây chính là năm vạn lượng ngân phiếu ngươi lấy từ trong ngân khố của Đoan vương phủ, số hiệu phía trên, Lưu Hữu Khuê tiên sinh người chấp quản ngân khố nhất định có ghi chép bên trong sổ sách, không bằng chúng ta đối chiếu một chút?”
Dứt lời, Vu Thức Vy nhìn về phía Lạc Thanh Phong, Lạc Thanh Phong hiểu ý, lập tức đi ra ngoài, rất nhanh liền mang vào một nam tử trung niên thân hình phát phúc, trên tay còn mang một tập sổ sách.
Lưu Hữu Khuê sau khi tiến vào, run rẫy mà quỳ xuống: “Thảo dân bái kiến Hoàng thượng!”
Hoàng đế phất phất tay: “Bình thân” sau đó nhìn về phía Lục An
Lục An bước xuống, đem ngân phiếu ở dưới đất cùng sổ sách trong tay Lưu Hữu Khuê đưa đến tay Hoàng thượng.
Hoàng Thượng mở ra sổ sách nhìn về số hiệu cùng ngày nhập xuất ngân khố, sau lại nhìn ngân phiếu, sau cùng nhắm chặt mắt lại, quả nhiên…. Vu Thức Vy quả nhiên có chứng cứ trong tay.
Vu Vinh Hoa….. đúng là tự tạo nghiệp, không thể sống!
Vu Thức Vy nhìn bộ dạng trầm mặc của Hoàng đế, lại nhìn về phái đám hắc y nhân đang quỳ dưới đất, nói: “Đem những lời của ả ta lúc tìm đến các ngươi, nói ra hết cho ta”
Bọn sát thủ cơ thể bỗng cứng đơ, có chút do dự, bọn họ đã bước vào con đường sát thủ này, bán đứng cố chủ vỗn dĩ đã là con đường chết, lúc này đây còn muốn bọn chúng chính miệng nói ra, đây đúng là….
“Nói!” Vu Thức Vy cố tình kéo dài thanh âm ra
Bọn sát thủ lập tức bị dọa đến rùng mình, lập tức tranh nhau nói: “Ả ta bảo bọn ta đi đến Lạc Tuyết Hiên ở thành đông, giết hết tất cả người trong Lạc Tuyết Hiên đó, đặc biệt là một nữ nhân tên gọi Vu Thức Vy”
Nếu như bọn chúng từ đầu biết được, nữ tử tên gọi Vu Thức Vy đó, chính là ma vương biến thái đang đứng trước mặt bọn chúng đây, bọn chúng tuyệt đối sẽ không nhận việc này, cho dù cho đưa ra năm mươi vạn lượng cũng tuyệt đối không nhận!
Kẻ đó vừa nói, vừa từ trong lồng ngực lấy ra một bức họa, đưa đến trước mặt mọi người: “Đây là bức họa ả đưa cho bọn ta, nói bọn ta người đầu tiên phải giết chính là nữ tử trong tranh này”
Vu Thức Vy nhận lấy bức họa, nhìn về phía Vu Vinh Hoa, từng câu từng chữ nói: “Ai mà không biết trưởng tỷ nhất thủ đan thanh(1), xuất thần nhập hóa, yến tiệc tại hoàng cung vào năm ngoái, một khúc Đôn hoàng phi tiên vũ, một bức Đôn hoàng phi tiên họa, đều có thể xứng là tuyệt phẩm. Trưởng tỷ, ngươi có dám nói bức họa này, không phải là từ tay ngươi mà ra?”
“Cái này…..”
Vu Vinh Hoa bị khí thế bức người của nàng chấn động đến mức lui xuống một bước, sắc mặt trắng bệch, may mắn là bởi vì có diện sa che mặt, cho nên hoàn toàn không nhìn ra được chút gì dị thường.
Ả cho rằng bọn sát thủ chính là kín miệng nhất, cho dù có bại lộ, cũng sẽ không tiết lộ cố chủ lấy nửa lời, nào ngờ đám sát thủ này không những tiết lộ cố chủ là ai, còn bán đứng ả đến mức triệt để.
Là giả, tất cả đều là giả hết, đạo đức nghề nghiệp sát thủ của bọn chúng đâu rồi?
Vu Vinh Hoa bỗng nhiên ngước mặt lên, giận dữ chỉ vào Vu Thức Vy thét lên: “Vu Thức Vy, là ngươi, là ngươi cấu kết với bọn chúng vu quan ta, ngươi đúng là ả độc phụ lòng dạ độc ác xấu xa, Phụ hoàng, là ả hãm hại ta, xin phụ hoàng đem ả chặt đầu thị chúng!”
Diệp hoàng hậu trong lòng có chút lo lắng, một tay cản Vu Vinh Hoa lại, dùng ánh mắt ra hiệu nàng ta chớ có vội vàng, Vu Vinh Hoa hiểu ý, liền lập tức bình tĩnh lại, lui qua một bên.
Diệp hoàng hậu đến trước mặt Vu Thức Vy, lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy…”
Hoàng hậu vẫn chưa kịp nói hết lời, Vu Thức Vy liền cắt ngang lời của bà ta, không cho Hoàng hậu có cơ hội mở lời: “Hoàng hậu nương nương, người muốn nói gì? Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, lẽ nào còn muốn chối bỏ? Dân nữ biết người yêu thương nử tử không phải ruột thịt này hơn cả ruột thịt, nhưng nếu nương nương vì nữ tử này mà đánh mất đi lương tri, có còn xứng là nhất quốc chi mẫu hay không?”
Cái gì?
Diệp Hoàng hậu khuôn mặt tái nhợt, ả dám chỉ trích bà không xứng đáng là nhất quốc chi mẫu?
“Vu Thức Vy, ngươi quả là to gan, dám bất kính với bổn cung?”
“Nương nương đã phái người đến ám sát ta như vậy, còn muốn ta cung kính với kẻ thù của mình sao?”
Dứt lời, Vu Thức Vy tiến lên hai bước, dùng một thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, thì thầm bên tai Hoàng hậu: “Hay là nương nương muốn trộm long tráo phụng, man thiên quá hải(2)?”
Cái gì?
Trộm long tráo phụng?
Man thiên quá hải?
Diệp Hoàng hậu kinh hãi lui về sau, giống như vừa gặp phải ngưu ma xà thần, hoảng sợ mà nhìn Vu Thức Vy, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, cả thế giới dường như còn còn quanh quẫn trong tám chữ trộm long tráo phượng, man thiên quá hải........
Nàng.... nàng ta.... sao nàng ta có thể......
Diệp Hoàng hậu trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng sợ, toàn thân run rẫy, không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, khiến cả ngươi bà ta như cứng đơ, rõ ràng mà muốn lập tức rời khỏi nơi đây, nhưng đôi chân lại như không phải của bản thân, hoàn toàn không cử động được.
Vu Thức Vy một lần nữa tiến lại gần, làn môi khé mở, thanh âm nhẹ nhàng như gió: “Hoặc là mạng của cả gia tộc Diệp thị nhà ngươi, hoặc là mạng của Vu Vinh Hoa, tùy ngươi lựa chọn!”
“Ngươi.....” Diệp Hoàng hậu đáy mắt sững sờ sợ hãi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nàng ta biết, nàng ta biết hết tất cả....
Cố gắng bình tĩnh lại, Diệp Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Vu Thức Vy, cuối cùng thì ngươi muốn gì?”
“Đương nhiên là muốn ngươi bỏ ra cái giá xứng đáng rồi”
“Vu Thức Vy, ngươi có biết ngươi làm như vậy, chính là tự cắt đứt đi đường lui của mình!”
“Không cần Nương nương hao tâm, mệnh ta do ta không do trời, cũng không phải một trong số các ngươi có thể quyết định được”
“Rất tốt....”
Diệp Hoàng hậu hít một hơi sâu, cuối cùng nhìn về phía Hoàng thượng, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, nghịch nữ Vu Vinh Hoa làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy, khẩn xin Hoàng thượng giam nàng vào thiên lao”
Vu Vinh Hoa trừng to hai mắt, không thể tin vào tai mình, Vu Thức Vy chỉ là nói vài câu với Hoàng Hậu, Hoàng hậu liền muốn giam ả vào thiên lao?? ả Kích động thét lên: “Không, không phải ta, không phải ta làm. Vu Thức Vy mới là kẻ đáng chết, người đáng bị giam vào thiên lao là ả ta mới đúng!”
Hoàng đế sắc mặt một lần nữa sa sầm lại, trừng mắt về phía Vu Vinh Hoa, sau lại nhìn về phía Diệp hoàng hậu, nhìn thấy trong đáy mắt bà ta là sự đau khổ cùng sự đấu tranh kịch liệt, đột nhiên cảm thấy muốn biết được lúc nãy Vu Thức Vy đã nói với Hoàng hậu những gì, khiến Hoàng hậu có thể nói ra lời trái với thật tâm đến như vậy.
Vu Thức Vy nhìn ánh mắt dò xét của Hoàng Thượng, chấp tay nói: “Khẩn xin Hoàng Thượng định tội Vu Vinh Hoa trước, sau mới tiếp đến việc Người cùng Hoàng hậu ám sát thần nữ”
Hoàng đế hít một hơi sâu, nhìn về phía Vu Vinh Hoa lúc này đây đang liều mạng mà chối tội, nghiêm nghị nói: “Nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn ở đó mà xảo biện, trẫm tuyên bố, phế truất danh phận công chúa, giam vào thiên lao, phạt 10 năm tù giam!”
Mười năm?
Diệp hoàng hậu cùng Vu Vinh Hoa đồng thời trước mắt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa liền ngã nhào xuống đất, Vu Vinh Hoa gào thét: “Không, ta không muốn bị giam vào thiên lao, không muốn, tuyệt đối không muốn!!!!”
“Người đâu, lôi nàng ta xuống!” Hoàng đế lại tiếp tục ra lệnh, thị vệ lúc trước đến muốn lôi Vu Thức Vy xuống lúc này đây liền bước đến bên người Vu Vinh Hoa, một trái một phải, lôi ả ta xuống.
Tiếng gào thét chói tai hồi lâu mới biến mất, Vu Thức Vy quay đầu lại, nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, bây giờ có thể tiếp tục bản án rồi”
Dứt lời, Vu Thức Vy bước đến trước mặt Tử sĩ của Hoàng hậu, đem cổ mẫu(3) trong tay ra, thâm sâu nói: “Nói, Hoàng hậu nương nương đã phân phó ngươi như thế nào?”
Tử sĩ sau khi nhìn thấy cổ mẫu, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía Hoàng hậu, trong đáy mắt đều là sự tự trách cùng áy náy, giống như đang nói, xin lỗi nương nương, thuộc hạ không còn sự lựa chọn nào khác.
Sự tình đã bại lộ, bọn hộ vốn là nên dùng cái chết để tạ tội, không lưu lại chút chứng cứ nào.
Nhưng......
Nhưng tất cả bọn chúng đều trúng phải cổ độc đáng sợ nhất thế gian này, Thi trùng cổ độc, cảm giác cổ độc gậm nhắm nội tạng của chúng quả thật vô cùng thống khổ, muốn sống không được, muốn chết không xong!
Không chỉ như vậy, nàng còn khiến bọn chúng phải nếm trãi mùi vị đáng sợ nhất trên thế gian, chỉ vẻn vẹn nửa đêm, bọn họ chính mắt nhìn thấy đồng bọn của mình bị chiên sống trong chảo dầu cho đến chết. Chính mắt nhìn thấy đồng bọn của mình bị ném vào biển lửa, biến thành tro bụi. Tận mắt nhìn thấy đồng bọn của mình bị cho vào lồng chưng, đang sống sờ sờ mà bị chưng cho đến chết.....
Bọn chúng sợ rồi, quả thật là sợ rồi!
Nữ nhân trước mặt bọn chúng đây căn bản không phải là người, nàng ta có thể dửng dưng mà làm ra những việc tàn nhẫn hung ác nhất mà người bình thường hoàn toàn không nghĩ tới được, sự đau đớn của cơ thể cũng sự kinh hãi trong lòng, khiến bọn chúng không dám không đầu hàng, không thể không tuân theo ý nàng ta!
Tử sĩ từ trong vực sâu sợ hãi mà bò ra, dập đầu mà nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Nương nương giao phó thuộc hạ đi đến Lạc Tuyết Hiên giết chết Vu Thức Vy, không giết được nàng ta, tuyệt đối không được hồi cung!”
Diệp Hoàng hậu một lần nữa đứng không vững, biết chắc rằng ngày hôm nay Vu Thức Vy sẽ không buông tha cho bà ta, nhưng để bảo toàn Ninh quốc công phủ, Hoàng hậu chỉ có thể thuận theo ý nàng.
Đột nhiên, Diệp Hoàng hậu quỳ xuống, cúi đầu trầm giọng nói: “Hoàng thượng, là thần thiếp làm, đám tử sĩ đó là do thần thiếp phái đi ám sát Vu Thức Vy, xin Hoàng thượng giáng tội!”
(1) Rất giỏi về hội họa
(2) Giấu trời qua biển: kế thứ nhất trong 36 kế, ngụy trang qua mặt đối phương, ngấm ngầm hành động
(3) Cổ: một loại trùng độc, tương truyền rằng bỏ rất nhiều loại độc trùng với nhau, để chúng căn xé ăn thịt lẫn nhau, con cuối cùng còn sót lại chính là cổ. Cổ mẫu chính là con đầu đàn trong những con cổ độc này. Có thể điều khiển những cổ còn lại. Có rất nhiều loại cổ, mỗi loại đều có công dụng hoàn toàn khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK