Thượng Quan Mặc nhìn sự hờ hững trong mắt Vu Thức Vy, lòng hắn lạnh hẳn, cảm thấy không ổn cho lắm. hay là nàng không muốn thừa nhận chuyện hắn đã làm? Vậy chẳng phải hắn đã mất công tới đây, mất công làm áo cưới cho người khác rồi sao?
Không được, hắn không cam lòng, hắn không cam lòng để nàng ta được lợi như thế!
Hôm nay hắn nhất định phải kéo nàng ta lên thuyền của hắn, khiến vợ chồng bọn họ ủng hộ hắn!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Thượng Quan Diệp lại tươi rói, hắn chắp tay nói: “Vu tướng quân nói quá lời rồi, tướng quân trí dũng song toàn, nữ tử không thua đấng nam nhi, cho dù không có bổn vương, cũng sẽ nở rộ chói sáng, tuyệt diễm thiên hạ!”
Vu Thức Vy mỉm cười, không có vẻ gì là ngượng ngùng khi nhận được lời tán dương, cũng không thấy kiêu ngạo hay tự ti gì, chỉ có sự ung bình thản: “Vương gia khen nhầm rồi, lần này bổn tướng quân được thánh thượng phong làm tướng quân, cũng là nhờ ơn cất nhắc của hoàng thượng, đương nhiên, cũng phải cảm tạ vương gia đã nhắc tới.”
Cái gì?
Nhắc tới?
Ơn huệ của hắn lại chỉ biến thành nhắc tới trong mắt nàng ta sao?
Cất nhắc và nhắc tới tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau!
Nàng ta không muốn thừa nhận chuyện của hắn…
Hừ! hắn biết ngay nàng ta cũng sẽ không lên thuyền của hắn dễ như thế…
Thượng Quan Mặc nhanh chóng nghĩ đủ điều, sắc mặt sâu thẳm đến khó đoán, nói như dụ dỗ: “Vu tướng quân, một cuộc giao dịch không sợ lỗ, ngươi sẽ không từ chối đúng không?”
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, nàng tỏ ra hứng thú: “Vương gia đang chỉ chuyện gì?”
Cuối cùng cũng thấy nàng có biểu cảm khác, Thượng Quan Mặc cho rằng nàng cảm thấy có hứng với chuyện mà hắn nói, hắn tới gần Vu Thức Vy, nói nhỏ: “Tướng quân, giang sơn như vẽ, không muốn có được sao?”
Vu Thức Vy tỏ ra nghi hoặc, ánh mắt như muốn biểu đạt “ý ngươi là sao”.
Tới lúc này, Thượng Quan Mặc cũng không quanh co với Vu Thức Vy nữa, hắn vào thẳng chủ đề: “Tướng quân, tính cách của thái tử điện hạ quá yếu đuối, không thích hợp nắm giữ thiên hạ. thân là ca ca của hắn, bổn vương nên gánh lấy trách nhiệm nặng nề này. Nếu tướng quân thức thời đầu nhập vào minh quân, tương lai có thể cùng hường giang sơn vạn dặm này!”
Thức thời, đầu nhập vào minh quân? Cùng hưởng giang sơn vạn dặm?
Vu Thức Vy cười trào phúng, lời nói đại nghịch bất đạo như thế cũng dám nói với nàng, rõ ràng chính là muốn nàng và Hàn Giang Nguyệt thành đồng minh của hắn, thêm một tấm chắn vững trãi cho con đường tranh quyền đoạt vị của hắn.
Nhưng nàng vẫn còn nhớ năm ngoái, lần mà Thượng Quan Cửu U đưa nàng tới giường của thái tử, chính một cây đuốc của Thượng Quan Mặc suýt nữa đã thiêu cháy nàng và thái tử.
Cho dù nàng có nằm trong kế hoạch của hắn hay không, nhưng ngọn đuốc đó vẫn là hắn sai người tới châm, giữa nàng và hắn có một món nợ máu!
Đã là món nợ máu, đương nhiên không đội trời chung, huống chi là đồng minh?
Rõ là người ngốc nói mơ.
“Tĩnh thân vương, ngươi có còn nhớ một năm trước chuyện điện Thượng Dương ở Đông cung bị cháy không? Lúc đó ám vệ phóng hỏa cũng biết trong điện Thượng Dương không chỉ có một mình thái tử, nhưng vẫn cứ phóng!|
Giọng nói xa xăm như tia chớp giữa những đám mây dày đặc, đánh vào trái tim Thượng Quan Diệp, dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Sắc mặt Thượng Quan Diệp thay đổi, hắn không thể tin được là nàng biết, không ngờ nàng lại biết!
Chẳng trách nàng không chịu thừa nhận hắn có ơn với nàng, thì ra trong mắt nàng, hắn chỉ là một kẻ thù!
“Vu tướng quân, bổn vương nghĩ có thể ngươi đã hiểu lầm gì đó.”
Vu Thức Vy đứng lên, nói thản nhiên: “Có lẽ là hiểu lầm, nhưng ta đã mệt rồi, sớm ngày mai ta sẽ phải xuất chinh, liền không tiễn vương gia nữa. Lưu thúc, thay ta đưa tiễn vương gia!”
Dứt lời, Vu Thức Vy xoay người ra ngoài, Thượng Quan Mặc lại lên tiếng gọi nàng: “Vu tướng quân, ngươi không suy tính một chút thật sao? Sau lưng bổn vương có hai thế lực là Cố gia và Chu gia, mà thái tử lại chỉ có Diệp gia, quyền thế chênh lệch xa, chẳng lẽ tướng quân không muốn trở thành nữ nguyên soái đầu tiên của triều Đại Vân sao?”
Vu Thức Vy quay đầu lại, ánh mắt hơi sáng lên: “Nữ nguyên soái đầu tiên? Nghe khá uy phong đấy, nhưng… chắc chắn sẽ không phải do Tĩnh vương điện hạ phong thưởng!”
Hàm ý là, tuyêt đối hắn sẽ không trở thành hoàng đế được!
Nói rồi, nàng bước dứt khoát về đằng trước. Tuy rằng Thượng Quan Mặc rất tức giận, nhưng hắn cũng không tiện phát ra ngoài, chỉ đành rời đi trong sự giận dữ.
Ban đêm, trời đen gió lớn, càng thêm âm trầm.
Vu Thức Vy vừa tắt đèn rồi nằm xuống, Lạc Thanh Phong liền nói vọng vào từ bên ngoài: “Tiểu thư, hoàng hậu tới, có gặp không?”
“Sao hoàng hậu lại tới?” Vu Thức Vy lẩm bẩm, nàng khoác thêm một chiếc áo choàng gấm, châm đèn lên rồi mới nói thản nhiên: “Mời bà ta vào đi.”
Tiếng gió rít bên ngoài, đập vào cửa số giấy, tạo thành âm thanh xạt xạt.
Cửa mở ra, Diệp hoàng hậu bước vào, gió lớn theo bước chân bà ta mang hơi lạnh vào trong phòng.
Diệp hoàng hậu mặc quần áo của cung nữ, khoác một chiếc áo choàng màu đỏ có mũ trùm đầu, không nhìn kĩ thì chỉ tưởng là cung nữ.
Vu Thức Vy hành lễ, nói cung kính: “Mạt tướng tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Nghe nàng tự xưng mạt tướng, đáy lòng Diệp hoàng hậu cảm thấy tức giận, nói lên làm tướng quân là được lên làm tướng quân, ra ngoài đạp phải cứt chó sao?
Càng nghĩ càng giận, Diệp hoàng hậu nghiêm mặt, nói một cách căm ghét: “Vu Thức Vy, nơi này chỉ có hai chúng ta, bổn cung cũng không muốn lá mặt lá trái với ngươi. Thả Hoa Nhi ra, từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”
Vu Thức Vy cụp mắt, lông mi dài của nàng như lông chim che kín tròng mắt, khiến người ta không thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt có đôi nét mệt mỏi: “Nàng ta đã chết rồi?”
“Chết rồi?”
Năm chữ ngắn ngủi như một tia sét đánh vào trái tim Diệp hoàng hậu, khiến bà ta trở nên hỗn loạn, vẻ mặt không còn bình thường nữa: “Chết… Sao lại chết được… Không, không, bổn cung cảm giác được nó còn sống, còn sống…”
Bà ta nói rồi ngã xuống đất, dùng tay kéo lấy làn váy của Vu Thức Vy, van xin một cách khổ sở: “Vu Thức Vy, bổn cung đã làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi, nhưng van ngươi thả Hoa Nhi ra, nó còn chưa chết, ta biết nó vẫn chưa chết…”
Thấy nước mắt bà ta tuôn ra như suối, trong lòng Vu Thức Vy đột nhiên cảm thấy ghen tỵ, nàng khom người đỡ bà ta lên, ma xui quỷ khiến nói: “Ngươi về đi, coi như không có nữ nhi này đi, thái tử mới là nhi tử của ngươi, là nơi mà ngươi dựa vào để trở thành hoáng thái hậu. Nếu ngươi còn như vậy, khó tránh khỏi bị thái tử và hoàng thượng hoài nghi. Chuyện thay mận đổi đào mà bị phơi bày ra, sẽ là máu tươi bay đầy trời, dù là ngươi lấy chết tạ tội cũng không đủ, cửu tộc của Diệp thị cũng sẽ phải trả giá cho tội lỗi của ngươi, hơn một ngàn mạng người, đó là cảnh tượng mà ngươi muốn thấy sao?”
Con ngươi của Diệp hoàng hậu cứng đờ. Bà ta không cam lòng níu lấy cổ áo của Vu Thức Vy, điên cuồng van xin: “Nó là miếng thịt rơi từ trên người ta xuống, sao ta có thể quên được? Vu Thức Vy, ngươi chưa từng hưởng thụ sự yêu thương của mẫu thân, chẳng lẽ còn không cho người khác có được sự yêu thương đó sao? Căn bản là ngươi ghen tỵ với Hoa Nhi, ghen tỵ nó có được tất cả. Vu Thức Vy, chỉ cần ngươi trả lại Hoa Nhi cho bổn cung, bổn cung có thể nhận ngươi là nghĩa nữ, sau này tuyệt đối sẽ không làm trái lại với ngươi nữa!”
Vu Thức Vy không ngờ Diệp hoàng hậu lại khép nép cầu xin nàng như vậy, khoảnh khắc đó, nàng như nghe thấy tiếng lòng mình vỡ vụn, cảm giác đau đớn xa lạ trước nay chưa từng có ập đến. nàng quay đầu sang chỗ khác, nói kiên định: “Ta đã nói rồi, ta và nàng ta có huyết hải thâm cừu, nàng thua ta, đó là số mệnh. Nếu ngươi cố tình muốn trả thù cho nàng ta, ta cũng sẽ không mềm lòng mà nương tay, cũng không ngại vạch trần chuyện năm đó!”
Dứt lời, Vu Thức Vy lại nói bình tĩnh: “Đêm đã khuya rồi, trên đường trở về nương nương nhớ cẩn thận, Lạc Thanh Phong, đưa nương nương về.”
Diệp hoàng hậu oán hận nhìn Vu Thức Vy, cắn răng ngầm thề trong lòng: Vu Thức Vy, nếu ngươi còn sống trở lại, chắc chắn bổn cũng sẽ tự tay nghiền xương ngươi thành tro!
Hôm sau, đúng vào giờ dần, trời còn chưa sáng, Vu Thức Vy mặc áo giáp đỏ rực, cưỡi Phi Vân tới giáo trường, dẫn tam quân xuất chinh Tây Lương!
Cùng lúc đó, trên triều đình, cấp báo truyền tới từ Nam Cương cách đó tám trăm dặm, Nam Chiếu liên hiệp với các bộ lạc của Nam Cương để tập kết năm mươi vạn đại quân, tập trung binh lực ở biên quan, lấy cớ là đòi lại công bằng cho tam hoàng tử Bạch Vân Thâm để tấn công triều Đại Vân!
Một tin tức quan trong khác là đại hãn của Đột Quyết bỗng nhiên đột tử, Thượng Quan Cửu U rút binh mã đang xâm phạm biên cảnh Đại Vân về, chuyển sang tấn công Đột Quyết, rõ ràng là có lòng thâu tóm!
Hai tin tức này như một tiếng sấm đánh cho văn võ bá quan cả triều hỗn loạn, đua nhau thảo luận.
“Sao Nam Chiếu lại đột nhiên tập trung binh lực ở biên quan? Chẳng phải đã ngừng chiến rồi sao?”
“Còn nói cái gì mà lấy lại công bằng cho tam hoàng tử Bạch Vân Thâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bạch Vân Thâm liên quan gì tới triều Đại Vân?”
“Hạ quan nghe nói, hình như tam hoàng tử của Nam Chiếu Bạch Vân Thâm hạ thi trùng cổ độc với Mẫn quận vương phi trước, Mẫn quận vương phi quá tức giận mới moi tim của Bạch Vân Thâm ra, vậy nên Nam Chiếu mới phát binh lần nữa.”
“Thi trùng cổ độc? Trời ạ, nghe đó là loại cổ đứng đầu của Cổ Lâu Lan hoàng thất, chỉ cần đánh thức cổ mẹ là sẽ bị hàng vạn con sâu bọ cắn tim, sống không bằng chết. Nếu thật là như thế, chuyện này cũng không trách Mẫn quận vương phi được.”
“Theo hạ quan, chuyện này là lỗi của Bạch Vân Thâm, là Nam Chiếu không phân biệt được phải trái!”
“Hạ quan cũng cho là như thế, nhưng hạ quan lại nghi ngờ một chuyện khác, sao đột nhiên đại hãn của Đột Quyết lại đột tử được? Tên phản tặc Thượng Quan Cửu U đó dùng binh như thần, lúc đó còn lấy đi năm mươi vạn đại quân của triều Đại Vân ta, nếu hắn phát hiện ra Đột Quyết năm bè bảy mảng, đương nhiên sẽ lợi dụng cơ hội này để thâu tóm!”
“Nếu Đột Quyết mà bị hắn thâu tóm thật, vậy Nhu Nhiên sẽ biến thành một cường quốc có địa vị ngang với Đại Vân chúng ta, không thể khinh thường!”
Hoàng thượng nhìn bách quan thảo luận đủ điều bằng ánh mắt tĩnh mịch, ông ta chợt mở miệng: “Chư vị ái khanh yên tĩnh lại nghe trẫm nói.”
Chỉ chớp mắt, bách quan yên lặng lại, chắp tay nghe dạy.
“Trấn quốc công Chu nguyên soái, thiếu tướng quân Thượng Quan Mặc nghe lệnh!”
Trấn quốc công và Thượng Quan Mặc đồng thời bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Có thần.”
“Trẫm phái hai ngươi lập tức dẫn hai mươi vạn binh mã tới Nam Cương đương đầu với Nam Chiếu!”
“Thần tuân chỉ!”
“Đại lí tự thiếu khanh Lư Minh Đạt, trẫm mệnh ngươi chuẩn bị thêm một trăm vạn tấn lương thảo, sau đó chia ra đưa tới Tây Lương và Nam Chiếu, phòng ngừa khi cần đến!”
Lư Minh Đạt chắp tay, mặt mũi có vẻ khó xử, lo sợ nói: “Hoàng thượng, không phải thần muốn kháng chỉ, nhưng thần căn bản không thể làm được! Mùa thu năm nay, khi thu hoạch dân chúng đã nộp thuế rồi, lương thực dự trữ trong nhà cũng không có mấy, lại còn bị các thương nhân mua với giá cao, kho thóc ở khắp nơi cũng bị thiếu hụt sau ba lượt thu gom, hiện nay không thể chuẩn bị được nhiều lương thực như vậy, hơn nữa quốc khố lại túng thiếu, muốn mua cũng không có bạc mua!”