Bóng đêm chưa tắt, trên bầu trời rộng lớn sao sáng đầy trời.
Trong thư phòng của phủ Mẫn quận vương, đèn đuốc sáng trưng.
Hàn Giang Nguyệt mặc quần áo trắng đứng trước bàn, ngón tay thon dài cầm bút lông sói, cẩn thận phác hoạ từng nét từng nét một trên tờ giấy trắng.
Dưới ngòi bút ngũ sắc là một bóng dáng xinh đẹp, nàng hơi nghiêng khuôn mặt tinh mỹ, tóc xanh phiêu dật bay sau lưng, vẽ ra vẻ tiêu sái bay theo gió.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt quyến luyến nhìn vào bức tranh, cho tới nét cuối cùng, y mới thở phào ngồi xuống, cẩn thận cầm bức tranh lên, nhẹ nhàng thổi khô.
Nữ tử trong tranh sinh động như thật từ mi mắt tới nụ cười, cười tươi như hoa với y.
Hàn Giang Nguyệt dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nữ tử, tận sâu trong đáy mắt là tình yêu: “Vy Nhi, vì sao muội vẫn chưa thể yêu ta…”
“Vương gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo.”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt loé lên, nhanh chóng cất bức tranh đi rồi mới mở cửa, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
“Bẩm vương gia, La Nghĩa huyện chủ chạy vào cung tố cáo Vu tiểu thư đóng giả thành nam nhân tới thanh lâu…”
“Lư Nguyệt, chuẩn bị ngựa.”
Điện Đức Chính trong hoàng cung.
Vu Thức Vy vừa mới tới, hoàng đế nhìn nàng, hỏi nghiêm túc: “Nhị nha đầu, La Nghĩa huyện chủ nói ngươi tới thanh lâu, có đúng không?”
Vu Thức Vy cung kính hành lễ, thừa nhận nói: “Đúng vậy, hoàng thượng, đúng là thần nữ đã đi.”
Vu Vinh Hoa ở một bên sợ nàng nói những cái khác, vội giành lời: “Hoàng thượng, ngài nghe rồi chứ, chính nàng đã thừa nhận, một nữ tử khuê các, lại tới những chốn phong nguyệt như thế, hoàng thượng nhất định phải nghiêm trị nàng, không làm nhục tôn xưng công chúa.”
An Lạc công chúa ngồi bên cạnh lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, ngài vừa nhận nàng làm nghĩa nữ, bây giờ nàng lại làm ra chuyện mất mặt hoàng gia chúng ta thế này, ngài nói phải trừng trị nàng thế nào?”
Thái hậu ngồi đối diện muốn che chở nàng: “Nhị nha đầu, tự nhiên ngươi tới đó làm gì? Có phải có việc gì không?”
Vu Thức Vy hé miệng, còn chưa nói lời nào, Vu Vinh Hoa lại tranh nói trước: “Tới đó có thể có chuyện gì được chứ, chắc là ước hẹn với một tên đàn ông nào đó, vì tránh tai mắt của người khác mới đỏng giả thành nam nhân tới thanh lâu.”
Đường Thị bên cạnh Vu Vinh Hoa cũng phụ hoạ: “Bẩm hoàng thượng, thái hậu, hôm nay người hầu thấy công chúa ra ngoài, cảm thấy không ổn mới đi theo, ai ngờ thấy công chúa vào trong Vân Hương Lâu. Người hầu đó cũng vào theo, không lâu sau lại thấy một nam tử áo trắng vào phòng công chúa, bọn họ ở trong phòng rất lâu, còn về chuyện bọn họ đã làm những gì, thần phụ lại không biết được.”
Nghe xong, ánh mắt hoàng đế loé lên mấy cái, sau đó nhìn Vu Thức Vy: “Bọn họ nói là sự thật sao? Ngươi tới Vân Hương Lâu, còn gặp một người đàn ông?”
Vu Thức Vy khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Bẩm hoàng thượng, đúng là thần nữ đã tới Vân Hương Lâu, nhưng không gặp nam nhân nào cả, bọn họ đang nói linh tinh.”
“Nói linh tinh?” Vu Vinh Hoa cười lạnh, nói bén nhọn: “Nhị muội muội, bây giờ là ở trước mặt thánh thượng, ngươi có biết ngươi đang khi quân không?”
Dứt lời, nàng đổi giọng nói thêm: “Hoàng thượng, tên gia đinh chính mắt nhìn thấy công chúa lén gặp nam nhân cũng tới rồi, thần nữ lớn mật thỉnh cầu hoàng thượng triệu hắn vào đối chứng.”
Hoàng đế suy tư một lát rồi trầm giọng nói: “Cho hắn vào.”
Sau khi vào trong, gia đinh nơm nớp lo sợ khấu kiến hoàng thượng, hoàng đế uy nghiêm hỏi: “Nói lại lần nữa những gì ngươi đã nhìn thấy.”
“Vâng, hoàng… Hoàng thượng, tiểu nhân… Sớm hôm nay tiểu nhân nhìn thấy công chúa mặc quần áo nam nhân ra khỏi cửa, cảm thấy lạ bèn lén đi theo. Ai ngờ lại thấy công chúa vào Vân Hương Lâu, lên gian phòng cuối cùng trên tầng ba, không bao lâu sau lại có một nam tử áo trắng bước vào, tiểu nhân nghe được âm thanh kì lạ, không dám nghe tiếp, vội vàng về phủ bẩm báo chuyện này cho chủ mẫu.”
Gia đinh vừa nói xong, An Lạc công chúa liền đập bàn trà, nói cay nghiệt: “Vu Thức Vy lớn mật, nhân chứng ở đây, còn không mau nhận tội, khai ra tên đàn ông đó là ai?”
Vu Vinh Hoa vội chen mồm: “Nhị muội muội, cho dù muội có ước hẹn với nam nhân thật, cũng phải chọn một nơi chính đáng, mang theo vài nha đầu, như vậy cũng không huỷ hoại danh tiếng của muội, nhưng muội không những chọn nơi ong bướm như Vân Hương Lâu, lại còn không dẫn theo một nha đầu nào, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Ngươi bảo chúng ta phải giải thích thế nào với hoàng thượng và thái hậu.”
Đường Thị cũng tỏ ra ưu thương nói: “Mẫu thân biết con còn đang buồn vì chuyện của Hách Liên vương gia, con muốn gặp ai còn cứ việc nói là được, mẫu thân sẽ sắp xếp thoả đáng cho con, không đến mức để con bị huỷ thanh danh.”
Ba người này mỗi người một câu, nói như việc Vu Thức Vy lén gặp nam nhân là chuyện chắc như đinh đóng cột, nói sinh động như thật, khiến người khác tưởng rằng Vu Thức Vy không thể gả cho Hách Liên Thành, mới trở nên buông thả, tìm một nam nhân để ước hẹn.
Từ đầu tới cuối, Vu Thức Vy căn bản chưa nói được câu nào, bọn họ quyết tâm phải quật ngã Vu Thức Vy.
Hoàng đế không khỏi hơi dao động: “Nhị nha đầu, chẳng lẽ ngươi thích Hách Liên Thành kia thật sao?”
Vu Thức Vy đang định nói đó là chuyện không thể nào, Vu Vinh Hoa lại lần nữa đoạt lời: “Hoàng thượng, nhị muội muội thẹn thùng, ngài hỏi như vậy đương nhiên muội ấy sẽ không thừa nhận, nhưng trong phòng muội ấy tới giờ vẫn còn cất giữ miếng ngọc bội của Hách Liên vương gia.”
Hoàng đế rất kinh ngạc, lẽ nào ông đã phá huỷ một mối nhân duyên tốt thật rồi sao? Nhưng tên Hách Liên Thành đó quả thực không phải một người thích hợp để trở thành vị hôn phu, nghe nói trong vương phủ của hắn cơ thiếp nhiều vô kể, hơn nữa mấy hôm nay trong kinh thành còn đồn hắn đã bị phế rồi, không thể “hành sự” được nữa, nếu gả nhị nha đầu cho hắn thật, khác nào thành goá phụ?
Nghe bọn họ càng nói càng không bình thường, rốt cuộc Vu Thức Vy không nhịn được nữa nói: “Trưởng tỷ, rõ ràng là tỷ thích Hách Liên Thành, sao lại ấn lên đầu muội, ngọc bội đó là Hách Liên vương gia tặng cho tỷ mà?”
Có ma mới biết là miếng ngọc nào, nhưng nếu Vu Vinh Hoa muốn nói là có, thì nàng cũng cho là có đi.
Có lẽ Vu Vinh Hoa đã sớm nghĩ tới việc Vu Thức Vy cắn ngược lại, nàng ta cười lạnh: “Muội muội, cho dù muội có nói thế nào, thì sự thật vẫn là sự thật, hoàng thượng, tỳ nữ của mẫu thân thần nữ tìm được miếng ngọc đó trong phòng của nhị muội muội, có thể để nha đầu đó trình miếng ngọc đó lên được không?”
Hoàng đế khoát tay: “Trình lên.”
Ông cũng tò mò sao hai người này lại có liên quan tới nhau.
Dưới long uy, Hồng Lăng đưa miếng ngọc hình chim ưng bắt thỏ cho Lục An, Lục An lại đưa cho hoàng thượng.
Vu Vinh Hoa nói: “Hoàng thượng, miếng ngọc này là vật bên người Hách Liên vương gia, ngài xem có phải bên trong khắc một chữ Ung không.”
Hoàng đế thử nhìn, đúng là có một chữ Ung, lại còn là ngọc hình chim ưng bắt thỏ mà người Đột Quyết yêu thích, có thể xác định là của Hách Liên Thành.
Lúc này, Vu Vinh Hoa còn nói thêm: “Hoàng thượng, ngài nhìn xem cạnh trong của miệng ngọc còn khắc một chữ Vy đúng không? Vì cho thấy tấm chân tình, Hách Liên vương gia đã khắc tên của nhị muội muội lên miếng ngọc. Nếu hoàng thượng không tin có thể truyền Hách Liên vương gia tới chứng thực.”
“Không cần truyền, bổn vương tới rồi.”
Một giọng nói tràn ngập lệ khí vang lên, Hách Liên Thành không để người truyền lời đã xông vào điện, không nói hai lời liền giáng cho Vu Thức Vy một cái tát: “Tiện nhân, thảo nào muốn huỷ hôn, thì ra là có tên dã nam nhân nào rồi.”
Vu Thức Vy bị tát tới hoa mắt chóng mặt, một lát sau sắc mặt nàng âm trầm, giọng nói lạnh lùng: “Hách Liên vương gia, ngươi điên rồi!”
Lúc này nàng mới hiểu ra, không phải Vu Vinh Hoa hành động theo cảm tính, mà đã sắp đặt sẵn âm mưu với Hách Liên Thành, đáng chết…
Khuôn mặt Hách Liên Thành vô cùng tức giận, biểu cảm như bị cắm sừng, nổi giận đùng đùng nói: “Đúng là bổn vương điên rồi, bổn vương thật lòng với ngươi như thế, không ngờ ngươi lại lén gặp dã nam nhân, đúng là dâm phụ.”
Hoàng đế ngồi trên thượng toà, đáy mắt nổi lên gió bão, quát lạnh: “Hách Liên Thành, đây là Đại Vân, ngươi ngang nhiên đánh công chúa Đại Vân, muốn gây chiến tranh giữa hai nước sao?”
Hách Liên Thành nghe vậy, vội xoay người hành lễ tạ tội: “Bệ hạ bớt giận, tiểu vương thất nghi rồi, thực sự tiểu vương tức giận quá mức.”
Hoàng đế nghe xong cũng tức giận: “Ngươi tức giận cái gì? Cho dù nhị nha đầu có tìm người đàn ông khác, thì cũng không liên quan gì tới ngươi, ngươi gây sự gì ở đây?”
“Ngươi…” Hách Liên Thành ra vẻ định tranh luận với hoàng thượng, Vu Vinh Hoa lại nhanh chóng giảng hoà nói: “Hoàng thượng, vương gia, không thể cãi nhau vì chuyện của nhị muội muội được, nhị muội muội, muội nên nói ra người đàn ông đó là ai thì tốt hơn, để Hách Liên vương gia nguôi giận.”