Hôm sau, trên điện Kim Loan rộng lớn hoa lệ, bách quan đứng im cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Trên đài cao, hoàng đế mặc áo hoàng bào ngồi trên long ỷ, biểu cảm nghiêm cẩn.
“Chư vị ái khanh, còn chuyện gì bẩm tấu không?”
Ngự sử đại phu Từ đại nhân bước ra khỏi hàng, dâng lên tấu chương nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần muốn buộc tội một người.”
Giọng nói hùng hồn như tiếng trống trên núi cao, vang vọng tới từng góc trong điện Kim Loan.
Bách quan lập tức cảm thấy căng thẳng, mồ hôi chảy ra, ai nấy đều cảm thấy bất an, chỉ sợ người mà ngự sử đại phu muốn buộc tội là mình.
Ánh mắt hoàng thượng nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Từ ái khanh muốn buộc tội ai?”
Từ đại nhân liếc nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt ông dừng lại trên người Thượng Quan Diệp, căm giận nói: “Thần muốn buộc tội Đoan thân vương điện hạ, hắn không chỉ bao che cho quan viên ở Đất Phong ăn hối lộ trái pháp, ức hiếp dân chúng, còn nhận hối lộ, tự ý chiêu binh mua ngựa, không phải thực lòng thần phục hoàng thượng!”
Chữ nào chữ nấy rõ ràng, ăn nói hùng hồn, khiến văn võ bá quan kinh ngạc xì xào bàn tán!
Hai tội đầu tiên còn có thể tha được, nhưng hai tội sau nếu bị thẩm tra ra, thì chính là tội tạo phản! Bách quan lập tức sôi trào thảo luận, mỗi người một câu.
Người bị buộc tội là Thượng Quan Diệp nhìn ngự sử đại phu bằng ánh mắt sắc bén, nổi giận nói: “Ngươi ngậm máu phun người!”
“Phụ hoàng, quan viên ở Đất Phong có ăn hối lộ trái phép không, nhi thần không ở Đất Phong, nên cũng không rõ lắm. Nhưng nhi thần không chiêu binh mua ngựa, không hề có lòng không muốn thần phục!”
Từ đại nhân cười lạnh, nói lời chính nghĩa: “Điều tra là biết ngay có phải hay không. Vi thần chẳng qua là nhận được mật báo, làm chuyện thuộc bổn phận của mình mà thôi, không tha cho bất cứ một kẻ nịnh thần nào, thần mới cảm thấy xứng đáng với chức trách của mình!”
Ông nói chắc nịch, khiến người ta không thể cân nhắc chuyện ông vừa nói một cách nghiêm túc, xem chân tướng rốt cuộc là thế nào.
Ánh mắt hoàng thượng trầm xuống, trầm mặc không nói.
Nhất thời, tình thế biến động, bách quan lại lặng ngắt như tờ.
Thượng Quan Diệp nhìn vẻ mặt âm trầm của hoàng đế, vội vàng chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần bằng lòng nhận bất kì sự điều tra nào, để chứng minh cho sự trong sạch của mình.”
“Giam Đoan thân vương ở trong phủ Đoan vương, chuyện này còn chưa điều tra rõ thì không được bước một bước ra khỏi vương phủ. Bãi triều!”
“Cung tiễn hoàng thượng…”
Phủ Mẫn quận vương, Lư Nguyệt vội trở lại, tới thư phòng: “Bẩm vương gia vương phi, trên buổi triều sáng nay, Đoan thân vương bị ngự sử đại phu Từ đại nhân buộc tội ăn hối lộ trái phép, chiêu binh mua ngựa, bị giam trong phủ Đoan vương. Hoàng thượng đã hạ chỉ điều tra chuyện này!”
Vu Thức Vy mặc váy yên thủy màu đỏ, ngồi một bên bàn cờ, đầu ngón tay nàng kẹp một quân cờ trắng, sau khi nghe Lư Nguyệt nói, ánh mắt nàng hiện lên nét vui vẻ thần bí: “Trong dự kiến!”
Ngồi đối diện với nàng là Hàn Giang Nguyệt, y mặc cẩm bào màu trắng, mái tóc đen thả tự do ở sau lưng, như nước mùa thu mênh mông, tự do phóng khoáng. Dung nhan tuấn tú như bức tranh có hồn, tinh tế nhẵn mịn, ẩn giấu sự phong lưu. Thấy Vu Thức Vy lộ ra biểu cảm như nắm giữ tất cả, hắn không khỏi cười yêu chiều: “Bước kế tiếp nàng định làm gì?”
Sóng nước trong đôi mắt của Vu Thức Vy chuyển động, nàng đặt quân cờ trắng xuống, cả người tản ra mị lực của sự tự tin: “Đương nhiên là muốn hắn ta rớt ngựa, không thể xoay chuyển tình thế. Đông Phương Hoàn muốn phò trợ hắn, cũng phải xem ta có đồng ý hay không!”
Hàn Giang Nguyệt, đặt quân đen xuống, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực: “Có cần phu quân của nàng giúp một tay không?”
Vu Thức Vy cúi người áp sát lại gần y, nàng dùng đầu ngón tay nâng cằm y lên, cười duyên nói: “Cần.”
Hàn Giang Nguyệt nhếch mi, bắt lấy bàn tay ngọc dài nhỏ của nàng, cười tà mị: “Cần gì?”
Vu Thức Vy kề môi vào tai y, hơi thở như lan, nói: “Cho ta đi ra ngoài, ta có việc phải làm.”
Nói xong, không đợi nàng tách ra, Hàn Giang Nguyệt đã ôm nàng vào ngực, không thèm để ý tới người khác, y hôn lên gò má nàng, bá đạo nói: “Làm gì ta sẽ làm giúp nàng, nhưng nàng không thể ra ngoài.”
Vu Thức Vy đưa tay ôm cổ y, lắc lắc người như đang làm nũng trong ngực y: “Chàng yên tâm, ta sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm.”
“Không được!”
“Giang Nguyệt…”
“Không được!”
“Phu quân…”
“Khi nào nàng trở lại?”
Rốt cuộc cũng thấy y chịu nhả ra, Vu Thức Vy vui mừng: “Hai ngày!”
“Hai ngày?” Y cất cao giọng, tỏ ra khó tin, sau đó nói trầm thấp: “Vậy nàng dẫn ta đi cùng.”
Không cho y đi cùng, còn đi hẳn hai ngày, tuyệt đối không được, y không muốn rời xa nàng dù chỉ một phút!
Vu Thức Vy nép vào người y như một con chim nhỏ, nói mềm mại: “Không thể!”
Thấy nàng từ chối dứt khoát như thể, Hàn Giang Nguyệt cảm giác mình cần phải chấn chỉnh lại gia quy, liền nói nghiêm túc: “Phụ xướng phu tùy, có hiểu hay không? Ra ngoài mà không dẫn phu quân theo, sẽ bị sét đánh.”
“Nghiêm trọng thế cơ à?” Vu Thức Vy giả vờ sợ hãi nói.
Hàn Giang Nguyệt gật đầu: “Vậy nên Vy Nhi, nhất định nàng phải dẫn ta đi, phu thê đồng lòng, tát biển đông cũng cạn!”
Những lời nói ngọt ngào này của bọn họ khiến Lư Nguyệt thấy sến súa đến nổi hết cả da gà, rốt cuộc không nhìn nổi nữa mới ho nhẹ nói: “Khụ khụ… Cái kia, ở đây còn có người, hai người có thể rụt rè một chút được không?”
Lúc này Vu Thức Vy mới thấy Lư Nguyệt còn ở đó chưa đi, mặt nàng đỏ lên, muốn đứng dậy nhưng lại bị Hàn Giang Nguyệt ôm chặt hơn, mắt phượng của hắn nhìn Lư Nguyệt lạnh lẽo: “Lư Nguyệt, không phải bổn vương có ý gì, nhưng sao ngươi không có mắt gì cả, không thấy bổn vương và vương phi đang tán tỉnh nhau sao? Ngươi cũng lớn như vậy rồi, có thời gian nên đi ra ngoài nhiều hơn, không chừng có thể tìm được một vị lang quân như ý. Đi đi, bổn vương cho ngươi nghỉ mấy ngày, bảo Bạch Khê thay ngươi, ngẫu ngộ một nam nhân rồi trở về.”
Lư Nguyệt đen sì mặt, nàng ấy đang nói bọn họ cơ mà, sau lại kéo tới trên người mình thế này? Còn ngẫu ngộ một nam nhân rồi trở lại nữa chứ, tưởng ngẫu ngộ một nam nhân mà dễ à?
Nhìn trên thế gian này, liệu có mấy nam nhân tốt chứ?
Đúng là có vương phi rồi nên nói chuyện cũng mạnh miệng hơn, lúc đầu không biết là ai chưa cưới được vương phi, ngày nào cũng sốt ruột như một con khỉ nữa!
Nhưng nghĩ lại thì mình cũng mười bảy rồi, hình như cũng nên suy nghĩ chuyện chung thân đại sự. Trước khi qua đời cha đã nói Lư gia không thể không có người nối dõi, con của nàng sau này phải mang họ Lư, nhất định phải truyền lại kiếm pháp của Lư gia…
Phi! Nghĩ cái gì thế, không biết rụt rè gì cả!
“Vương gia, thuộc hạ cáo lui!”Lư Nguyệt ra khỏi gian phòng, trên mặt không chút cảm xúc.
Vu Thức Vy kéo nhẹ tai Hàn Giang Nguyệt, trách móc: “Dù sao Lư Nguyệt cũng là một cô nương, chàng nói vậy không sợ người ta tức giận sao?”
Hàn Giang Nguyệt bắt lấy tay nàng, nói: “Không đâu, đây là cách tiếp xúc của ta và muội ấy bao nhiêu năm nay, muội ấy coi ta như đại ca, ta coi muội ấy như muội muội, muội ấy sẽ không để ý đâu. Hơn nữa muội ấy đè nén quá nhiều việc, luôn không thích nói cười, ta chỉ hi vọng muội ấy có thể sống đúng với tính tình của mình, đạt được sự vui vẻ đúng nghĩa.”
“Sự vui vẻ đúng nghĩa?”
Hàn Giang Nguyệt vuốt nhẹ khuôn mặt của Vu Thức Vy, ánh mắt trở nên xa xăm, như nhớ lại điều gì đó, nói khẽ: “Muội ấy đến từ giang hồ, có huyết hải thâm cừu, nỗi khổ trong lòng thì không cần phải nói rồi… Không nói những cái này nữa, nói tiếp chuyện dang dở vừa rồi, nàng có dẫn theo ta không?”
Vu Thức Vy hơi khó xử nói: “Dẫn theo chàng cũng được, nhưng chàng phải đóng giả thành nữ!”
“Nữ?” Hàn Giang Nguyệt trợn mắt lên: “Nàng định làm gì?”
Vu Thức Vy mở to hai mắt, dí dỏm nói: “Chàng đoán xem!”
“Nếu đoán đúng có phải tối nay được…”
Phủ Đoan vương.
Mưa gió trước cơn bão!
Tất cả người của phủ Đoan vương bị giam trong phòng khách, không được ra khỏi căn phòng này. Ai nấy đều vô cùng căng thẳng như đang đi trên miếng băng mỏng, thậm chí có người còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mây đen bao trùm cả căn phòng, khiến người ta thấy khỏ thở.
Trong sân, ngự lâm quân chia thành từng đội đi tuần tra, một con ruồi cũng không bay ra được.
Thấm Thủy công chúa giật tóc rồi quay trở lại, sốt ruột nói: “Vương gia, chúng ta sẽ bị giam tới khi nào?”
Sắc mặt của Thượng Quan Diệp đã biến thành màu đen: “Bổn vương cũng không biết.”
Trong lòng hắn cũng thấy khó hiểu, đang yên đang lành sao lại bị buộc tội chứ?
Liếc thấy Đông Phương Hoàn còn đang chơi xúc xắc, hắn không khỏi hỏi: “Đông Phương huynh không nôn nóng chút nào, chẳng lẽ là có cách gì ứng đối?”
Đông Phương Hoàn ngưng động tác lại, hắn cất xúc xắc đi, đứng dậy cười nói: “Vương gia đừng vội, ta đã giấu kĩ mọi sổ sách, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, yên tâm…”
Thượng Quan Diệp thả lỏng hẳn ra, vui vẻ nói: “Cũng may Đông Phương huynh mưu tính sâu xa.”
Nhìn Đông Phương Hoàn, đáy mắt của Thấm Thủy công chúa hiện lên lệ quang, tên Đông Phương Hoàn đáng chết, lại đánh tráo hết những sổ sách mà nàng đã đưa cho Vu Thức Vy, bây giờ nàng căn bản không có cách nào báo cho Vu Thức Vy biết được, e rằng chuyện này sẽ thất bại, hơn nữa còn có thể để lộ bản thân. Đúng là sơ sót, thất sách, thất sách!
Chỉ mong Vu Thức Vy có thể phát hiện ra sổ sách đó đã bị tráo, sau đó lấy được sổ sách thật trong tay Đông Phương Hoàn, như vậy mới có thể khiến Thượng Quan Diệp thất bại thảm hại được!