Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44344

“Khoan dung lớn nhất?” Đường Mẫn Nhi cười duyên không dứt, khóe mắt hiện ra một đường yêu kiều, nhìn về phía Nhị hoàng tử ở bên cạnh, hé môi, giọng nói như hoa lan: “Nhị hoàng tử, ngươi cho rằng cần khoan dung với người muốn giết ta ư?”

Sắc mặt Trữ Lam lạnh lùng, không hề có dáng vẻ tôn và lễ độ như lúc gặp phụ hoàng phi tử, mà ngược lại hắn sớm đã hận nữ nhân chơi trò đùa bỡn mưu quyền Liễu quý phi này rồi.

Vẫn là Mẫu hậu lương thiện, không cùng nàng ta tính toán mới để cho nàng ta hoành hành ngang ngược trong hậu cung. Ngang ngược cũng thôi đi, dù sao cũng chỉ là ở trong hậu cung mà thôi.

Nhưng không ngờ nàng ta lại giơ tay dài đến tận triều đình, dám cùng với biểu ca nàng ta là Vu thừa tướng ấp ủ mưu đồ lớn như vậy, khiến bảy mươi vạn đại quân Tây Lương chết thảm, tổn thất một nửa binh lực quốc gia, thật đáng muôn chết!

Nghĩ đến đây, Trữ Lam càng không thể dung từ, tức giận hét lên: “Người đâu, trói yêu nữ này lại, đuổi ra khỏi cung.”

Ý cười khóe miệng của Đường Mẫn Nhi dần dần thu lại, trước khi hai thị vệ động vào nàng ta thì quát: “Các ngươi dám! Bổn cung là quý phi, trong tay có Hoàng hậu Bảo sách, nếu các ngươi dám trói bổn cung, bổn cungsẽ giết trước tấu sau.”

Nhị hoàng tử Trữ Lam nghe chỉ cảm thấy tức cười: “Liễu quý phi, có lẽ ngươi quên ai mới là Hoàng hậu chân chính rồi. Trong tay ngươi có Hoàng hậu Bảo sách thì đã sao, trong tay mẫu hậu ta có roi đánh rồng Tiên đế ngự ban. Trên đánh hôn quân, dưới đánh gian thần, loại yêu nữ như ngươi dù có đánh chết thì người trong thiên hạ cũng chỉ vui mừng một phen thôi.”

Sắc mặt Mạc Hoàng hậu nghiêm túc, gọi cung nữ sau lưng lấy roi đánh rồng, hướng về nó vái ba vái rồi thành kính nói: “Tiên đế trên cao, con dâu bất hiếu Mạc thị hôm nay phải dùng roi đánh rồng diệt kẻ ác, đã làm phiền đến sự vui vẻ của Tiên đế, con dâu bất hiếu sau trăm năm sẽ đến thỉnh tội!”

Nói xong liền rút roi đánh rồng, cầm lấy ở trong tay, giơ lên cao, gằn từng chữ nói: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, trói ả lại cho bổn cung, đuổi ra khỏi cung.”

Đường Mẫn Nhi nhìn thấy roi đánh rồng, tim liền run rẩy, nhưng chỉ một lát đã hồi phục sự bình tĩnh, cười lạnh nói: “Mạc Hoàng hậu, Nhị hoàng tử, đây là tẩm điện của Thượng thư, Ngọc Càn cung. Các ngươi dám công khai mang ngự lâm quân xông vào chính là tạo phản. Người đâu, còn không mau bắt đám phản tặc này lại!”

Lời vừa dứt, ngự lâm quân sớm mai phục ngoài cung điện nhanh chóng chạy vào, bao vây đám người Mạc Hoàng hậu lại.

Đường Mẫn Nhi ngồi dậy trên long sàng, tùy ý khoác áo khoác, tới trước mặt Hoàng hậu và Trữ Lam, trên mặt là nụ cười thắng lợi: “Nhị hoàng từng và Hoàng hậu nương nương không ngờ tới nhỉ.”

Mạc Hoàng hậu và Trữ Lam nhìn nhau, đáy mắt lộ ra ý tứ hiểu rõ, quả nhiên…

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói cao vút: “Thái phó đại nhân đến, Thượng thư đại nhân đến, Mộc tướng quân đến! Bách quan đến ~”

Lời vừa dứt, đám người như thủy triều dâng xông vào trong Ngọc Càn Cung, thái phó dẫn đầu đứng trước mặt Mạc Hoàng hậu, chắp tay nói: “Hoàng hậu nương nương, lão phu đến trễ, mong nương nương thứ tội!”

Mạc Hoàng hậu gật đầu: “Đêm khuya đã quấy rầy chư vị đại nhân, bổn cung rất xin lỗi. Nhưng vì yêu phi hoành hành, quấy nhiễu giang sơn Tây Lương ta, bổn cung không thể thấy mà như không, cho nên phải dùng roi đánh rồng, mong các vị đại nhân ủng hộ bổn cung, đuổi yêu phi này ra khỏi cung.”

Thượng thư đại nhân quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Chúng thầy nguyện ủng hộ nương nương, đuổi yêu phi này.”

Bách quan nhất tề quỳ xuống, đồng thanh: “Chúng thần nguyện ủng hộ nương nương, đuổi yêu phi này.”

Đường Mẫn Nhi ngửa đầu cười điên cuồng: “Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng dám động đến bổn quý phi, trong bụng bổn quý phi mang long thai, trong tay lại có Thánh lệnh của Thượng thư, ta xem ai dám tạo phản!”

“Tạo phản?” Ánh mắt Thái phó sắc bén nhìn về phía Đường Mẫn Nhi, năm nay ông đã đến lục tuần, vẫn luôn giữ vững hòa khí, trước nay chưa từng tức giận với ai. Nhưng hôm nay lại lửa giận ngập trời, quát Đường Mẫn Nhi: “Tên yêu nữ nhà ngươi, bảo chúng ta tạo phản vì ngươi thật là không đáng. Nay chúng ta tới đây, chẳng qua là vì trợ giúp chính nghĩa, tiêu diệt kẻ ác, sao có thể gọi là tạo phản? Hoàng hậu nương nương, roi đánh rồng trên tay người, trên đánh hôn quân, dưới đánh gian thần. Mong người đánh yêu nữ này ra khỏi cung đi.”

Bách quan lại lần nữa đồng thanh hô: “Xin Hoàng hậu nương nương đánh yêu nữ này ra khỏi cung!”

Mạc Hoàng hậu thấy các bá quan đứng về phía bà, nhất thời thấy được cổ vũ, vừa định hạ lệnh đuổi Liễu quý phi thì nghe thấy bên ngoài có tiếng quát giận dữ: “Hỗn xược, có trẫm ở đây, ai dám động vào quý phi?”

Sắc mặt đám người thay đổi, lát sau, quỳ xuống đất, cao giọng hô: “Bái kiến Thượng thư!”

Lão hoàng đế tức giận đùng đùng đi vào, ngồi trên ghế cao, sắc mặt âm trầm dọa người: “Đám khốn kiếp các ngươi dám nhân lúc trẫm không ở mà tạo phản, đúng là thần tử tốt của trẫm mà. Hừ!”

Bách quan lập tức trở nên hoảng sợ, không dám thở mạnh một tiếng.

Mạc Hoàng hậu đi lên phía trước, trên mặt đầy nếp nhăn xuất hiện sự tức giận: “Thượng thư, người vì Liễu quý phi mà muốn làm mất mặt liệt tổ liệt tông ư? Yêu nữ này và biểu huynh của ả từ lúc vào Tây Lương triều ta liền luôn xúi giục Thượng thư khai chiến với Đại Vân triều, khiến cho Tây Lương ta rơi vào hoàn cảnh ngày nay. Dám hỏi Thượng thư, người còn nhớ di chỉ của Cao tổ khai quốc trước khi lâm chung không?”

Đồng tử Hoàng đế co lại, có chút chột dạ nói: “Cao tổ từng lưu lại di chỉ rằng nếu các nước láng giềng không chủ động xâm phạm thì không được khai chiến với chư quốc.”

Mạc Hoàng hậu ép dần từng bước, căm phẫn khó dằn, nhả từng chữ nói: “Đây chính là nguyên nhân Tây Lương ta tám trăm năm không đổ. Bách tính Tây Lương an cư lạc nghiệp, mấy trăm năm không hề có chiến tranh. Năm đó chúng ta không tham dự vào chiến tranh Đại Vân và các nước khác, nhưng nay lại rơi vào loạn lạc của các nước, dẫn đến bách tính Đại Lương lâm vào trong nước sôi lửa bỏng. Thượng thư à Thượng thư, người thử đi nghe tiếng lòng của bách tính đi, xem họ có muốn đánh nhau hay không…”

Đáy mắt Hoàng đế có sự do dự, tựa như đang ngẫm về lời của Mạc Hoàng hậu.

Đường Mẫn Nhi thấy không ổn, sau khi đẩy Mạc Hoàng hậu liền đến bên ngòi Hoàng đế châm ngòi thổi lửa nói: “Lời của Mạc Hoàng hậu sai rồi. Sở dĩ khai chiến với Đại Vân triều là vì Vu Thức Vi giết chết công chúa Chử Ngọc, Thượng thư đã cho Đại Vân cơ hội, chỉ cần giết Vu Thức Vy là có thể miễn chiến. Là do Đại Vân cố chấp muốn bao che cho Vu Thức Vy, nên Thượng thư mới hạ lệnh khai chiến. Công chúa một nước vô duyên vô cớ chết như vậy mà không cho một cái công bằng ư? Các ngươi thấy được không?”

Hoàng đế ngẩng đầu, sắc mặt kiên định nói: “Lời này không sai, thù giết nữ nhi không đội trời chung. Trẫm đã từng đàm phán hai lần với Hoàng đế Đại Vân, chỉ cần giao Vu Thức Vy ra thì có thể bình yên chuyện này. Là do Hoàng đế Đại Vân cố chấp muốn bao che hung thủ giết người!”

Bá quan nghe lời này, nhất thời á khẩu, không biết nói gì. Bởi vì bọn họ cũng không hiểu những khúc mắc trong đó, không biết đang yên đang lành sao Vu Thức Vy lại giết chết công chúa Trữ Ngọc, khi nào thì công chúa Trữ Ngọc lại chạy đến Đại Vân triều?

Nhị hoàng tử Trữ Lam thấy bá quan không nói, liền vội vàng nói: “Phụ hoàng, chuyện này căn bản không phải như thế. Theo như nhi thần được biết, tam tỷ vì tư thù của Vu Thức Vy và Vu thừa tướng mới tự ý chạy đến Đại Vân triều tính kế Vu Thức Vy. Sau đó bởi vì giết tỳ nữ của Vu Thức Vy mà bị Vu Thức Vy tức giận giết chết, nợ máu trả máu, chuyện này không thể trách Vu Thức Vy được.”

Đường Mẫn Nhi khinh thường bật cười, hỏi ngược lại: “Nhị hoàng tử, công chúa Trữ Ngọc chính là thân tỷ tỷ của ngươi, ngươi không muốn báo thù cho tỷ tỷ mà lại giúp tiện nhận Vu Thức Vi kia nói chuyện, đúng là nực cười. Một cái mạng tiện tỳ nho nhỏ sao có thể tôn quý như công chúa được. Vu Thức Vi kia giết công chúa, dù là nguyên nhân gì cũng đều đáng chết!”

Lời vừa dứt liền nghe thấy một âm thanh lạnh lùng bay tới, người chưa thấy mà âm thanh đã đến trước: “Ồ? Mạng của tỳ nữ không thể so với mạng tôn quý của công chúa ư? Nếu mà bách tính thiên hạ nghe thấy lời này, thì không biết có thất vọng vì Hoàng thất không đây?”

“Ai đang nói chuyện?”

Ánh mắt Đường Mẫn Nhi và cả đám người run lên, đồng loạt nhìn về phía cửa lớn.

Chỉ thấy một nữ tử có dáng người cao gầy chầm chậm bước vào. Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành mang theo ý lạnh bễ nghễ nhìn tất cả. Y phục màu hồng bay bay nhiễm một ít vết máu như hồng mai tức giận trong đêm tuyết, ung dung thong thả, không sợ không loạn, còn ẩn ẩn khí phách ngang ngược tự nhiên mà có, khiến cho người khác nhịn không được muốn bái phục dưới chân nàng.

Mọi người kinh diễm nhìn dung mạo phi phàm không thua bất cứ nữ tử thế gian nào của nàng, còn kinh diễm cả với khí chất ngang tàng máu lạnh không thua nam tử từ trong xương cốt nàng. Bọn họ đã từng gặp những nữ tử không thua đấng mày râu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một nữ tử khiến họ không nhịn được mà thấy kính nể, cho dù nàng chỉ mặc y phục cung nữ bình thường, cho dù toàn thân nàng đầy vết máu chật vật không thôi. Nhưng tư thái kia, khí chết kia muốn giấu cũng không thể giấu, yêu kiều như Liễu quý phi cũng phải tự thấy nhục nhã trước nàng.


Tất cả mọi người cảm thấy khó hiểu trong lòng, nữ tử này là ai?

Lão hoàng đế nhìn đến mức mắt không xoay chuyển, nhưng lại bị Đường Mẫn Nhi bên cạnh nhéo một cái, hoàn hồn, vẻ mặt chính trực tức giận nói: “Ngươi là ai? Dám xông vào tẩm cung của trẫm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK