'giết người' hai chữ như là hai thanh đao nhọn, một nhát đâm vào chỗ đau của Vu Vinh Hoa, không sai, nàng đã giết người, còn là giết chính cha ruột của mình... Ha ha ha... Cha ruột a...
Nàng sau khi chết nhất định sẽ xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh, nhưng nàng có biện pháp nào, không giết hắn nàng sẽ chết, đó đều do Vu Thức Vy, ả tiện nhân chết tiệt kia, ma vương trời giết , biến thái chịu ngàn đao...
Bất quá, nàng coi như là giết người, cũng không cho bọn tiện nhân Cố Ngưng Hương này được phép chê cười nàng!
"Ba ~" một tiếng, Vu Vinh Hoa cho một bạt tai trên mặt của Cố Ngưng Hương, đáy mắt sát khí trùng trùng, chỉ vào cửa hét lớn: "Cút, cút ra ngoài ~ "
Cố Ngưng Hương tự dưng bị ăn một bạt tai, vốn là muốn cho Vu Vinh Hoa một chút nhan sắc xem xem sao ,nhưng khi gặp ánh mắt sát nhân của Vu Vinh Hoa, sắc mặt hơi biến, người nữ nhân này sao đột nhiên trở nên giống người điên?
"Vu Vinh Hoa, ngươi điên rồi có đúng hay không? Lại dám đánh ta , ngươi đừng tưởng rằng mang một mảnh khăn che mặt thì lợi hại..."
Vừa nói Cố Ngưng Hương dùng cánh tay đã không còn bàn tay của mình vén cái khăn che trên mặt của Vu Vynh Hoa, thì đột nhiên bị Vu Vinh Hoa bóp cổ, hô lớn với các ma ma sau lưng: "Các ngươi đánh chết ả cho ta , loạn côn đánh chết ~ "
Tiểu tiện nhân đáng chết, nàng dựa vào cái gì bôi bác nàng? Nàng đấu không lại Vu Thức Vy thì cũng thôi, chẳng lẽ còn sợ mấy ả tiện nhân này? Nàng đến cha ruột cũng có thể giết, nàng thì còn sợ gì? Nàng hiện tại liền giết mấy ả tiện nhân này, xem các nàng còn ai dám bôi bác nàng nữa!
Bọn người Ngọc ma ma được mệnh lệnh, nhanh chóng bắt được Cố Ngưng Hương kéo tới trong Viện tử, cầm lên gậy gộc, bắt đầu đánh, chuyên tìm chỗ đau nhất đánh, cực kỳ hung ác, một gậy đã khiến cho người ta không còn sức đánh trả, trong nháy mắt, liền đem Cố Ngưng Hương đánh cho kêu rên liên tục, ôm đầu lăn trên đất.
Thượng Quan Diệp kinh ngạc không thôi nhìn Vu Vinh Hoa, nàng sao tàn nhẫn hung ácnhư vậy?
Mở miệng ngăn cản nói: "Dừng tay ~ "
Vu Vinh Hoa lập tức quát: " tiếp tục đánh, không đến hơi thở cuối cùng , không thể ngừng."
Nổi sợ hãi và hận ý tràn ngập của nàng đang không có chỗ phát tiết, nàng ngày hôm nay phải đại khai sát giới, phàm là nàng xem không vừa mắt, nàng đều muốn giết, nàng muốn lấy máu của bọn tiện nhân này để rửa sạch một thân tội nghiệt của nàng!
Thấm Thủy công chúa thấy Vu Vinh Hoa nổi điên có chút dị thường, không khỏi sắc mặt trầm xuống, trách cứ: "Vu Vinh Hoa, ngươi có còn quy củ hay không, bản phi mới là chủ tử của cái phủ này, người đâu, kéo mấy cái ác bà tử này ra cho ta, không được đánh!"
Bên ngoài lập tức tràn vào một đám gia đinh, đem bọn người Ngọc ma ma vây lại.
Ngọc ma ma mắt thấy gia đinh muốn tới kéo, quát lạnh một tiếng, "Ai dám ngỗ nghịch với công chúa điện hạ?"
Một câu nói quát lui bọn gia đinh, sau đó tiếp tục đánh, đánh cho Cố Ngưng Hương đã đau kêu không ra tiếng , chỉ còn tiếng gậy đánh.
Thẩm Ly Hạ cũng nhìn không được nữa, nhặt lên một cây gậy nằm bên, liền một gậy đánh vào cái ót của Ngoc ma ma, đánh ngất bà.
Vu Vinh Hoa mâu sắc lóe lên, chợt quát một tiếng, "Hạo Tuyết, ngươi ả tiểu tiện nhân này, dám đánh ngất ma ma trong cung, mấy người các ngươi, đem Hạo Tuyết cũng loạn côn đánh chết."
"Ba ~" một tiếng, Thượng Quan Diệp một bạt tai đánh trên mặt của Vu Vynh Hoa, trên trán gân xanh nổi lên, gầm hét lên: "Vu Vinh Hoa, ngươi trở về một cái liền muốn giết người này giết người kia, ta nghĩ người đáng chết nhất là ngươi mới đúng!"
Vu Vinh Hoa mâu quang hung ác, một cái kháp bắt lấy cổ của Thượng Quan Diệp, kích động như núi lửa phun trào, điên cuồng như con mãnh thú và dòng nước lũ, "Thượng Quan Diệp, ngươi mới đáng chết, ta bóp chết ngươi, ta bóp chết ngươi..."
Thấm Thủy công chúa con ngươi co rụt lại, lo lắng gấp gáp kéo lấy tóc Vu Vinh Hoa, lạnh lùng nói: "Vu Vinh Hoa, buông tay."
Vu Vinh Hoa đưa tay ra, từ trong tay áo lấy ra cây chủy thủ dùng để giết chết Vu Văn Thanh, không hề nghĩ ngợi, liền hung hăng đâm vào vai Thấm Thủy công chúa, mâu sắc dữ tợn đáng sợ, "Thấm Thủy, ngươi đi chết đi, đi chết đi..."
"A ~" Thấm Thủy công chúa bị đau liền lui về phía sau mấy bước, sắc mặt liền trắng, ôm vết thương bị thủy chủ đâm trúng, cả kinh nói không ra lời.
Thượng Quan Diệp một chưởng đánh vào trên ngực Vu Vinh Hoa, trực tiếp đem nàng đánh bay đến trên cây cột cách đó không xa, "Thấm Thủy, Thấm Thủy, nàng thế nào?"
Thượng Quan Diệp vội đỡ lấy Thấm Thủy công chúa đang lung lay sắp ngã, quay đầu sang gia đinh tức giận quát: "đem Vu Vinh Hoa trói lại cho ta, đưa vào cung, bản vương muốn gặp mặt phụ hoàng."
Người nữ nhân này đã hoàn toàn điên rồi, càng ngày càng điên, hắn không thể khoan nhượng được nữa!
Khóe môi Vu Vinh Hoa còn lưu lại máu tươi, đột nhiên thất thường cười ha hả, mình bây giờ nhất định là người không ra người quỷ không ra quỷ, "Ha ha ha... Thượng Quan Diệp, gặp cái gì hoàng thượng, ngươi có bản lĩnh giết ta a, ha ha ha..."
"Đem nàng trói lại, trói lại ~ "
Sau giờ ngọ, kinh thành lại một tin tức nổ tung chảo, Tư Nhu công chúa phát cuồng, dùng chủy thủ đâm bị thương Đoan vương phi, Đoan vương giận dữ, muốn cùng trắc phi Tư Nhu công chúa hòa ly, đã náo đến trước mặt của hoàng đế, sự tình đến bây giờ vẫn còn giằng co, hiện tại đầu đường cuối ngõ đều ở đây bàn tán việc này, truyền sôi sùng sục.
Vân Hương lâu, trong căn phòng xa hoa trên lầu ba, Vu Thức Vy một thân nam trang màu trắng, đầu đội tử ngọc quan, phong thái miên miên đứng ở trước cửa sổ, nét mặt cao thâm khó lường mỉm cười , "Hoàng đế và hoàng hậu hiện tại nhất định là bể đầu sứt trán."
Phía sau nam tử áo xanh khóe môi mang theo ý cười tao nhã như ngọc, "Chúc mừng ngươi trả thù hoàng đế hoàng hậu bước đầu tiên rốt cuộc đã ra tay ~ "
Vu Thức Vy xoay đầu lại, nhìn Công Tôn Vị, khẽ cười nói: "Nhân quả báo ứng, ta đã không chết, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ sống tốt."
Công Tôn Vị châm một ly trà, làm một cái thế tay mời, "Nguyệt gần đây có gởi thư đến? Tiền phương chiến sự làm sao?"
Vu Thức Vy ngồi xuống, bưng chén trà lên, nhẹ nhấp một miếng nói: "Tin chiến thắng liên tục, hắn đã đem người Mạc Bắc đánh cho liên tiếp bại lui, đã sắp đại thắng."
"Nguyệt quả nhiên là Nguyệt, xưng hào chiến thần bất bại không phải có suông như vậy. Chỉ là ta vẫn hiếu kỳ, Mạc Bắc không phải cùng Đại Vân ký kết điều ước không xâm phạm lẫn nhau sao? Tại sao lại..."
Vu Thức Vy mâu sắc trầm xuống, thầm nghĩ: Tự nhiên là người có tâm điều khiển việc này, Thượng Quan Cửu U tên hỗn đản kia tính kế nàng và Hàn Giang Nguyệt, cũng nên trả giá một chút.
Nhiếp chính vương phủ, Thượng Quan Cửu U đang luyện kiếm bỗng nhiên hắt xì một cái "A thu ~", sau đó nói lầm bầm: "Ai ở sau lưng mắng bản vương?"
"Hưu ~" một thanh âm tiếng xé gió ập tới, một đạo ảnh đen từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt của Thượng Quan Cửu U, thần sắc có chút lo lắng, "Chủ tử, không xong, trường binh khí ngầm của chúng ta ở thành Tây bị cướp sạch không còn gì!"
"Cái gì?" Thượng Quan Cửu U chiêu thức đột ngừng, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên âm trầm xuống, khí tức cuồng bạo tựa mưa gió sắp tới.
Lúc này, lại một một ám vệ leo tường mà vào, quỳ trên mặt đất bẩm báo: "Chủ tử, đã xảy ra chuyện, cống phẩm chúng ta hơn ba tháng trước giành được kia đã bị trộm."
"Trộm?" Thượng Quan Cửu U thân thể lảo đảo một chút, có chút khó có thể tin, lần này làm sao mà hai nơi đều bị người móc rỗng?
Là ai?
Thượng Quan Cửu U trong đầu suy nghĩ một lượt, cuối cùng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trong con ngươi từng điểm từng điểm bắn ra tia kinh hỉ, là nàng, nhất định là nàng, là nàng đã trở về, nàng thực sự không chết...
A Mộng và ám vệ quỳ trên mặt đất khóe miệng một trận co quắp, chủ tử của bọn hắn chắc không phải là điên rồi, bị người đánh cắp lại vẫn còn cười, đúng là điên.
Nhưng mà, Thượng Quan Cửu U còn chưa kịp vui vẻ thêm chút thì có công công từ hoàng cung đến truyền khẩu dụ, "Nhiếp chính vương, hoàng thượng mời vào cung ~ "
Thượng Quan Cửu U sắc mặt lạnh đi, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia dự cảm không tốt, "Công công, hoàng thượng có phải là có chuyện gì hay không a?"
Công công sắc mặt có chút thấp thỏm, "Nhiếp chính vương, ngài chuẩn bị sẵn sàng đi, hôm nay ngự sử đại nhân ở thành tây và trong thành phát hiện được vài thứ, đã đưa đến trong hoàng cung, hoàng thượng nổi trận lôi đình..."
Thượng Quan Cửu U tâm trầm xuống, bỗng nhiên nở nụ cười, thì ra đây chính là đại lễ nàng tặng hắn, tốt, xú nữ nhân này, quả nhiên vẫn hung ác a!
Hoàng cung Đức Chính điện, Thượng Quan Cửu U một thân quan phục huyền sắc đi tới ngự tiền, chắp tay cúi người, thái độ cung kính nói: "Thần đệ bái kiến hoàng huynh."
Một câu nói, trước tiên kéo gần lại cự ly giữa hắn và hoàng đế, nói cho hoàng đế, hắn là đệ, hắn là huynh, bọn họ là thân huynh đệ máu mủ tình thâm.
Hoàng đế sắc mặt hơi có hòa hoãn, nhưng vẫn có thể thấy được ý giận, "Hoàng đệ a, có đệ cáo buộc ngươi tư tạo binh khí, chứa chấp cống phẩm, đệ nói như thế nào?"
Thượng Quan Cửu U vội vàng trả lời, "Hoàng huynh, thần đệ không có tư tạo binh khí, càng không có lá gan chứa chấp cống phẩm, người cáo buộc nhất định bị lầm."