Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44274

Cố Lan Y ngơ ngác nhìn Bách Lý Ngọc San, trong đầu chỉ có một cảm giác mơ hồ, chỉ nhận thấy nữ tử mặc áo hoa ngồi cạnh mình trông rất quen mà thôi.

Nàng ta gõ đầu mấy cái, cố gắng nghĩ thật kĩ, ánh mắt chợt sáng lên, trong lòng lập tức bừng lên một cơn giận, nghiến răng nói: “Vu, Thức, Vy!”

Thật không ngờ ả Vu Thức Vy đáng chết cũng cùng bị trói bên cạnh nàng ta.

Đáng chết!

Nàng ta vung tay tát cho Bách Lý Ngọc San một cái tát như trời giáng, đôi mắt sắc lại, “Vu Thức Vy đáng chết, ngươi dám đùa bỡn bổn quận chúa, ta… ta bóp chết ngươi.”

Vừa nói Cố Lan Y vừa thực sự đưa tay ra bóp lấy cổ Bách Lý Ngọc San, đè nàng ta xuống đất, định giết chết nàng ta.

Bách Lý Ngọc San miệng bị nhét giẻ nên chỉ có thể hoảng sợ lắc đầu, muốn nói mình không phải là Vu Thức Vy nhưng tiếng phát ra từ miệng chỉ là những tiếng ưm ưm, hoàn toàn không nói được gì. Hai tay nàng ta lại bị trói chặt nên cũng không thể nào chống trả, chỉ có thể vùng vẫy như một con lợn chuẩn bị bị chọc tiết, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Vu Thức Vy thấy Cố Lan Y lúc này lại dồn hết thù hận lên người Bách Lý Ngọc San thì ánh mắt lộ ra vẻ mỉa mai, ngay sau đó liền rút dao cắt dây trói cho Bách Lý Ngọc San.

Cảm nhận được dây trói đã đứt, Bách Lý Ngọc San mừng rỡ, mau chóng thoát khỏi sự cầm cố rồi đưa tay túm tóc Cố Lan Y giật mạnh, kéo nàng ta ngã ra đất.

“Phì.” Bách Lý Ngọc San kéo miếng giẻ trong miệng ra, giận đến mức run người mà quát: “Ả điên này, ai là Vu Thức Vy chứ? Ta là Bách Lý Ngọc San!”

Cố Lan Y và Bách Lý Ngọc San đều đã bị cho uống thuốc của Vu Thức Vy, chỉ nhớ những việc đã lâu trước đây chứ không nhớ được những việc gần đây, thế nên cả hai đều quên mất việc mình từng gặp nhau ở phủ Mẫn Thân vương, cũng quên luôn việc đã được ban hôn cho Hàn Giang Nguyệt, Bách Lý Ngọc San còn quên luôn việc mình đã đến Mẫn Thân vương phủ để nhận thân.

Thế nên cả hai lúc này đều thấy căm ghét nhau!

Cố Lan Y lồm cồm bò dậy, phẫn nộ nhìn Bách Lý Ngọc San, “Vu Thức Vy, ngươi tưởng ngươi đổi tên thì sẽ không còn là mình nữa sao? Ngươi đã giấu Hoa Nhi ở đâu rồi? Mau giao Hoa Nhi ra đây cho ta!”

Vừa nói, Cố Lan Y vừa nắm áo Bách Lý Ngọc San giằng co, “Giao ra đây, ngươi giao Hoa Nhi ra đây, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Bách Lý Ngọc San khó chịu đẩy nàng ta ra, lửa giận nổi lên đùng đùng, “Ngươi đang nói năng lung tung gì thế? Cái gì mà Hoa Nhi Thảo Nhi? Ta không biết!”

Dứt lời nàng ta định bỏ ra ngoài, nhưng đã bị Cố Lan Y xông ra phía trước cản đường, “Vu Thức Vy, ta thấy ngươi rượu mời không uống lại uống rượu phạt, tiếp chiêu!”

Bốp một tiếng, một cú chưởng tựa ngàn cân đánh thẳng vào ngực Bách Lý Ngọc San, khiến nàng ta lùi ra sau mấy bước, ngã vào người Vu Thức Vy.

Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn nàng ta, nghiêm túc nói: “Quận chúa võ công cao cường, cô phải cẩn thận đấy.”

Cái gì?

Bách Lý Ngọc San còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Vu Thức Vy xô ra.

Vu Thức Vy nhặt hai cây gậy gỗ bên cạnh rồi ném cho hai người họ, nhẹ nhàng nói: “Quận chúa, hay là người so tài với nàng ta một phen đi.”

Cố Lan Y vừa nghe câu nói ấy thì máu trong người liền sôi lên, ánh mắt đằng đằng sát khí, ngạo nghễ nhìn Bách Lý Ngọc San đang đối diện mình mà nói: “Vu Thức Vy, nghe nói ngươi biết võ công, ta luôn khinh ghét những trò tiểu nhân, chỉ muốn quyết đấu với ngươi một phen, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”

Bách Lý Ngọc San nhặt cây gậy dưới đất lên cảnh giác nhìn Cố Lan Y, lạnh lùng nói: “Ta không muốn đánh nhau với ngươi, ta không biết võ công.”

“Ngươi gạt ai chứ? Tiếp chiêu đi!”

Vừa nói Cố Lan Y vừa xông lên phía trước, giơ gậy lên chuẩn bị đánh. Bách Lý Ngọc San không đỡ được, bị đánh cho một gậy ngã xuống, lăn lộn dưới đất kêu la oai oái.

Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn Bách Lý Ngọc San chỉ có thể chịu đòn mà không thể chống trả, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào nàng ta thật sự không biết võ công sao?

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, Vu Thức Vy lập tức giơ tay, dưới ấy có giấu vài cây ngân châm, nàng định sẽ ra tay ngăn chặn vở kịch náo loạn này, nhưng đột nhiên…

Bách Lý Ngọc San bị đánh cho xơ xác lúc này ánh mắt chợt long lên rồi bật người dậy, bắt đầu cầm gậy phản công, “Khốn kiếp, là ngươi ép ta!”

Cố Lan Y nhếch mép cười khinh bỉ, “Vu Thức Vy, quả nhiên là ngươi đang đóng kịch!”

“Nói lại lần nữa, ta tên là Bách Lý Ngọc San!”

Một trận cuồng phong nổi lên, bụi bay mù mịt, tà áo Bách Lý Ngọc San phấp phới, toàn thân sát khí căm hận nói: “Nếu ngươi đã ép người như thế thì đừng trách ta ra tay độc ác!”

Dứt lời, nàng ta lao đến nhanh như tia chớp, Cố Lan Y còn chưa nhìn rõ thì nàng ta đã đến ngay trước mặt, tung chưởng đẩy Cố Lan Y lùi về sau mấy bước, suýt nữa đã ngã vào vò nước sau lưng.

Cố Lan Y ôm ngực, trân trối nhìn Bách Lý Ngọc San, “Vu Thức Vy, không ngờ võ công của ngươi lại cao như thế, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta sống!”

Không có ánh đao hay ánh kiếm nào, nhưng khắp nơi vẫn dâng lên một sát khí ngùn ngụt!

Vu Thức Vy nhẹ nhàng thu ngân châm trong tay lại, ánh mắt u ám nhìn hai người đang đánh nhau kịch liệt trước mặt mình, lòng thầm nghĩ: Cũng may mình không ra tay, nếu không sẽ không thể thấy cảnh Bách Lý Ngọc San phản công rồi.

Các chiêu của nàng ta vô cùng mạnh mẽ, đánh vào chỗ hiểm, hoàn toàn không giống với mấy chiêu võ mèo cào của các tiểu thư. Võ công của Cố Lan Y không tệ, nhưng tiếc là chiêu thức quá hoa lệ nho nhã, hoàn toàn không địch nổi thế chẻ tre của Bách Lý Ngọc San.

Bách Lý Ngọc San thật sự… không đơn giản!

Trong lúc Vu Thức Vy đang suy nghĩ thì Bách Lý Ngọc San đã tung một cước đá vào giữa ngực Cố Lan Y rồi nhìn nàng ta bằng vẻ mặt cao ngạo của kẻ thắng thế, mở miệng nói: “Ngươi thua rồi!”

Cố Lan Y thầm nghiến răng, nhưng buộc phải thừa nhận: “Đúng thế, bổn quận chúa thua rồi, muốn chém muốn giết, tùy ngươi định đoạt.”

“Được, đây là ngươi nói đấy nhé!” Bách Lý Ngọc San cầm cây gậy lên định cho Cố Lan Y một đòn trí mạng, nhưng không ngờ bỗng có một loạt thứ gì đó bay đến nhằm vào lưng nàng ta.

Bách Lý Ngọc San vội vàng nhảy né tránh, nhìn thấy có một loạt ngân châm cắm vào cành cây khô cách đó không xa.

Bách Lý Ngọc San căm phẫn nhìn sang Vu Thức Vy, “Ngươi dám ám toán ta?”

Vu Thức Vy vừa dìu Cố Lan Y dậy vừa ném một quả hỏa dược đạn, ngay khi hỏa dược đạn phát nổ thì liền thừa cơ kéo Cố Lan Y chạy khỏi tiểu viện.

Khi Bách Lý Ngọc San đuổi theo ra bên ngoài thì bị Lạc Thanh Phong đang nấp sẵn trong góc lao ra chặn lại…

Vu Thức Vy đưa Cố Lan Y đến Vân Nam vương phủ, “Quận chúa, ta chỉ có thể giúp người đến đây thôi.”

Nàng ta chuẩn bị mang cái tội danh tiết bị hủy, thế thì xem như Vu Thức Vy sẽ trả được mối thù bị nàng ta bắn một mũi tên!

Nhiếp chính vương phủ.

Hạ Hoan hớt hải chạy đến Thính Tuyết các của Trữ Tuyết, vội vàng nói: “Công chúa, Bách Lý tiểu thư đã về rồi, nhưng dường như có gì đó không ổn!”

Trữ Tuyết công chúa nhíu mày, “Có chuyện gì?”

Ánh mắt Hạ Hoan trở nên phức tạp, “Tiểu thư hình như không còn nhận ra chúng ta nữa, giờ đang ở tiền viện cãi nhau với vương gia hệt như kẻ thù, mà dáng vẻ ấy giống như muốn đòi mạng vương gia vậy.”

“Đòi mạng?” Trữ Tuyết công chúa liền đứng phắt dậy, hốt hoảng vừa chạy ra ngoài vừa nói: “Ta thấy nàng ta chắc là điên rồi!”

Tiền viện hiện đang im phăng phắc.

Các gia đinh đều sợ sệt nhìn nữ tữ áo đỏ đang đứng đối diện vương gia nhà họ.

Nàng mặc bộ áo cưới, toàn thân sát khí, khiến họ không còn nhận ra đó rốt cuộc là Bách Lý tiểu thư hay là Vu Thức Vy nữa.

Thượng Quan Cửu U khó chịu nhìn Bách Lý Ngọc San, “Ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản à?”

Bách Lý Ngọc San hiện giờ trong đầu đang rất hỗn loạn, nàng ta không hiểu vì sao đi mãi đi mãi thì lại đến nơi này, chỉ cảm thấy ở đây rất quen thuộc, dường như nàng ta muốn gặp một ai đó, nhưng lại không biết người đó là ai!

Sự khó hiểu ấy khiến nàng ta cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, chỉ muốn giết người, giết hết tất cả mọi người!

“Ngươi tránh ra, ta muốn tìm một người!” Bách Lý Ngọc San lạnh lùng nói.

“Bách Lý Ngọc San, ngươi dám có thái độ này với bổn vương sao?”

Một Vu Thức Vy năm lần bảy lượt đối đầu với hắn thôi là đủ lắm rồi, giờ Bách Lý Ngọc San này là cái thá gì mà dám có thái độ như thế với hắn? Đúng là muốn chết rồi mà!

Khẽ lướt đến, Thượng Quan Cửu U trong chớp mắt đã tóm lấy cổ Bách Lý Ngọc San, đưa tay nhấc nàng ta từ từ lên khỏi mặt đất.

Các gia đinh hoảng sợ rú lên, kinh hãi lũ lượt bỏ chạy, đáng sợ, đáng sợ quá, họ hoàn toàn chưa kịp nhìn rõ thì vương gia đã nắm lấy cổ Bách Lý Ngọc San rồi, tốc độ nhanh như ma quỷ vậy.

Khi Trữ Tuyết công chúa đến nơi thì vừa hay trông thấy cảnh tượng này, vội vàng kêu lên: “Dừng tay, Cửu U, thả nàng ta ra.”

Thượng Quan Cửu U lừ mắt, sau đó bịch một tiếng ném nàng ta xuống đất, quay sang nói với Trữ Tuyết công chúa: “Nói cho nàng ta biết, là một con cờ thì phải có suy nghĩ của một con cờ.”

Dứt lời, hắn lạnh lùng rời đi.

Trữ Tuyết công chúa bước đến dìu Bách Lý Ngọc San dậy, nhìn thấy gương mặt nàng ta trông giống hệt Vu Thức Vy thì trong lòng dâng lên một chút căm hận, “Ngọc San, ngươi không sao chứ?”

Bách Lý Ngọc San lắc đầu, sau đó khó chịu đẩy nàng ta ra hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi… ngươi không nhận ra ta sao?” Trữ Tuyết công chúa kinh ngạc nhìn nàng ta, “Ta là Trữ Tuyết công chúa đây…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK