Thanh âm trầm thấp như thác nước xuyên qua không khí truyền tới, khiến tất cả mọi người qua đầu lại nhìn về phía lan can của bãi đua ngựa.
Bên kia có mấy người lần lượt bước tới, người đi đầu là Thượng Quan Cửu Ưu. Hắn mặc cẩm bào đen tuyền, tuấn mĩ sừng sững, khí thế hiên ngang, con mắt lấp lánh như những vì tinh tú loé lên vẻ đùa cợt tà tứ.
Bên trái hắn là Tĩnh vương Thượng Quan Mặc, bởi vì hãm hại thái tử, hắn bị ngồi trong lao mấy tháng, tiếp đó là kẻ bị Vu Thức Vy dùng một cây ngân châm phế đi khiến hắn không thể “hành sự” được, Lễ vương Thượng Quan Lăng.
Bên phải là kẻ mà lần đầu tiên Vu Thức Vy tham gia cung yến liền tìm tới bắt chuyện, Thuỵ vương Thượng Quan Trị phong lưu lạm tình, cạnh hắn là người từng cầu hôn Vu Thức Vy đêm giao thừa lục hoàng tử Thượng Quan Phi, còn có một người, là người từng bị Vu Thức Vy chém cánh tay chặt ngón tay, Đoan vương Thượng Quan Diệp. Có thể nói là mấy hoàng tử của hoàng gia đều đã tới rồi.
Không, là mấy người có khúc mắc với Vu Thức Vy đều tới rồi, ngoại trừ người tự xưng là phong lưu đa tình Thuỵ vương Thượng Quan Trị và Tĩnh vương Thượng Quan Mặc, những người khác đều từng kết thù với nàng, đúng là không trùng hợp thì không viết thành sách được!
Ánh mắt của Vu Thức Vy chuyển thành trào phúng, đợi đám người đó tới trước mặt liền gật đầu lên tiếng chào hỏi: “Mấy vị vương gia, thật là trùng hợp.”
Trong hơi thở của Thượng Quan Cửu Ưu mang theo vẻ chế giễu, lạnh lùng nói: “Đến đâu cũng gặp phải nữ nhân thối nhà ngươi, đúng là đen đủi.”
“Hừ…” Vu Thức Vy nhíu mày, không giận mà còn cười: “Vậy vương gia đừng có đụng, vì sao còn bước lại gần? Là không tự chủ được muộn tiện như vậy, hay là không kìm được muốn bị mắng? Lời này… chẳng phải là đang tự đánh vào mặt ngươi sao?”
“Ngươi…” Thượng Quan Cửu Ưu chán nản, nữ nhân này, luôn có bản lĩnh khiến hắn phải tức chết.
Lễ vương Thượng Quan Lăng bước lên, hung ác nhìn Vu Thức Vy, cười lạnh nói: “Vu Thức Vy, đừng có nhanh mồm nhanh miệng, lát nữa thua cũng đừng có khóc…”
Ánh mắt của Vu Thức Vy không chút gợn sóng, nhìn sang Thượng Quan Lăng, thấy sát khí trong mắt hắn, nàng cong môi cười, lạnh lẽo mà tà mị như yêu tinh: “Ta đã nói sẽ cùng các ngươi thi sao? Lễ vương đừng tự đa tình…”
“Ngươi…, hừ, Vu Thức Vy, tuy rằng ngươi là công chúa, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một tiện tỳ miệng còn hôi sữa mà thôi, ngươi có tư cách gì từ chối?”
Tiện nữ nhân đáng chết này, hắn hận không thể đâm chết nàng ngay lập tức, để giải toả hận ý và sỉ nhục của hắn, nỗi sỉ nhục khi là nam nhân lại không thể hành sự được! Lần trước ả đâm ngân chân vào hắn, hắn tưởng rằng ả chỉ đang doạ hắn mà thôi, dần dần mới phát hiện không phải, ả ta lại dám hại hắn đoạn tử tuyệt tôn, không thể làm chuyện đó.
Chuyện xấu hổ khó mà mở lời này còn không dám nới với phụ hoàng, cũng không dám tìm thái y, chỉ có thể tìm thần y trên giang hồ tới chữa, sợ bị người ta biết trong số hoàng tử của hoàng gia có một người là thái giám.
Đến bây giờ, đã chữa gần một tháng lại vẫn không thấy kêt quả khả quan gì, hắn vẫn là một phế nhân, tất cả đề do nữ nhân này ban tặng, hắn hận không thể lấy đao chém chết ả, nóc xương nóc thịt ả vứt cho chó ăn!
Đụng phải sát ý tràn ngập của hắn, Vu Thức Vy đương nhiên biết sao hắn lại hận như vậy, trên mặt lại trấn định như thường, như thể không nghe thấy nói: “Tước vị công chúa là do hoàng thượng thân phong, ngươi chỉ là nhất phẩm vương gia, gặp bổn công chúa không hành lễ thì thôi, còn đứng đó ăn nói bừa bãi, chất vấn hoàng thượng, vô lễ bất hiếu như thế, thân là thần tử, thân là con cái, chẳng lẽ đây là giáo dưỡng của ngươi sao?”
Những lời này khiến Thượng Quan Lăng tái nhợt mặt, lui về sau một bước, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vu Thức Vy: “Muốn bổn vương hành lễ với ngươi, đợi ngươi chết đã.”
Thượng Quan Diệp và Thượng Quan Lăng là đồng minh, cùng một phe với nhau, thấy Thượng Quan Lăng bị Vu Thức Vy nói như vậy, hắn không khỏi chặn trước mặt Thượng Quan Lăng, nghiêm túc nhìn Vu Thức Vy: “Công chúa, hôm nay mọi người tới đây để du ngoạn, đừng so đo nhiều như vậy.”
Sắc mặt sắc bén của Vu Thức Vy hơi giảm đi, lần này này nể mặt Thượng Quan Diệp một lần: “Vậy bảo hắn đừng nhảy ra để mất mặt nữa!”
Nếu không, tới một người nàng xử một người, tới hai người nàng xử hai người!
Thượng Quan Diệp gật đầu nhẹ, biết nàng không dễ chọc vào, cũng không phải ai đều có thể chọc được, chính hắn đã phải nhận kết cục này, sao có thể tiếp tục chọc giận nàng, hắn cũng không ngu ngốc! Ít nhất sẽ không công khai chọc nàng!
Đoan vương Thượng Quan Mặc như đang xem kịch vui, hắn bỗng vỗ tay cười nói: “Nghe đồn Tĩnh Văn công chúa nhanh nhạy hơn cả nam tử, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Sao Vu Thức Vy lại không nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của hắn, nàng không mấy để ý: “Vương gia từng hãm thân trong nhà tù, đương nhiên không biết gió mây trên đời thay đổi nhanh tới mức nào, hôm nay mẹ cả của ta Chu Thị cũng tới, các ngươi là biểu huynh muội, cũng nên chào hỏi nhau mới đúng.”
Dường như Chu Lâm Huyên lúc này mới nhớ ra, bước tới trước mặt Thượng Quan Mặc, hành lễ: “Thiếp thân tham kiến Tĩnh vương.”
Không ai thấy được sóng mắt đã rũ xuống của nàng có bao nhiêu thâm tình, Thượng Quan Mặc hơi đỡ nàng, nói nhẹ nhàng: “Mời Vu phu nhân đứng lên.”
Vu phu nhân?
Chu Lâm Huyên bỗng ngẩn đầu, khó tin nhìn Thượng Quan Mặc, hắn lại gọi nàng là Vu phu nhân, ha ha ha… Hắn lại gọi nàng là Vu phu nhân…
“Tạ vương gia.”
Vẻ phức tạp nơi đáy mắt của Chu Lâm Huyên biến mất, sau đó lui lại, trên mặt không còn sự ngượng ngùng lúc đầu, tất cả đều là sự chán nản tuyệt vọng.
Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ có gì đó không đúng của nàng ta, lại nhìn Thuỵ vương Thượng Quan Trị: “Đây là tỷ phu của ngươi, sao lại không hành lễ? Đừng để người ta tưởng rằng Vu phủ của chúng ta không biết quy củ.”
Chu Lâm Huyên cứng đờ người, vội tới trước mặt Thuỵ vương rồi hành lễ: “Tỷ phu, gần đây tỷ tỷ có khoẻ không?”
Thượng Quan Trị phất phơ quạt xếp, cười nói: “Gần đây tỷ tỷ ngươi rất tốt, không cần quan tâm.”
Dứt lời, hắn tới trước mặt người tài sắc vẹn toàn là Vu Thức Vy, chết cũng không thay đổi muốn trêu chọc nàng: “Hôm nay Tĩnh Văn công chúa thật xinh đẹp, đúng là khiến người ta khó quên.”
“Vương gia mới càng khiến người ta khó quên.” Đứng thứ hai trong bảng xếp hạng các tay ăn chơi trác táng, không, Chu Đình Thâm chết, bây giờ hắn đã ngồi lên bảo toạ hạng nhất, là một tên công tử mà con gái nhà lành trong kinh thành tránh né không kịp.
Thượng Quan Trị căn bản không nghe ra lời châm chọc của Vu Thức Vy, tưởng nàng đang khen hắn, không khỏi ra vẻ ta đây hất sợi tóc tên trán, nói như thể tự thấy bản thân cũng rất tốt đẹp: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Thấy mấy tên ngốc này đoạt hết sự nổi bật của mình, Thượng Quan Cửu Ưu không vui, hắn cắt đứt sự tự kỉ ám thị của Thượng Quan Trị, nói lạnh lùng: “Không phải nói muốn đua ngựa sao? Nói nhảm ít thôi, lên hết đi.”
Vốn dĩ Vu Thức Vy không muốn thi với họ, nhưng không chịu nổi sự ồn ào của bát công chúa, đành vào trong bãi đua ngựa.
Thượng Quan Cửu Ưu đã chọn được một con tuấn mã màu đỏ đậm, bước tới trước mặt Vu Thức Vy, bộ dáng như nói ta thắng chắc rồi, cười cợt: “Nữ nhân, nếu đã thi, hay là chơi lớn đi, sao?”
Vu Thức Vy cười nhạt: “Cược cái gì?”
Thượng Quan Cửu Ưu dắt ngựa tới trước mặt nàng, áp vào tai nàng nói khẽ: “Nếu ngươi thua thì trả lại Vân Hương Lâu và Ngự Bảo Trai, thế nào?”
Vu Thức Vy nhướn mày: “Nếu ta thắng thì sao?”
“A…” Thượng Quan Cửu Ưu như nghe được câu chuyện tiếu lâm buồn cười nhất trên đời này, khẽ cười một tiếng: “Yên tâm, ngươi sẽ không thắng đâu, nếu ngươi không muốn trả lại, thì tặng thân thể cho bổn vương, thế nào?”
“Xem ra vương gia nhất định phải làm vậy, nếu vương gia không chịu nói, vậy để tự ta nói đi, nếu ta thua, toàn bộ gia sản của ta đều đưa cho vương gia, nếu vương gia thua, một nửa binh quyền thuộc về ta, thế nào?”
Cái gì?
Một nửa binh quyền?
Dưới trướng hắn có năm mươi vạn tinh binh!
A… Nữ nhân này đúng là dám nghĩ!
Ý cười của Thượng Quan Cửu Ưu cứng đờ, liếc nhìn Vu Thức Vy, đáy mắt nàng không có ý gì là đang nói đùa, hắn trầm ngâm nói: “Ngươi nói nghiêm túc sao?”
“Thật còn hơn vàng!”
Thượng Quan Cửu Ưu bỗng cười tà tứ: “Vậy bổn vương muốn đổi điều kiện khác, nếu ngươi thua, phải làm nữ nhân của bổn vương, nếu bổn vương thua, một nửa binh quyền sẽ là của ngươi.”
Nữ nhân này dám đánh cược như thế, hẳn là tự tin trăm phần trăm, hắn cũng muốn xem sao nàng lại tự tin như vậy! Thượng Quan Cửu Ưu lại mau chóng bổ sung một câu: “Trong quá trình thi không được sử dụng bất kì ám chiêu nào, ví dụ như dùng ngân châm đâm ngựa để đạt được mục đích.”
Vu Thức Vy giương hai tay ra: “Ta sẽ không dùng bất cứ ám chiêu nào.”
Không dùng?
Thượng Quan Cửu Ưu hơi do dự, vậy nàng lấy đâu ra tự tin có thể thắng được hắn?
Vu Thức Vy không để ý tới hắn nữa, mà nhìn sang đám vương gia đã chọn ngựa xong, cao giọng nói: “Ta và nhiếp chính vương đã đánh cược rồi, nếu các vị vương gia muốn tham gia thì đặt cược đi.”
Thượng Quan Lăng nghe còn muốn đặt cược, hắn lập tức trầm mặt nói không vui: “Đặt cược gì?”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng mà tà mị: “Ta cược một trăm tám mươi gian cửa hàng và toàn bộ gia sản, số bạc tương đương là chín mươi chín triệu lượng vàng, nếu ta thua, các vị có thể chia đều. Cũng giống như thế, nếu các vị vương gia muốn đặt cược, ít hơn mười triệu lượng vàng thì có nghĩa là từ bỏ cuộc thi.”
Cái gì?
Chín mươi chín triệu lượng… vàng? Không phải bạc mà là vàng?
Trời ạ, ngay cả quốc khố cũng không có nhiều tiền như vậy, sao Vu Thức Vy lại có nhiều đến thế?
“Vu Thức Vy, ngươi đang đùa chúng ta sao?” Thượng Quan Mặc giễu cợt nói.