“Vậy sao?”Vu Vinh Hoa có chút không tin, lại hỏi: “vậy điều nhị muội vừa hỏi, là ai dạy muội? Sao lại hỏi câu hỏi kỳ quái như vậy?”
Nghe vậy, Vu Thức Vy trong lòng cười lạnh một tiếng, quả không hổ là Vu Vinh Hoa, từng câu nói đều mang đầy gai nhọn, một trâm liền thấy máu, chỉ vừa liếc mắt qua đã nhìn thấu được vấn đề.
Vu Thức Vy tỏ vẻ đáng thương, hoảng sợ nói : “Thức Vy chính là thường nghe ngũ di nương hỏi như vậy, hơn nữa đã tìm kiếm đáp án này nhiều năm nay, hôm nay Thức Vy may mắn gặp được Vô Ưu đại sự, liền nghĩ đến ngũ di nương, lại nghe rằng Vô Ưu đại sư tài đức vô biên, chắc chắn sẽ có đáp án cho câu hỏi này, như vậy, Thức Vy có thể giúp ngũ di nương tìm được câu trả lời, có thể khiển cho Ngũ di nương được vui vẻ, chỉ là không ngờ rằng...... Thức Vy sai rồi sao?”
Nói đến đây, nàng liền lệ rơi đầy mặt, ủy khuất không nói nên lời, đôi bàn tay mang đầy vết nứt vẫn chưa hồi phục xoắn chặt vào nhau, khiến cho người khác nhịn không được mà cảm thấy nàng vô cùng đáng thương, chỉ cho rằng Vô Ưu đại sư ngay cả một lời giải đáp cho đứa trẻ này cũng không đáp ứng, quả thật có chút quá đáng.
Tất cả mọi người liền nhìn Vu Thức Vy với ánh mắt đồng tình, cảm thấy nàng tuy rằng có chút phiền toái, không biết địa vị của mình ở đâu, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một hài tử đơn thuần, hơn nữa cũng không làm gì ảnh hưởng đến đại cục.
Vu Vinh Hoa nhìn thẳng một lúc vào mắt của Vu Thức Vy, hy vọng sẽ nhìn ra được gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nhìn ra được có gì khác thường, đành nhẹ gật đầu, lấy ra khăn tay giúp Vu Thức Vy lau đi nước mắt, dịu nàng nói: “Nhị muội có lòng hiếu thảo như vậy, quả thật là rất tốt.”
Trong lúc nói, vành mắt của Vu Vinh Hoa cũng theo đó mà đỏ lên, ả lại tự lau nước mắt cho bản thân mình, như một đóa lan e thẹn ướt sương mai, xinh đẹp động lòng người, dù có mang khăn che mặt, cũng không sao dấu nổi vẻ đẹp như hằng nga của ả, cùng là thân nử tử, cũng còn phải nhìn đến ngây dại, huống chi là nam nhân.
Trong đám người liền vang lên tiếng trâm trồ: “đây chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Vân triều rồi, quả thật là vô cùng xinh đẹp.”
“Đúng vậy, mang khăn che mặt đã đẹp như vậy, nếu tháo khăn ra, thì sắc đó còn biết đến dường nào?”
“Đúng là tiên tử giáng trần mà, còn lương thiện như vậy, không nở nhìn thứ muội của mình chịu uất ức, quả đóng là một tỷ tỷ tốt mà”
“Chỉ có điều vị thứ nữ đó lại quá xấu xí, nhìn cách trang điểm của nàng kìa, nhìn y phúc xanh đỏ của nàng kìa, như vậy mà cũng mặc ra ngoài được, đúng là quá xấu đi mà.”
“Đúng là không chú ý đến, nhìn xem, lớp trang điểm của nàng ta đều đã nhòa đi rồi, nghe nói nàng ta chính là ái nử được thái sư đích thân cứu ra từ biển lửa, thái sư đúng là quá nhân từ rồi”
“Đúng là càng nhìn càng xấu”
“Nếu mà là ta, xấu như vậy, thì thà bị thêu chết đi cho rồi, hứ”
Vu Thức Vy vờ như không nghe được những lời châm chọc khiêu khích từng đợt từng đợt như sóng triều kéo đến đó, cuối đầu mà nhìn đôi giày thêu hoa của mình, nghĩ bụng: “Quả không hổ là Vu Vinh Hoa, vì cần dùng vài giọt mỹ nhân lệ liền có thể thu phục nhân tâm như vậy, mị lực này quả nhiên không phải ai cũng đều có.
Nếu như là nàng kiếp trước, phải đối mặt với những lời chế giếu lạnh lùng như dao này,nhất định sẽ xấu hổ uất ức mà đi tìm đường chết, nhưng hiện tại, liên quan gì đến nàng chứ? Nàng xấu hay đẹp thì có can hệ gì?
Lúc Này, Vu Vinh Mỹ đứng ở một bên bắt đầu buôn lời chế nhạo: “Ta đã nói rồi, đem nàng ta ra ngoài chỉ tổ mất mặt mà thôi, bây giờ thì hay rồi, trở thành trò cười trong mắt mọi người, chim sẻ thì cả đời cũng chỉ là chim sẻ, có làm thế nào cũng không thể biến thành phượng hoàng, còn khiến Trưởng tỷ phải vì nàng ta mà rơi lệ, hứ ~”
“Tứ muội, không được nói bậy!” Vu Vinh Nhược rụt rè kéo tay áo của Vu Vinh Mỹ, ngại ngùng nhìn về phía Vu Thức Vy.
Vu Vinh Mỹ bị kéo như vậy, hoàn toàn không có ý định dừng lại, ngược lại càng hưng hăng trừng Vu Vinh Nhược mà nói: “Ta nói có gì sai sao? Nàng ta chính là một con chim sẻ vĩnh viễn cũng không thể bay lên làm phượng hoàng được.”
Đại phu nhân Đường thị đứng ở một bên, đáy mắt ẩn chứa sự tức giận, trầm giọng nói: “Vinh Mỹ, không được nói năng xằng bậy”
Đây chính là đại lễ cầu phúc của hoàng gia, dưới chân thiên tử, há có thể làm càn? Cuối cùng vẫn là loại thứ nữ không biết tôn nghiêm quý phái là gì, sao có thể so sánh với đích nữ do chính tay bà dạy bảo.
Đường thị không tự chủ được mà đưa ánh mắt nhìn về phía Vu Vinh Hoa, khuôn mặt bỗng trở nên dịu dàng hơn hẳn: “Hoa nhi vì Thức Vy mà đau lòng là vì tâm liền tâm, khó mà kiềm lòng được, nhưng Hoa Nhi à, đây không phải là nhà của chúng ta, không được phép làm loạn quy tắc. Còn Thức Vy, Tứ muội muội nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ngươi cũng biết rõ tính tình của nàng ta, lời nàng nới không cần phải để ở trong lòng.”
Một mặt tán dương, một mặt an ủi, vài ba câu nói liền có thể biến không khí chung quanh trở nên ôn nhu hơn hẳn, Đường Thị đúng là đóng vai một Đích mẫu hiền lương, thương yêu hài tử, không hà khắc với thứ nữ một cách vô cùng xuất sắc.
Sau khi Đường thị dứt lời, Vu Thức Vy liền hướng về Đường thị bái một lạy, lau đi giọt lệ vẫn chưa kịp rơi xuống nơi khóe mắt, nói: “Mẫu thân dạy rất phải, Thức Vy nhất định sẽ không trách tứ muội.”
Mới là lạ!!
Kiếp trước, Vu Vinh Mỹ không ít lần ức hiếp nàng, hôm nay tuy là lần gặp mặt đầu tiên kể từ lúc nàng trùng sinh đến nay, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn một phần đại lễ cho Vu Vinh Hoa và Vu Vinh Mỹ rồi
“bốp bốp bốp”
Bỗng dưng, cách đó không xa vang lên tiếng vỗ tay, liền nhìn thấy một thân ảnh huyền sắc đi tới, phong thái ưu nhã, anh tuấn hiên ngang.
“hay cho câu tâm liền tâm, khó lòng mà kiếm chế, di nương dạy con nghiêm khắc, nhị vị tiểu thư phẩm hạnh thuần lương, đúng là khiến người khâm phục.” Người lên tiếng không ai xa lạ, chính là Thượng Quan Diệp, theo sau là chư vị công chúa.
Đường thị thoáng vẻ kinh ngạc, lập tức cung kính hành lễ: “Thần phụ bái kiến bát hoàng tử, bái kiến Diệp trưởng công chúa, bái kiến chư vị công chúa.”
Thấy vậy, Thức Vy cùng chư vị tỷ muội cũng theo đó mà hành lễ: “Thần nữ bái kiến bát hoàng tử, bái kiến Diệp trưởng công chúa cùng, bái kiến chư vị công chúa.”
Người đi đầu tiên, cũng là người có địa vị tôn quý nhất, Diệp trưởng công chúa, nàng đoan trang mỉm cười, nâng đôi bàn tay ngọc: “Bình thân, không cần phải thực hiện đại lễ như vây.”
“Tạ công chúa”
Trong nháy mắt khi Vu Thức Vy đứng dậy, một thoáng lướt qua gương mặt xinh đẹp của Diệp trưởng Công chúa, trong lòng ngực bỗng co thắt lại. Chỉ thấy công chúa dung mạo tuyệt trần, da trắng như ngọc, dưới đôi mày phượng là một cặp mắt sáng ngời lóe ra lưu quang, cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó.”
Cảm giác co thắt khiến cho Vu Thức Vy cảm thấy hoảng sợ, lẽ nào bản thân đã gặp qua Diệp trưởng công chúa?
Nàng cố gắng hồi tưởng lại một lúc, không, nàng chưa bao giờ gặp Diệp trưởng công chúa.
Kiếp trước lúc Thượng Quan Diệp lên ngôi, e sợ thế lực của Diệp trưởng công chúa cùng phò mã Cố Ngọc, liền tìm lý do đoạt lại binh quyền trên tay Cố Ngọc, cùng thu hồi đất phong của công chúa, cuối cùng đem công chúa đày đến Nam Cương, nghe đồn giữa đường mắc phải dịch bệnh, phu thê hai người cứ thế mà chết đi, cho nên từ trước đến nay nàng chưa hề gặp qua Diệp Trưởng công chúa
Vậy, cảm giác quan thuộc này là đến từ đâu?
Vu Thức Vy không có thời gian để tìm hiểu nguyên do, bởi vì Thượng Quan Diệp bỗng nhiên đi đến trước mặt Vu Vinh Hoa, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia kinh hỉ: “Biểu muội”
Dưới lớp khăn che mặt, khuôn mặt Vu Vinh Hoa bỗng trở nên lạnh lùng, hướng về hắn mà qua loa hành lễ: “Bát hoàng tử cát tường”
Thượng Quan Diệp duỗi tay ra, nhẹ nhàng nâng ả dậy, nở một nụ cười nhẹ: “ba năm không gặp, biểu muội sao lại trở nên xa cách như vậy?”
Nghe vậy, Vu Vinh Hoa hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn thóang qua Thượng Quan Diệp, ánh nhìn càng trở nên xa lạ hơn, nói: “Bát hoàng tử lại đùa rồi” nói xong liền quay đầu sang một bên, cùng người đứng phía sau mình là Vu Vinh Nhược trò chuyện với nhau, hoàn toàn không màng đến Thượng Quan Diệp ở một bên.
Thương Quan Diệp có chút ngơ ngác, thậm chí có chút bất ngờ, không nghĩ tới lần trùng phùng này lại rơi vào tính thế như vậy, lúc trước nàng đều gọi hắn là biểu ca, bây giờ lại gọi hắn là Bát hoàng tử.
Hay cho câu Bát hoàng tử!
Đáy mắt Thượng Quan Diệp lướt qua một tia nham hiểm, trên mặt ngược lại vẫn mang ý cười, chỉ là nụ cười này càng sâu, thì càng trở nên băng lãnh.
Vu Thức Vy nhìn thoáng qua nụ cười băng lãnh của Thượng Quan Diệp, đáy mắt vụt qua một tia sáng, bảy năm phu thê, không ai có thể hiểu rõ hắn hơn nàng. Tên cặn bã này chính là loại thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Hắn đã biểu hiện đến như vậy, Vu Vinh Hoa lại còn không biết đều, cùng hắn tỏ ra xa cách, không còn nghi ngờ gì nữa, Vu Vinh Hoa đã chọc giận đến hắn, nụ cười của hắn càng sáng lạn như thế nào, nói rõ trong lòng hắn càng không vui ra sao.
Tương Vương hữu mộng, thần nữ vô tâm, chính là chỉ tình huống của bọn chúng bây giờ.
Thời khắc này đây, Vu Vinh Hoa tự cho mình dung mạo mỹ miều, tất nhiên tâm cao khí ngạo là chuyện bình thường, Một lòng muốn làm thái tử phi, sau này phụng nghi thiên hạ. Cho nên hiện tại một lòng hướng về thái tử Thượng Quan Thư, lần này phí hết tâm tư vào dung mạo, trang phục, đều là để gây sự chú ý của thái tử Thượng Quan Thư, không ngờ rằng người chú ý đến ả lại là Thượng Quan Diệp, tất nhiên không muốn cùng hắn thân cận.
Chỉ có điều Thượng Quan Diệp đã có ý với Vu Vinh Hoa, quan hệ của cả hai cũng không phải là bình thường,
Sinh mẫu của Thượng Quan Diệp là Thục quý phi cùng đại phu nhân Đường thị đều là nữ nhi của Đường Quốc Công, Đường Thục quý phí là đích trưởng nữ, đại phu nhân là đích thứ nữ. Hai tỷ muội này vô cùng thân thiết với nhau, hơn nữa Đường Thục quý phi không có nữ nhi, chỉ là duy nhất một hài tử là Thượng Quan Diệp, cho nên vô cùng thương yêu Vu Vinh Hoa. Lúc con nhỏ, Vu Vinh Hoa có thể nói là thượng khách của Hoa Dương cung, cứ như vậy, liền cùng Thượng Quan Diệp cùng nhau trưởng thành, trở thành thanh mai trúc mã, hơn nữa còn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, vô cùng có duyên với nhau.